Trời đã sớm tối đen, chỉ còn lại ánh đèn đường, quầng sáng kéo bóng họ ra thật dài.

Ở hai bên đèn xanh đèn đỏ, luôn có một đám người đứng đó, đi phía trước phía sau qua lại, một thoáng chốc lại sẽ hội tụ một đám người.

Sau khi họ đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ, Giang Thừa Châu nhìn cô gái đang cố ý đem bóng mình và bóng anh trên mặt đất dựa vào gần hơn, dường như tâm tình của cô rất tốt, là trạng thái từ trong ra ngoài đều toát ra tâm trạng tốt, điều này làm cho anh cảm thấy có chút tò mò.
“Gặp được chuyện gì tốt à?” Anh nhướn mày.
Cho dù là bởi lời Tần Sâm Châu từng nói với cô, mang cho cô cảm giác không bình thường, cô cũng không nên như thế.

Hơn nữa anh biết rõ nhớ rõ, lúc anh tới đón cô, cảm xúc của cô cũng không phải là trạng thái như vậy, sao mà sau khi từ trong siêu thị đi ra, tâm tình cô liền trở thành dạng này.
Cô nhìn anh, vốn chỉ là cười nhẹ, hiện tại lại cười đến giống như đóa hoa hồng tươi đẹp đang nở rộ, “Chính là chợt nghĩ thông suốt mấy điều.”
“Ừm?” Anh nhướn mày.
Mộc Tuyên Dư thần bí cười, sau đó nheo mắt, “Có liên quan tới anh.”
Giang Thừa Châu làm ra biểu cảm thụ sủng nhược kinh, “Phải không? Nghĩ thông suốt cái gì?”
Cô lắc đầu, sau đó phát hiện dường như anh là thật sự cảm thấy rất hứng thú, vì thế cười cười, “Anh rất ngạc nhiên sao?”
Giang Thừa Châu đương nhiên là không chút do dự gật đầu.
“Vậy… em sẽ không nói cho anh, em làm tò mò chết anh.” Cô nói xong cũng hướng về phía trước chạy đi.
Giang Thừa Châu khẽ cắn môi, cầm theo cái túi, lập tức tăng tốc đuổi theo người phụ nữ chạy trốn phía trước, dáng vẻ cầm túi theo của anh có chút quái dị, dọc đường đi làm cho không ít người liếc mắt, anh cũng không coi ra gì, chỉ muốn đuổi tới người phụ nữ kia.

Anh tốc độ nhanh, hẳn là sức chịu đựng mạnh mẽ hơn cô, cô chỉ chạy một lát liền mệt đến thở không ngừng, vì thế trơ mắt nhìn chính mình bị anh bắt lấy.
Khi Giang Thừa Châu đuổi theo cô hé ra khuôn mặt tươi cười, giống như đang nói với cô —— em chạy à, cho em chạy đấy, vẫn bị anh bắt được thôi.
Ánh mắt Mộc Tuyên Dư hơi thu lại, “Anh không thể giả vờ đuổi không kịp em à?”
Điều này khiến Giang Thừa Châu thật sự nở nụ cười, lập tức cố ý cau mày, sau đó giả bộ hết than lại thở, “Anh cũng muốn đuổi không kịp, nhưng cứ dễ dàng đuổi tới em như vậy, có cách nào?”
Giống như vấn đề đều từ người cô mà ra.
Cô không để ý tới anh, chính mình đi ở phía trước, như tức giận với anh.

Giang Thừa Châu cảm thấy buồn cười, cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.

Thành tích môn thể dục của cô, dường như luôn không tốt lắm, khi cô và anh cùng một chỗ từng nói với anh vô số lần cô thật may mắn.

Một lần sau khi thi đại học, hình như thi đại học sẽ tính cả thành tích thể dục, mặc dù không nhiều, nhưng cũng chiếm điểm theo quy định, với tình hình thể dục của cô, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác thêm phân mục còn biến chính mình thành giảm phân mục.

Lúc học đại học, trong đại hội thể dục thể thao, trước nay cô đều không tham gia bất cứ hạng mục thể dục nào, nhiều nhất là tham gia đội cổ động viên.

Sau đó vừa thấy phải kiểm tra thể lực, liền bảo anh chuẩn bị rất nhiều thứ, giống như không phải cô đi chạy tám trăm mét, mà là đi hung hồn hy sinh.

Khi đó cô nói, năm bốn đại học hết phải kiểm tra thể lực, cô nhất định phải thưởng cho bản thân mình một chút, chúc mừng bản thân thật tốt một chút.

Nhưng mà, cô không ở trường đại học đầy bốn năm, mà anh cũng không có cơ hội nhìn thấy cô cuối cùng hoàn thành kiểm tra thể lực như trút được gánh nặng.
Anh có thể nhớ được là, sau khi anh thi đấu xong một trận bóng rổ quyết liệt, cô luôn thật bất khả tư nghị nhìn anh —— tại sao có thể chạy lâu như thế chứ, chạy lâu trên sân như vậy không cảm thấy không chịu nổi sao?
Anh luôn lấy tay án cái trán cô, không phải ai cũng vô dụng như cô, có được không? Anh một bên dùng hành động ghét bỏ cô, lại một bên nhận nước khoáng trong tay cô.

Khi đó, bọn họ đều cười, khi đó, bọn họ yêu nhau như vậy, yêu nhau đến mức không tin có một ngày sẽ tách ra.
Nụ cười thoải mái trên mặt Giang Thừa Châu đột nhiên thay đổi chút hương vị như vậy, anh đột nhiên nhớ tới những đoạn ngắn tốt đẹp trong trí nhớ anh kia, tốt đẹp chỉ thuộc về mình anh mà thôi, đối với nữ chính trong câu chuyện mà nói, cô sớm đã biết, bọn họ có một ngày sẽ tách ra.

Sự thật đáng cười cỡ nào, cho tới bây giờ anh lại còn cảm thấy hình ảnh như vậy rất tốt đẹp.
Phía trước đó là một cây cầu vượt, Mộc Tuyên Dư đi bước đầu tiên lên trên cầu thang, xoay người nhìn anh, cho đến khi anh đến gần, mới mở miệng, “Anh làm sao vậy? Đang nghĩ gì?”
Anh chống lại ánh mắt của cô, nhìn cô mãi hồi lâu, giống như ẩn tình đưa tình, sau đó mang theo chút ý cười, “Đang nghĩ về em.”
Cô hơi mở to hai mắt, lại không mở miệng.
“Nghĩ em vì sao có thể kém thể dục thể thao đến nỗi khiến người ta nổi giận.” Anh nói xong, trong giọng nói thậm chí có vài phần than thở.
Mộc Tuyên Dư quét mắt nhìn anh một cái, quyết định tiếp tục không để ý tới anh.
Giang Thừa Châu nhìn bóng dáng của cô, cười cười, vẫn đi theo phía sau cô.
Trên cầu vượt luôn có mấy người bán hàng rong, có người bán gánh hoa quả theo mùa, có người dán màng di động, có người bán tất và một ít giày giá rẻ, bọn họ dường như trở thành một loại dấu hiệu khác của cầu vượt.
Anh nhìn về cô gái phía trước cách đó không xa, từng, anh từng ảo tưởng cùng cô sống cuộc sống bên nhau như vậy.

Sau khi anh tan tầm, cùng cô đi dạo siêu thị, mua về đồ ăn cả hai yêu thích, lại mua một chút hoa quả, rồi kể ra chút chuyện xảy ra mỗi ngày của hai ngừoi.

Về nhà, dựa vào nhau cùng xem đ ĩa, sau đó nghỉ ngơi, dường như bình thản đến không thể bình thản hơn, nhưng lúc ảo tưởng lại cảm thấy tốt đẹp như vậy.
Chuyện như bây giờ, dường như đã làm được, anh lại không có ảo tưởng kích động cùng nhiệt huyết sôi trào như khi đó.
Bảy năm, có lẽ không chỉ là danh từ thời gian, mà nó là một chiếc cầu, phía dưới cây cầu là dòng nước với sóng lớn quay cuồng, cũng là khoảng cách không thể vượt qua.
Trở lại chung cư, Mộc Tuyên Dư phân loại rồi cất đồ mua về, thứ cần bỏ vào tủ lạnh thì bỏ vào tủ lạnh, cần đặt bên ngoài thì để lại ở bên ngoài.


Cô chia dưa hấu mua về thành hai, có bao màng giữ tươi, sau đó bỏ vào trong tủ lạnh, dưa hấu phải ướp lạnh một chút mới ăn ngon hơn.

Làm xong những việc này, cô liền đi tháo trang sức, trước đó trở về chỉ đơn giản thay quần áo, vẫn chưa xử lý lớp trang điểm tinh tế trên mặt.

Tháo trang sức không tính là phiền phức, cô xử lí rất nhẹ nhàng.
Tháo trang sức xong, cô nhìn mình trong gương, rất nhàm chán nghĩ đến sự khác biệt của chính mình trước và sau khi trang điểm.

Ở trong mắt cô, có lẽ khác biệt duy nhất là sau khi trang điểm tương đối có tinh thần.

Cô mang theo vài phần tâm tính tự kỷ sờ sờ mặt mình, làn da hoàn hảo, không có vết đốm lấm tấm hay nốt đậu dài nào, khóe mắt cũng không có bất cứ nếp nhăn nào.

Trước kia có người đáng ghét mắng cô, nói cô ngoài khuôn mặt thì không có bất cứ ưu điểm gì, cô lúc ấy ác độc đáp lại đối phương —— cô ngay cả khuôn mặt ưu điểm duy nhất cũng không có.
Cô cười cười, một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn lên, cô phát hiện vừa rồi trong mây đen thế nhưng ánh trăng đã vụng trộm chạy ra, điều này khiến cô bất giác đi đến ban công, hai tay đặt trên lan can, có chút hướng về phía bầu trời nhìn chăm chú.

Không biết bắt đầu từ lúc nào cô yêu một phần điềm đạm tĩnh lặng này, thích yên lặng nhìn trời như vậy.
Gió nhẹ bầu bạn với ngọn đèn trong cả thành phố, ngẩng đầu lên là vô số ánh sao lấp lánh, cô bất giác cười cười.
Chính ở thời khắc như vậy, cô bị người ta ôm lấy phía sau.
Cô không quay đầu lại, vì thế Giang Thừa Châu ôm lấy cô, đặt đầu trên vai cô.

Bên tai cô đều là hơi thở của anh, cô nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được hơi thở anh quanh quẩn xung quanh thân thể cô.

Nhàn nhạt, cô cảm thấy rõ.
Dưới trời sao, gió nhẹ ập đến, mà anh ở ngay bên cạnh cô.
Cô chậm rãi mở to mắt, “Giang Thừa Châu?”
“Ừm?”
“Bảy năm đó, anh đối mặt thế nào?”
Cô nhận thấy được thân thể anh dường như bắt đầu cứng ngắc, nhưng cô nhịn được, không nhìn ánh mắt anh, cũng không muốn đánh giá vẻ mặt anh giờ phút này.

Anh chậm rãi ôm lấy hai tay cô thu lại, sau đó đứng bên cạnh cô, thật lâu không nói gì.
Lúc này cô mới nhìn về phía anh, “Nếu chúng ta thật sự muốn ở bên nhau, ít nhất phải thẳng thắn thành khẩn với nhau, không phải sao?”
Vẫn không nói gì, im lặng đến mức dường như có thể nghe được gió nhẹ lay động hoa nhỏ trong bồn trên ban công.

Mộc Tuyên Dư cắn cắn môi, cô cúi đầu, dường như thở dài, “Nếu anh không muốn nói, vậy ít nhất thành thực trả lời em, anh từng không ổn, có phải không?”
Cô nhìn anh, lúc này đây, không để cho anh trốn tránh.
Giang Thừa Châu rốt cuộc nhìn về phía cô, đó là một Giang Thừa Châu chính anh cũng không muốn đối mặt.

Anh là Giang Thừa Châu, con trai Giang Hào, từ nhỏ đến lớn đều làm theo ý mình, chỉ có anh không cần, không có gì anh không chiếm được, anh có thể không cần tốn nhiều sức sở hữu thứ người khác tha thiết ước mơ.

Về phần phụ nữ, đối với anh càng là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, anh cũng luôn chướng mắt.
Nhưng anh khi đó đã làm gì?
Anh canh giữ ở dưới phòng ngủ cô, nhưng căn bản cô không ra khỏi phòng ngủ, ăn gì toàn nhờ bạn cùng phòng mang cho, anh cứ ngu ngốc như vậy ở dưới lầu phòng ngủ chờ cô xuống.

Anh tưởng cô chỉ tức giận, sao cô không cần anh chứ, làm sao cô có thể không cần anh chứ, nhưng cô chính là không cần anh, không chỉ không cần anh, ngay cả gặp anh một lần cũng không muốn.
Anh đứng dưới phòng ngủ của nữ sinh, vẫn đứng, sau đó đại não hoảng hốt, chân tay mệt mỏi, giống như đặt mình trong một thế giới hư vô.

Anh bị bệnh, trực tiếp đột ngột ngã xuống dưới phòng ngủ nữ sinh, đầu nặng đập trên tảng đá, chảy rất nhiều máu, đáng sợ tới mức người nhìn thấy tình huống đó đều thét chói tai.
Anh được đưa đi bệnh viện.

Anh cho rằng, cô sẽ đến gặp anh, nhưng cô không đến.
Anh của khi đó, vậy mà lại nghĩ sao anh không mất trí nhớ, nếu như có thể mất trí nhớ quên cô gái kia đi, thì tốt hơn, nhưng anh không chỉ không mất trí nhớ, còn nhớ rõ nụ cười của cô, bi thương của cô, khổ sở của cô, sự thống khổ của cô, còn có lời nói yêu anh của cô.

Mỗi một thứ thuộc về cô đều tồn tại trong đầu anh rõ ràng như vậy, không xua đi được.

Tựa như có người dùng keo dán cao su, dính cô vào trong đại não của anh, anh không có cách nào thoát khỏi.
Bạn cùng phòng của cô truyền lời cho anh, nói cho anh biết, cô phải đi rồi, phải xuất ngoại.
Anh liều lĩnh đuổi theo cô, muốn giữ cô lại, nhưng cô cũng không thèm nhìn anh một cái, tựa như anh là một người xa lạ, không, ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Là từ một khắc đó bắt đầu, anh hận cô.
“Mộc Tuyên Dư, anh hận em.” Lời này không vỏn vẹn chỉ là một câu tuyên ngôn.
Càng đáng giận là, cô đã đi rồi, anh còn khiến cuộc sống của mình trôi qua chật vật như thế, không phân ngày đêm, chẳng phân bốn mùa, không phân năm tháng, ngay cả chính anh cũng cho rằng, anh thật sự chết rồi.
Nhưng tất cả đều qua đi, anh lại sống đến giờ, vì thế quá khứ như vậy, không thể gây tổn thương tới anh.
Anh gật đầu, dường như trở nên cực kỳ thản nhiên.

Đều qua rồi, không có gì không thể thừa nhận, quả thực anh trải qua không tốt, đó chỉ tính là không được tốt…

Cô nhìn thấy cái gật đầu của anh, lòng bắt đầu hơi túm chặt, “Là vì em sao?”
Là vì cô, anh mới trải qua không tốt như vậy sao?
Anh nhìn cô, bởi vì khi cô hỏi ra những lời này, dĩ nhiên là đang run rẩy.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô, giống như trấn an, “Đều qua rồi,” Anh cười nhạt một tiếng, “Mà em, cũng sẽ không cho anh đau khổ như thế nữa, có phải không?”
Anh kéo cô vào trong ngực, mặc kệ cô có hay không, anh biết, chính mình sẽ không cho cô quyền lợi gây thương tổn tới mình.
*********
Bọn họ đứng trên ban công hồi lâu mới lại vào phòng khách.
Anh ngồi trên sô pha, mở ti vi, dừng ở kênh tin tức.

Cô thì đi lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra, sau đó chia thành hai, ở trên hai nửa dưa hấu đều cắm lên một cái thìa, lúc này mới bưng đến bàn trà.
Giang Thừa Châu nhìn dưa hấu bị chia thành hai nửa, nhịn không được bật cười.

Thói quen của cô, thế nhưng nhiều năm không đổi.

Khi đó cô hay mua dưa hấu như vậy, anh xách dưa hấu cho cô, đến dưới lầu phòng ngủ của nữ sinh, cô cầm một nửa dưa hấu lên lầu, anh thì cầm nửa còn lại mang về phòng ngủ của mình.
Đối với loại quả dưa hấu này, anh cũng không có yêu thích như thế, vì thế sau khi cầm về, liền rất lúng túng.
Ngược lại bạn cùng phòng của anh lại muốn ăn, nhìn dưa hấu trong tay anh vài lần.

Vốn anh muốn nói muốn ăn thì trực tiếp lấy dao đến bổ, nhưng lời kia thế nào cũng nói không ra.

Chỉ cần nghĩ đến dưa hấu này là cô yêu cầu mua, họ mỗi người một nửa, nếu anh cho người khác ăn, thì giống như họ không hề viên mãn.

Có tâm lý như vậy, anh không nhìn ánh mắt nóng bỏng trong mắt bạn cùng phòng, sau đó một mình ăn dưa hấu.
Lúc ở cùng bên cô, là lúc anh ăn nhiều dưa hấu nhất trong đời.
Sau này, khi anh thấy hàng hoa quả bán dưa hấu thì lại nhớ hương vị của nó, rõ ràng anh không thích ăn dưa hấu.
Ngồi trên sô pha Mộc Tuyên Dư đang tiêu diệt nửa quả dưa hấu trong tay, đối với việc xem tin tức cô vẫn có vài phần hứng thú, lúc này đây xem rất nghiêm túc.
Cô nghe bản tin nói, mười phút đầu là về sự bề bộn nhiều việc của người lãnh đạo, giữa mười phút là tình hình quốc nội tốt đẹp, mười phút cuối cùng là cuộc sống nhân dân thế giới đang trong nước sôi lửa bỏng.

Vừa xem thế liền phát hiện thật đúng là như vậy, vị kia tổng kết rất chân thực.
Cô lại xúc hai miếng dưa hấu, mới nhìn về phía anh, “Sao anh không ăn?”
Giang Thừa Châu liếc nhìn cô một cái, trong lòng than thở, sau đó ôm lấy dưa hấu, cầm thìa lên.
Một chút hồi ức trước đây, dường như cũng rất tốt, anh ngoắc ngoắc môi, quả thật rất lâu rồi không nếm thử dưa hấu, anh sắp quên mất mùi vị của dưa hấu rồi.
__________