Cô gái bên kia bị phớt lờ hoàn toàn thì lườm: “Đúng là ra vẻ! Ở ngoài ra vẻ như đại tiểu thư ăn trên ngồi trốc, thật ra chỉ là một đứa con riêng! Còn là một đứa con riêng chiếm chỗ ở của người khác!”

 

Dứt lời, cô gái đó quay lại nhìn người đàn ông đang lạnh lùng nhướng mày sau lưng: “Đúng không Thiên Viễn? Lúc trước nhà họ Hạ suýt chút làm thông gia với nhà họ Hàn các anh nhỉ? Kết quả vẫn là bác Hàn có tính toán trước, không cho anh cưới một đứa con riêng vào nhà. Nếu không thì bây giờ cô Hạ đây đã là vợ của anh rồi.”

 

Hàn Thiên Viễn là một cậu ấm ăn chơi nổi danh ở Hải Thành. Trước đây tên này quả thực cũng thèm nhỏ dãi dung mạo và dáng người của Hạ Mộc Ngôn.

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn lại chẳng nể mặt anh ta. Cô vừa kiêu ngạo lại bướng bỉnh, không ít lần làm anh ta mất mặt.

 

Vì vậy dần dần cậu ấm này từ yêu thích trở nên công kích cô. Sau khi Hạ Mộc Ngôn kết hôn, anh ta lấy việc nghe ngóng chuyện xấu của Hạ Mộc Ngôn làm niềm vui.

 

Cô gái kia vẫn không ngừng líu lo: “Còn nữa, mấy đời nhà họ Lục đều đi theo con đường thương nghiệp lẫn chính trị. Cho dù là quyền thế hay uy danh đều tuyệt đối là số một số hai trong nước, sao lại có mắt như mù đi cưới một đứa con riêng về làm vợ chứ.”

 

Hàn Thiên Viễn hiếm khi có cơ hội châm chọc Hạ Mộc Ngôn, lập tức bày ra gương mặt giễu cợt: “Nói không sai, nếu không phải ông cụ Lục kiên trì, cộng thêm nhà họ Hạ muốn ôm chặt đùi nhà họ Lục thì loại người như cô ta căn bản chẳng bước qua được bệ cửa của nhà họ Lục nữa là.”

 

“Em nghe nói sau khi kết hôn, lâu vậy rồi mà Hạ Mộc Ngôn cũng chưa từng xuất hiện cùng Lục Cẩn Phàm, đoán chừng là cô ta đã sớm bị “đày vào lãnh cung” rồi. Chỉ là bà Lục trên danh nghĩa, đúng không?” Cô gái kia vừa cười vừa cố ý ngoái lại nhìn Quỳ Mộc Ngôn với ánh mắt giễu cợt.

 

“Thưa cô.” Nhân viên cửa hàng lo Hạ Mộc Ngôn bị ảnh hưởng đến tâm trạng sẽ bỏ đi, dẫn đến việc tờ hóa đơn sắp tới tay sẽ bay mất, cho nên cô ta vội vàng cầm túi quần áo đã được gói kỹ đi tới: “Tôi đã gói áo lại cho cô rồi, cô quẹt thẻ hay ghi sổ ạ?”

 

Từ đầu đến cuối Hạ Mộc Ngôn đều không nhìn hai người kia. Cô chưa lên tiếng thì cô gái nọ bỗng xáp lại gần: “Cô Hạ sang quá nha, mua một chiếc áo sơ mi một trăm sáu mươi nghìn luôn, cô chi nổi không đấy?”

 

Rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn cũng nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: “Hóa ra thiểu năng cũng không phải ngốc hoàn toàn, ngay cả mấy số cũng có thể đếm được rõ ràng.”

 

Cô có chút ấn tượng về cô gái này. Cô ta tên là Chu Nghiên Nghiên, gia thế không tệ, tính tình khinh người còn hơn cả mình trước đây. Cũng không biết tại sao cô ta lại biết được những bí mật kia của nhà họ Hạ, thường xuyên rêu rao khắp nơi trong giới thượng lưu chuyện Hạ Mộc Ngôn là con riêng.

 

Dĩ nhiên Hạ Mộc Ngôn không phải con riêng, nhưng nhà họ Hạ quả thực cũng không chỉ có hai người con gái là cô và Hạ Mộng Nhiên. Đây đều là ác nghiệt do ba cô gây ra lúc còn trẻ. Tất cả người nhà họ Hạ đã sớm giữ kín như bưng mấy chuyện này, không ai dám đề cập tới cả.

 

Bị mắng là thiểu năng, Chu Nghiên Nghiên trừng Hạ Mộc Ngôn hồi lâu, rồi mở miệng châm biếm: “Cô chắc rằng thẻ này có thể quẹt được hả? Chẳng phải trước khi cô gả vào nhà họ Lục, tất cả thẻ của cô đều đã bị đóng băng rồi sao? Có cần tôi và anh Hàn mua giúp cô không? Chỉ có một trăm sáu mươi nghìn! Cô Hạ không cần khách sáo với chúng tôi đâu!”

 

Hạ Mộc Ngôn không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng lại trầm xuống. Quả thực cô đã quên béng chuyện này!

 

Lúc trước, để cô không đào hôn, ba cô đã nhẫn tâm đóng băng tất cả thẻ đứng tên cô.

 

“Đường đường là cô Hạ, vậy mà sau khi kết hôn lại trở thành bát nước hắt đi của nhà họ Hạ, không chỉ bị đóng băng tất cả tài sản trên danh nghĩa, mà thẻ cũng không dùng được! Nói ra sợ là sẽ làm người ta cười rụng răng mất!”

 

Giọng nói của Chu Nghiên Nghiên càng lúc càng lớn, cứ như sợ người khác không biết đại tiểu thư nhà họ Hạ không trả nổi một trăm sáu mươi nghìn này vậy.

 

Hàn Thiên Viễn đứng bên cạnh hùa theo châm chọc: “Xem ra là hết tiền thật rồi? Nếu sau khi kết hôn mà cô Hạ không mấy hạnh phúc, mà tôi thì cũng không so đo việc cô đã kết hôn, chi bằng thế này đi, tôi trả giúp cô khoản này, cô ngủ với tôi một đêm, thế nào?”

 

“Nói gì đấy! Anh xem em là người vô hình hả?” Chu Nghiên Nghiên thu lại vẻ mặt đắc ý vừa rồi, lập tức không vui liếc mắt trừng anh ta.

 

Hàn Thiên Viễn vẫn tỏ vẻ cà lơ phất phơ: “Chẳng lẽ em nghĩ tiền của anh là từ trên trời rơi xuống à? Anh không ngủ cũng không sao, cho cô ta ngủ với mấy anh em của anh một đêm cũng được. Một trăm sáu mươi nghìn một đêm, e rằng cô Hạ đây sẽ là người đắt giá nhất Hải Thành này!”

 

Chu Nghiên Nghiên lập tức bật cười thành tiếng, ánh mắt hưng phấn: “Đúng đúng đúng! Vụ mua bán này không tệ! Sao hả cô Hạ? Có cần chúng tôi trả tiền giúp cô không?”

 

“Hai người nói chuyện đồng điệu thế này, người không biết còn tưởng hai người đang hát song ca đấy.” Hạ Mộc Ngôn không những không giận, mà còn cười: “Trông khí chất của hai người quả thật rất hợp diễn xiếc khỉ trên sân khấu!”

 

Chu Nghiên Nghiên đắc ý nhếch mày: “Khoe phong thái thanh cao như thế thì có ích gì? Cô thật sự cho rằng một đứa con riêng sẽ có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng ư? Nếu không nhờ hào quang của nhà họ Hạ thì bây giờ nói không chừng cô còn đang trong nhà chứa nào đó rên la ấy chứ!”

 

Hạ Mộc Ngôn nghe được câu này thì nở nụ cười, vừa lười biếng lại vừa tùy ý, chậm rãi kéo dài ngữ điệu: “Cô Chu mười lăm tuổi đã thôi học cấp hai ở nhà, lăn lộn trong các khách sạn tư nhân, ngủ với vô số đàn ông. Cô nói xem, nếu không nhờ hào quang của nhà họ Chu, thì bây giờ người kêu gào trong nhà chứa là cô hay là tôi?”

 

Cơ mặt của Chu Nghiên Nghiên giật giật.

 

 

Chu Nghiên Nghiên muốn chửi đổng một câu, nhưng nhất thời bị nghẹn lại.