Sau khi Giang Thừa Châu đưa Uông Tử Hàm về, thì trở lại biệt thự của Giang gia.
Hôm nay trong biệt thự rất náo nhiệt, Giang Cảnh Hạo mang theo vợ và con gái trở về từ nước ngoài, Giang Hào đang đùa với cháu gái bảo bối, trong đại sảnh tiếng nói tiếng cười cực kỳ náo nhiệt.

Sau khi Giang Thừa Châu đi vào, đang cùng ông nội chơi đùa ầm ĩ đôi mắt Du Du đột nhiên trợn to, đặc biệt không chí khí buông khỏi ông nội, chạy tới chỗ Giang Thừa Châu, vung cánh tay nhỏ ra, để anh ôm.
Giang Thừa Châu ngồi xổm xuống, ôm lấy Du Du, một tay ôm, một tay xoa bóp khuôn mặt Du Du, "Du Du béo lên."
Tiểu Du Du càng mở to đôi mắt của cô bé, dùng biểu cảm khó tin nhìn chú út của mình, "Không hề."
Giang Thừa Châu cũng không nói chuyện, mà vươn tay, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của tiểu Du Du.
Tiểu Du Du tức giận đến mặt phình ra.

Du Du bốn tuổi rưỡi, cũng đã có khả năng thẩm mỹ, có yêu cầu với vóc dáng, trong nhà không ai từng ghét bỏ cô bé béo, chỉ có chú út này chán ghét, mỗi lần nhìn thấy cô đều nói cô béo lên, nhưng cô bé thật sự thích khuôn mặt của chú út, dù sao cảm thấy lớn lên cô sẽ gả cho người đàn ông như vậy.
Lúc tiểu Du Du nổi lên tức giận, mặt đỏ hồng, bộ dạng lại càng đáng yêu.
Thấy anh lại trêu tiểu Du Du, vợ chồng hai người Giang Cảnh Hạo sớm thấy nhưng không thể trách, căn bản việc trẻ con không đáng lo, ngay cả tâm tư cũng không có nửa phần quan tâm.

Bọn họ cũng đã nếm qua mệt, cho dù Giang Thừa Châu "Đả kích" tiểu Du Du như thế nào, tiểu Du Du này chính là cái con bé không nguyên tắc, lần sau gặp lại, thích nhất vẫn là chú út.
Hai vợ chồng Giang Cảnh Hạo đã thành thói quen, nhưng Giang Hào lại trừng mắt với cậu con trai của mình, vô cùng bất mãn với những lời anh vừa nói.

Mà Giang Thừa Châu lại làm như không thấy ánh mắt của ông già anh, dường như cũng không phát hiện, Giang Hào đang tức giận đến râu đều run lên.
Giang Thừa Châu ôm tiểu Du Du ngồi xuống, sờ s0ạng xuống bụng nhỏ của Du Du, biết bọn họ đã ăn cơm xong, vì thế trò chuyện với tiểu Du Du, hỏi cô bé hôm nay ăn những gì.

Tiểu Du Du vươn đầu ngón tay ra, lần lượt kể cho Giang Thừa Châu hôm nay ăn những món gì, sau khi ăn xong cô còn ngoan ngoãn ăn hoa quả, lúc nói xong, giống như lấy lòng nhìn chú út, "Có phải cháu rất ngoan không."
Khóe miệng Giang Thừa Châu hơi hơi câu ra, "Tàm tạm."
Không được như dự đoán, tiểu Du Du buồn bực, sau đó từ trên người Giang Thừa Châu trèo xuống, lập trường đặc biệt không kiên định lại chạy đến chỗ ông nội.
Giang Thừa Châu đặc biệt hiểu rõ tiểu Du Du không phải là một đứa bé ngốc nghếch, chỉ cần anh nói một câu "Rất ngoan", câu tiếp theo của cô bé sẽ là —— nếu cháu rất ngoan, chú út có phải nên thưởng cho cháu hay không?
Bọn trẻ con bây giờ, đều là một đám quỷ tinh linh.

Sau khi tiểu Du Du chơi đùa với Giang Hào một lát, đã bị mẹ Đường Khả Hân kéo ra ngoài tản bộ.

Tiểu Du Du chơi đùa thì chơi đùa, nhưng cũng nghe mẹ nói, ăn cơm xong phải ra ngoài đi dạo một chút, việc này tốt cho cơ thể.

Khi cô bé bị mẹ nắm tay dắt ra ngoài, còn dùng đôi mắt nhỏ nhìn Giang Thừa Châu, giống như đang nói —— chú út, đợi lát nữa cháu lại chơi với chú.
Khi hai mẹ con họ đi ra ngoài, Giang Hào liền xụ mặt nhìn con trai út của mình, "Thằng ngốc hồ đồ" nói xong liền quay đầu lại nhìn về phía con trai cả, "Nó càn quấy, anh cũng càn quấy theo nó."
Giang Hào tức giận chỉ trích hai con trai, Giang Thừa Châu liền ngồi xuống như không nghe thấy, căn bản không phản bác, nhưng dáng vẻ kia, so với phản bác thì càng làm cho người ta muốn phát hỏa.

Giang Hào quả thực đã nghĩ muốn tùy tiện quơ lấy vật nào đó nện đứa con trai này, mà vẻ mặt Giang Cảnh Hạo lại không có gì là không ổn, cũng không phản bác, nhưng dáng vẻ lão thần khắp nơi kia, cũng làm cho Giang Hào hờn dỗi.
Hai con trai đều như vậy, Giang Hào có bực bội cũng không phát ra được.

Giang Cảnh Hạo là một tay ông bồi dưỡng mà ra, năng lực không nói, nhưng tác phong làm việc lại quỷ dị, thuộc loại anh nói là việc của anh, còn tôi làm việc của tôi.

Lấy việc sinh con mà nói, Giang Hào nhắc tới N năm, Giang Cảnh Hạo mới sinh ra Du Du khi hơn bốn mươi tuổi, nhưng chính là do bản thân Giang Cảnh Hạo cảm thấy cần phải có một đứa trẻ, không liên quan đến sự ép buộc của Giang Hào.

Về phần cậu con út, từ nhỏ chính là đối tượng làm cho Giang Hào đau đầu, từ lúc bắt đầu học trung học, đã có quan hệ nhập nhằng với không ít nữ sinh, còn từng có nữ sinh vì anh mà tự sát, Giang Hào tức giận đến mức tống cổ anh đến tỉnh khác, nhưng anh vẫn làm theo ý mình.
Chỉ có điều mặc dù trong lòng Giang Hào bất mãn với hành vi của Giang Thừa Châu, nhưng vẫn rất nhớ Thừa Châu trước đây có cái gì nói cái đó, mà không giống như bây giờ, ngay cả ông đang là ba anh cũng không biết con suy nghĩ gì.
Giang Hào thấy hai con trai không có ý để ý tới mình, bà xã cũng không để ý tới bản thân, cảm thấy thật mất mặt, lại bắt đầu giáo huấn từ con trai út, "Càng sống càng quay trở lại, không được quấy rối nữa, sớm một chút quyết định hôn sự với Tử Hàm.

.

."
Lần này Giang Thừa Châu rốt cục có chút phản ứng, nhìn về phía ba mình, "Bây giờ còn không phải lúc."
Sắc mặt Giang Hào đã rất xấu, "Tử Hàm là cô gái tốt, anh đừng nghĩ phụ lòng con bé, gác lại những chuyện khác, ít chơi đùa gian giảo..."
"Chuyện của con, con biết xử lý thế nào." Giang Thừa Châu không suy nghĩ thốt ra.

"Anh biết?" Việc này Giang Hào rất tức giận, "Biến công ty trở nên rối loạn, cái này gọi là anh biết xử lý ra sao? Tôi thấy anh chính là còn không biết hồi tâm, tôi cảnh cáo anh, không được phụ lòng Tử Hàm, bằng không đừng trách tôi không nhắc nhở."
Giang Thừa Châu vừa mới chuẩn bị mở lời, Tần Tương vẫn đang ngồi không nói chuyện từ từ xoay người, nhìn chồng mình, "Không phải Thừa Châu giống ông sao, tôi thấy rất tốt."
Tần Tương lên tiếng, Giang Hào yên lặng ngậm miệng.

Giang Hào giáo huấn Giang Thừa Châu không biết nặng nhẹ và không an phận, nhưng chuyện phong lưu trước đây của Giang Hào không thiếu, việc này Tần Tương đều biết rõ trong lòng, vào lúc này Tần Tương lên tiếng, Giang Hào cũng chỉ ngậm miệng.

Giang Hào luôn luôn không để đàn bà vào mắt, cho dù là người vợ đầu tiên của ông, ngoại trừ bằng lòng tôn trọng ra, cái gì ông cũng chưa cho, nhưng đối với người vợ nhỏ hơn ông ba mươi tuổi này, lại đến nỗi nói gì nghe nấy, mà Tần Tương còn không vừa ý, sau đó cá nhân Giang Hào phải dỗ dành không ít.
Giang Thừa Châu và Giang Cảnh Hạo đã quen với kiểu chung sống của đôi vợ chồng này từ lâu, đối với chuyện này không có gì bất ngờ.

Mà Giang Cảnh Hạo vốn luôn trầm mặc lại hơi vểnh khóe miệng lên, mặc dù Tần Tương là mẹ kể của anh, nhưng cũng không lớn hơn anh bao nhiêu, anh và Tần Tương ở chung cũng không tệ, huống chi trong mối quan hệ này không có ân oán tình cừu giữa vợ chính thức với tiểu tam gì, bởi vậy từ trước tới nay, nói tóm lại mối quan hệ trong gia đình này rất không tồi.

Giang Cảnh Hạo có đôi khi đã nghĩ, nếu ba sớm gặp được Tần Tương, bị quản đến dễ bảo như vậy, thì sẽ không có những chuyện trai gái bêu rếu ấy.
Giang Cảnh Hạo nhìn Giang Thừa Châu liếc mắt một cái, Giang Thừa Châu cũng nhận được ánh mắt này, đi theo Giang Cảnh Hạo lên lầu.
Nhìn bóng dáng hai con trai, Giang Hào vẫn rất hài lòng, tình cảm hai anh em không tệ, làm cha mẹ sẽ cảm thấy an ủi.
Tần Tương nhìn bộ dạng của Giang Hào, không có gì bực bội, "Chuyện Thừa Châu, ông đừng quản."
Nói đến việc này, Giang Hào lại bắt đầu nhăn mày, "Bà cũng không biết nó đã làm chuyện hèn mạt gì..."
Tần Tương lần này nhìn cũng không thèm nhìn ông, "Bất kể nó làm chuyện gì, ông cũng đừng quản."
Giang Hào đã bảy mươi mấy mặc dù so người bình thường không thấy già, nhưng làm hành động mắt trợn trắng vẫn rất buồn cười, "Mỗi lần đều nói mặc kệ, bà xem hiện tại nó giống bộ dạng gì nữa."
"Tôi cảm thấy rất tốt."
Giang Hào đã biết bản thân và “cô vợ nhỏ” này trao đổi không ăn ý từ lâu, nhưng không ăn ý nhiều năm như vậy, rốt cuộc ông phải chịu đựng tiếp thế nào?
"Ồ, tôi đây liền...!mặc kệ."
******
Phòng sách của Giang Cảnh Hạo yên tĩnh lịch sự và tao nhã, bố cục đơn giản, đây cũng là phong cách ưa thích của Giang Thừa Châu.


Anh rất ít khi vào thư phòng của Giang Cảnh Hạo, nhưng hồi nhỏ lại thường xuyên vào, khi đó thật nghịch ngợm, vào phòng không phải vì học tập, mà là để xem bộ dạng cố gắng phấn đấu của Giang Cảnh Hạo.

Mỗi một lần anh ngước nhìn, sẽ tự nói cho bản thân, anh nhất định không cần giống anh trai sống cả đời như vậy, từ nhỏ đã bị coi là người nối nghiệp, vì thế bị Giang Hào yêu cầu đủ loại.
Nhưng mà khi càng lớn lên, Giang Thừa Châu lại rất bội phục người đàn ông này, tài năng theo quỹ đạo ổn định với cuộc sống, hơn nữa còn có thể sống một cuộc sống như chính mình mong muốn, điểm này rất nhiều người không làm được.
"Sao trở lại trước thời hạn thế?" Giang Thừa Châu quả thật không nghĩ tới Giang Cảnh Hạo sẽ nhanh chóng trở về như vậy, anh vốn tưởng rằng Giang Cảnh Hạo sẽ ở nước ngoài nghỉ ngơi ít nhất hai tháng.
"Mọi chuyện đã xử lý xong nên trở về." Bản thân Giang Cảnh Hạo thật lơ đễnh, "Chuyện bên kia anh đã quan sát kĩ, nếu xảy ra vấn đề gì, anh lại qua đó."
Giang Thừa Châu đi đến trước mặt Giang Cảnh Hạo, đứng cùng một chỗ với anh.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ không có gì đặc biệt, mảnh sân nhỏ vốn rất trống trải đã được gieo trồng không ít hoa cỏ, chẳng qua là bây giờ còn chưa tới mùa nở hoa tràn ngập, chỉ có thể nhìn thấy từng khóm từng khóm cây xanh, những khóm hoa cỏ đó đều từ sự yêu thích gieo trồng của Tần Tương, những năm gần đây, hứng thú duy nhất của Giang Hào cũng chính là như vậy, cả ngày suy đoán sở thích của vợ.
"Có cần em báo cáo tình hình thực tế của ‘Vạn Thành’ cho anh một lần không?" Sau khi im lặng một lúc lâu Giang Thừa Châu mới chậm rãi mở lời, mặc dù anh rất rõ, Giang Cảnh Hạo biết bản thân đã làm chút việc gì.
Thực ra Giang Cảnh Hạo đúng là không có ý kiến gì đối với việc Giang Thừa Châu vào công ty, trước kia anh đã hiểu rõ chí hướng của Giang Thừa Châu không đặt ở đây, huống chi cho dù Giang Thừa Châu thực sự có hứng thú với thương nghiệp, Giang Cảnh Hạo cũng sẽ không cảm thấy có gì là không ổn, đây là thời đại dựa vào năng lực, chỉ cần có năng lực, ai cũng có thể.
"Không cần." Giang Cảnh Hạo hiếm khi thở dài một hơi, "Anh sợ sau khi xem xong ngủ không được."
Mặc dù Giang Thừa Châu không biến "Vạn Thành" trở nên nát bét, nhưng đã sử dụng rất nhiều thứ, thế nên mới khiến cho Giang Cảnh Hạo cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng nghĩ tới tính cách của cậu em trai này, với cậu ấy, có thể làm việc không suy nghĩ hậu quả như vậy, cũng là một cách sống, mà Giang Cảnh Hạo tự nhận bản thân không làm được như thế, vậy nên thanh toàn cho cậu em trai là được rồi.
Giang Thừa Châu cúi đầu cười, "Thực ra cũng không thảm như vậy, hơn nữa em tin sau này anh sẽ lại kiếm được lợi nhuận."
Giang Cảnh Hạo lắc đầu, "Em cảm thấy làm như vậy có ý nghĩa không?"
"Không biết, nhưng em muốn làm."
Giang Cảnh Hạo không nói gì nữa, nhiều khi anh cũng rất hâm mộ cậu em trai này, cho tới bây giờ làm việc đều tùy theo ý mình, trước đây đối nghịch với Giang Hào, cho dù bị quăng đến tỉnh khác, cũng không thay đổi tính cách của bản thân, có thể luôn tùy theo ý mình như vậy, thực sự rất tốt.
******
Giang Du Du thật dè dặt đẩy cửa phòng của Giang Thừa Châu ra, đầu tiên là luồn một cái đầu vào, dò xét xem chú út đang làm gì, sau đó mới nhẹ nhàng lặng lẽ đi vào, trong phòng không có người, chú út đang ở trong toilet?
Sau đó thì có người vỗ vai cô bé, Du Du sợ tới mức thiếu chút nữa là hét ầm lên, sau đó nhìn thấy chú út đang đứng phía sau mình, "Chú út hư, chú út hư, cố ý làm cháu sợ."
Giang Thừa Châu xoa bóp khuôn mặt của Du Du, "Không làm chuyện gì đuối lí, thì sợ dọa cái gì?"
Tiểu Du Du cong cái miệng nhỏ nhắn lên, lầm bầm hừ hừ.
"Được rồi, chú út sai rồi, xin lỗi Du Du, như vậy Du Du nên nói cái gì?"
Tiểu Du Du nghĩ nghĩ, "Cháu đại nhân đại lượng tha thứ cho chú, nhưng chỉ giải quyết như vậy một lần này thôi."
Giang Thừa Châu kéo căng khóe miệng, "Thông minh."
Tiểu Du Du rất muốn rất muốn ngủ bên cạnh Giang Thừa Châu, nhưng đề nghị của cô bé bị mẹ bác bỏ, vì thế chỉ có thể tìm chú út chơi đùa.

Nhưng hình như chú út có việc, chú mở máy tính dường như đang xử lý cái gì đó, tiểu Du Du chỉ có thể chơi một mình.

Giang Thừa Châu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tiểu Du Du một cái, thấy cô bé tự mình cũng chơi đùa hăng hái, thì cũng làm việc của mình.

Tiểu Du Du lấy quần áo của Giang Thừa Châu ra, còn giả khuông giả dạng quan sát xem phối hợp thế nào mới tốt.

.

.
Cô bé chơi một lúc lâu, rốt cục cũng chơi mệt, vì thế lại đi tìm những đồ dùng khác của chú út, cô lục lọi tìm thấy ảnh chụp hồi nhỏ của chú út, lúc đó chú út rất đẹp mắt, ít nhất cũng đẹp so với các bạn học ở nhà trẻ của cô.
Tiểu Du Du xem nghiêm túc, lúc chuẩn bị bỏ cả ảnh lẫn sách vào chỗ cũ, thì phát hiện phía dưới ngăn kéo còn có cái gì đó, vì thế rút ra, cô bé xem không hiểu chữ này, cũng không biết là cái gì, chỉ cảm thấy thứ này giống như loại giấy gì đó chạm vào rất nhẵn bóng.
"Chú út, đây là cái gì thế?" Cô bé mở to đôi mắt to hỏi.
Nghe thấy tiếng động Giang Thừa Châu quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua, lông mày bắt đầu cong lên cao vút, lập tức đứng dậy, đi tới chỗ Du Du, lấy tấm hình siêu âm trong tay Du Du, "Ai cho cháu động vào?"
Vẻ mặt anh quá mức ngưng trọng, giọng điệu cũng rất xấu, hơn nữa anh chưa bao giờ nói chuyện như vậy với Du Du.

Du Du nhìn anh chăm chú, trong lúc nhất thời ánh mắt rụt rè, "Cháu xin lỗi..."
Giang Thừa Châu nghe thấy giọng Du Du, cũng biết bản thân vừa rồi thất thố, cố gắng kéo ra một nụ cười, "Là chú út không nên hung dữ với Du Du, chú út sai rồi, Du Du tha thứ cho chú út nhé, được không?"
Du Du gật gật đầu.
"Bây giờ không còn sớm, Du Du nên đi ngủ thôi."
Du Du hiếm khi không dây dưa, gật gật đầu rồi tự mình ra cửa, lúc cô ra cửa thì quay đầu nhìn quanh, nhìn thấy chú út đang cầm lấy "Giấy" kia nhìn, vẻ mặt chuyên chú, không thể giải thích, Du Du rất muốn khóc, bởi vì biểu cảm của chú út giống như bị thương.
Du Du trở lại phòng, "Mẹ, hình như con đã làm sai chuyện."
Đường Khả Hân phát hiện ánh mắt của cô con gái bảo bối hơi hồng lên, không khỏi bắt đầu lo lắng, "Bị chú út hung dữ?"
Du Du gật gật đầu lại lắc đầu, "Hình như con cầm phải thứ gì đó không nên cầm." Cô bé cúi đầu, bộ dạng rất áy náy.
"Đã bị chú út hung dữ? Cho nên muốn khóc?"
Du Du lần này kiên định lắc đầu, "Không phải, là do bộ dạng của chú út khi nhìn cái thứ kia, dường như rất thương tâm, con nhìn chú cũng cảm thấy rất thương tâm."
Cơ thể Đường Khả Hân cúi xuống, sau đó ôm cô bé vào lòng.
Giang Cảnh Hạo nghe được cuộc đối thoại nhỏ của hai mẹ con thì nhíu mày.

.