Cô sống lại thật rồi!

 

“Chị, chẳng phải chúng ta đã nói, sau khi anh Cẩn Phàm uống rượu xong, em sẽ đưa anh ấy về Ngự Viên sao?” Hạ Mộng Nhiên bước theo cô, không cam lòng chất vấn.

 

Hạ Mộc Ngôn quay người nhìn cô em gái thường xuyên đến ngủ qua đêm tại Ngự Viên kể từ khi cô kết hôn.

 

Hạ Mộng Nhiên không nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Mộc Ngôn, ấm ức lẩm bẩm: “Nhưng sao chị lại ngủ trên giường của anh ấy?”

 

Hạ Mộc Ngôn như cười như không hỏi vặn: “Trên giường của anh ấy? Chẳng phải đó là phòng cưới của anh chị sao?”

 

“Em chỉ lo cho chị mà thôi! Bây giờ kế hoạch đã bị phá sản, chuyện ly hôn của hai người không biết sẽ bị trì hoãn bao lâu nữa!” Hạ Mộng Nhiên vô thức nhíu mày.

 

Hạ Mộc Ngôn đi về phía em gái, thấy cô ta Lục chiếc váy mỏng tang, khuôn mặt trang điểm mê người.

 

Hạ Mộc Ngôn thản nhiên hỏi: “Mộng Nhiên, sao lại ăn Lục phong phanh vậy? May mà tối qua chị không bảo em đưa anh ấy đi. Lỡ như để xảy ra chuyện, chị không biết phải nói sao với người trong nhà.”

 

“À? Em…” Hạ Mộng Nhiên vội vàng lấp liếm: “Tối hôm qua nóng quá, em thay váy mỏng hơn thôi.”

 

“Giờ mới đầu thu, đã nóng thế à?”

 

“Cũng không nóng lắm… Chị, nếu kế hoạch không thành công, hay chị giả vờ tự sát đi!” Hạ Mộng Nhiên bỗng dưng cảm thấy khác thường, bèn thận trọng đổi giọng, lảng sang chuyện khác.

 

“Hả? Tự sát?” Hạ Mộc Ngôn cao giọng.

 

Giờ ngẫm lại, lúc cô và Lục Cẩn Phàm mới đính hôn, Hạ Mộng Nhiên như biến thành người khác, thường thủ thỉ vào tai cô những viễn cảnh u ám về hôn nhân trong gia đình hào môn, hoặc kể vô số ví dụ về những cuộc hôn nhân thất bại, khiến Hạ Mộc Ngôn vốn không muốn kết hôn càng thêm phần e sợ, không dám gần gũi với Lục Cẩn Phàm.

 

“Cắt cổ tay thì thế nào? Anh ấy thấy chị thà chết cũng không muốn ở bên cạnh mình, có lẽ sẽ đồng ý yêu cầu của chị…” Hạ Mộng Nhiên ra vẻ vô tư gợi ý.

 

“Suy cho cùng cách này cũng có rủi ro, nếu chị mất máu quá nhiều, không có người cứu thì phải làm sao?” Hạ Mộc Ngôn tươi cười, nhưng nụ cười ấy không chứa chút ấm áp nào.

 

“Ôi chao, chị lo lắng gì chứ! Dù anh Cẩn Phàm có về kịp hay không, một khi xảy ra chuyện gì nguy cấp thì em sẽ gọi bác sĩ tới ngay!”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm vào Hạ Mộng Nhiên – cô em gái chỉ nhỏ hơn cô một tuổi.

 

Cô không hề quên, lúc trước mình cắt cổ tay, nằm trong bồn tắm đầy nước ấm, mất máu quá nhiều không đứng dậy nổi, nhưng Hạ Mộng Nhiên vẫn không gọi bác sĩ, thậm chí còn không gọi cho Cẩn Phàm.

 

Nếu không phải Cẩn Phàm đột nhiên trở về, phát hiện chuyện bất thường, phá cửa xông vào, bế cơ thể đẫm máu của cô từ bồn tắm ra, có lẽ Hạ Mộc Ngôn không còn sống được đến ngày ly hôn.

 

Hạ Mộc Ngôn nhếch môi lạnh nhạt, mỉm cười hờ hững: “Chị sẽ suy nghĩ, nhưng suốt đêm qua không được ngủ, chị phải nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

 

Nghe mấy chữ cả đêm không ngủ, Hạ Mộng Nhiên cố nén tia ghen tị trong đáy mắt, cắn môi nói: “Chuyện đó…chị nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, ngày mai em tới tìm chị.”

 

“Được, chị không tiễn!”

 

Hạ Mộc Ngôn đứng im, nhìn bóng Hạ Mộng Nhiên khuất khỏi tầm mắt.

 

Căn phòng yên tĩnh trở lại.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn quanh căn phòng tân hôn vẫn luôn in sâu trong tâm trí cô, nhẹ nhàng vuốt ve lớp chăn mềm mại, như còn vương hơi ấm của Lục Cẩn Phàm.

 

Tất cả, có thể bắt đầu một lần nữa.

 

Cô còn muốn ly hôn không?

 

Tất nhiên là không!

 

Kiếp trước cô khờ dại, bị người thân nhất lừa gạt, hôn nhân tan vỡ, cha chết thảm, mất hết tài sản, còn bị tù oan.

 

Kiếp này, cô không chỉ muốn làm vợ Lục Cẩn Phàm cả đời, mà còn muốn giành lại tôn nghiêm của mình, nhất định không để người khác điều khiển!

 

Nhưng bây giờ, chuyện khó khăn nhất là…

 

Cô nhớ kiếp trước, từ sau đêm đó, Lục Cẩn Phàm rất ít khi quay về Ngự Viên. Lần cuối cùng nhìn thấy anh là khi cô tỉnh dậy sau ngày tự tử. Anh theo ý nguyện của cô, mang đơn ly hôn đến bên giường, thề sẽ vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của cô.

 

Đến giờ cô vẫn không thể quên được ánh mắt lạnh lùng đó của anh.

 

Hạ Mộc Ngôn day trán.

 

Lục Cẩn Phàm lúc yêu thương cô thì chiều chuộng hết lòng, một khi đã lạnh nhạt thì như núi băng rất khó hòa tan.