Mộc tiểu thư, cách xưng hô này làm cho cô có chút hoảng hốt.
Tần Sâm Châu, có thể nói là người tốt nhất làm chứng cô và Giang Thừa Châu ở bên nhau.

Chỉ sợ Tần Sâm Châu cũng là người bạn duy nhất của Giang Thừa Châu.

Đương nhiên, bạn bè khác của Giang Thừa Châu cũng rất nhiều, chỉ là những người gọi là bạn bè đó, phần lớn đều ôm tâm lý không muốn đắc tội với người ta mà ở chung cùng Giang Thừa Châu.

Mà Tần Sâm Châu và những người này không giống nhau.
Giang Thừa Châu chính thức cùng Mộc Tuyên Dư xác lập quan hệ liền gọi Tần Sâm Châu đến, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Kỳ thật đây cũng là những lời Giang Thừa Châu vô tình nghe bạn cùng phòng nói, nếu yêu đương thì phải mời bạn thân của mình ăn cơm.

Anh cảm thấy hành vi này rất ngốc, yêu đương thì vì cái gì phải quảng cáo, nhưng anh vẫn làm vậy.

Có lẽ anh thật sự muốn dán một cái nhãn trên người Mộc Tuyên Dư, biểu thị cô là bạn gái của Giang Thừa Châu anh, đồng thời cũng muốn cho người khác biết, cô và những cô gái khác không giống nhau.

Có lẽ đó cũng xem như là một nghi thức, dùng cái này để chứng tỏ, từ khoảng khắc bắt đầu đó, anh là người có chủ.
Đối với chuyện Mộc Tuyên Dư theo đuổi Giang Thừa Châu, toàn trường đều biết, hiển nhiên Tần Sâm Châu cũng biết.

Không chỉ là biết, thậm chí còn chủ động đưa ra những hiểu biết về Mộc Tuyên Dư cho Giang Thừa Châu.

Giữa nhiều nữ sinh chủ động theo đuổi Giang Thừa Châu như vậy, nếu nói Mộc Tuyên Dư đặc biệt ở điểm nào thì đó chính là cô là nữ sinh sáng suốt nhất, sự sáng suốt đó không phải chỉ biết một khóc hai nháo ba thắt cổ, mà cô sẽ không tìm nữ sinh khác gây phiền toái, không dựa vào cưng chiều mà kiêu căng, đem tất cả trọng tâm đều đặt trên người Giang Thừa Châu, cho dù phải bù vào tôn nghiêm của mình cũng không tiếc.
Suy nghĩ của Tần Sâm Châu khi đó về Mộc Tuyên Dư, thì đây chính là một nữ sinh dũng cảm.
Vì thế khi Giang Thừa Châu có chuyện lạ, giới thiệu Mộc Tuyên Dư với Tần Sâm Châu, Tần Sâm Châu còn có chút không hiểu làm sao, Mộc Tuyên Dư thì anh biết, không cần Giang Thừa Châu phải giới thiệu lần nữa.

Cho đến khi Giang Thừa Châu nói rõ ra, Mộc Tuyên Dư là bạn gái của anh, là người phụ nữ của anh, Tần Sâm Châu mới hiểu được ý nghĩa khác biệt như thế.


Suy nghĩ trong khoảnh khắc đó dĩ nhiên là, vô cùng tốt, cuối cùng Thượng Đế cũng chiếu cố tới cô gái thâm tình như vậy.
Xa cách nhiều năm, Tần Sâm Châu còn rất hoài niệm cái cậu Giang Thừa Châu khi cùng một chỗ với Mộc Tuyên Dư kia.

Chỉ có Giang Thừa Châu đó mới giống cậu thiếu niên chân chính, có thể vì cô gái yêu dấu mà làm mọi chuyện nhìn qua vừa ngây thơ lại vừa tầm thường không chịu được.
Nghĩ đến những việc trong quá khứ, Tần Sâm Châu có chút cảm thán, mà tâm tình Mộc Tuyên Dư lại càng phức tạp hơn.
Cô phục hồi lại, trong lòng có chút chua xót.

Tất cả đây giống như có người đang đúng giờ, đến thời điểm cố định, bắt đầu không ngừng nhắc nhở khoảng thời gian qua lại của cô và Giang Thừa Châu kia.

Không ngừng lặp lại, không ngừng nhắc nhở, buộc chính cô cũng phải nhớ lại.
Cô khe khẽ thở dài, chuyện về Giang Thừa Châu sao?
Trước đây cô không nghe chuyện về Giang Thừa Châu, nhưng lúc này đây, cô còn muốn lừa mình dối người ra vẻ cô không để ý không quan tâm sao?
Cô nhìn Tần Sâm Châu, “Đúng lúc tôi thấy tiệc rượu này không thú vị gì, hiếm khi có thể nghe được chuyện xưa.”
Tần Sâm Châu cười cười, hướng nơi có ít người bên cạnh đi tới.

Mộc Tuyên Dư lập tức đi theo.
Hai người không quen thuộc, lại bởi vì một người mà đứng cùng một chỗ.
“Tôi vẫn cho là cô và em họ tôi sẽ cùng nhau đi tới.”
Nếu không phải L cung cấp một phần tư liệu kia, có lẽ Mộc Tuyên Dư còn có thể tỏ chút ngạc nhiên về thân phận của Tần Sâm Châu và Giang Thừa Châu, nhưng hiện tại cô chỉ rất bình tĩnh nghe, chính là vẫn có chút thấp thỏm, không biết tin tức trong miệng Tần Sâm Châu, đối với cô mà nói là tốt hay xấu, lại có thể ảnh hưởng đến tâm tình cô hay không.
Cô nhấp môi dưới, không trả lời câu này, bởi vì không rõ rốt cuộc Tần Sâm Châu có ý gì, nếu như là có địch ý, như vậy cô trả lời cái gì cũng là sai.
Tần Sâm Châu thì hoàn toàn không ngại thái độ của cô, cười cười với cô như trước, “Em họ tôi cậu ta sáu năm trước một lòng muốn đi A quốc tham gia Bác sĩ không biên giới.

Khi đó A quốc đang xảy ra chiến tranh, mỗi ngày có hàng vạn quân nhân và dân thường bị thương hoặc tử vong.

Dân bản xứ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hơn nữa mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, mà khi cậu ta nhắc tới muốn đi A quốc, người nhà của cậu ta, không một ai phản đối.

Cô có biết đó là vì sao không?”
Trái tim Mộc Tuyên Dư đột nhiên bị nhéo lên.


Giang Thừa Châu là con của Giang Hào, hơn nữa còn là kết tinh của Giang gia và Tần gia, đương nhiên nhận được sự cưng chiều của mọi người.

Từ tính cách của Giang Thừa Châu trong quá khứ thì có thể biết, ở nhà anh có địa vị tuyệt đối, nhưng anh đến một nơi có thể nguy hiểm tới tính mạng, người nhà lại không phản đối, đây tuyệt đối không phải là có tinh thần chủ nghĩa nhân đạo gì, cũng không phải vì thiện tâm… Nhất định có chuyện gì khác, khiến họ không thể không ủng hộ.
Cô ngơ ngác nhìn Tần Sâm Châu, nghi hoặc và khát vọng trong mắt tiết lộ cô thật sự quan tâm tới chuyện này.

Tần Sâm Châu cũng không hề thừa nước đục thả câu, “Giang Thừa Châu của khi đó, nhìn thấy người cậu ta, chỉ sợ không ai tin lúc đó là nó.

Mỗi ngày đều sống mơ mơ màng màng, bất kể ban ngày hay đêm tối đều luôn ngâm mình trong rượu, gần như không tỉnh táo lại.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi tuyệt đối sẽ không tin lúc đó là cậu em thiên chi kiêu tử của tôi, đứa em không sợ trời không sợ đất vĩnh viễn không sợ hãi điều gì, thế nhưng vì một người phụ nữ rời đi mà tàn phá chính mình như thế, tra tấn bản thân như vậy…” Tần Sâm Châu nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Mộc Tuyên Dư, hơn nữa còn không thể tiếp nhận mà lui về phía sau một bước nhỏ, “Thật khó có thể tin, có phải không? Tôi cũng cảm thấy như vậy.

Khi đó, bất luận dượng đánh chửi cậu ấy thế nào, bất luận bác khuyên bảo ra sao, tất cả đều không có tác dụng.

Cậu ta chính là muốn hủy hoại chính mình, ai cũng không thể ảnh hưởng đến nó… Đột nhiên có một ngày, cậu ta đứng trước mặt bác, yêu cầu đi A quốc làm một Bác sĩ không biên giới.

Bác là đỏ hồng mắt đồng ý với nó, cũng nhanh chóng giúp nó giải quyết tất cả thủ tục phức tạp, không biết mất bao nhiêu tài lực vật lực mới dành được một suất cho cậu ấy.”
Cô không cách nào tưởng tượng được Giang Thừa Châu cũng sẽ có lúc sa đọa.

Người thiếu niên trong ấn tượng kia, mới ban đầu luôn có vẻ châm chọc cô, sau đó thì luôn khinh thường, cho đến sau này, anh đối xử với cô rất tốt, thậm chí học bạn trai của nữ sinh khác đối tốt với cô.

Nếu anh nghe nói đến bạn trai khác dành cho bạn gái hưởng thụ đãi ngộ nào, tất cả anh cũng phải làm cho cô được hưởng thụ.

Ngay cả khi làm bạn trai cô, vẻ mặt anh cũng luôn đương nhiên và tự tin, tin anh có thể đảm nhiệm thân phận bạn trai, thậm chí khi đó trên mặt anh thỉnh thoảng cũng sẽ có nụ cười ngượng ngùng…
Ở trước mặt cô anh có quá nhiều biểu cảm, trào phúng, khinh bỉ, khinh thường, không sợ hãi… Nhưng chưa bao giờ có chật vật và suy sụp, chưa bao giờ có, mà anh lại uống rượu mua say, thậm chí còn làm ra nhiều hành vi thương tổn tới cơ thể của mình.
Tần Sâm Châu thấy cảm xúc của cô phập phồng lại cứng rắn giữ vững bình tĩnh, thì tiếp tục mở miệng, “Sau khi để cậu ấy đi A quốc, mọi người đều cho rằng cậu ấy đang dần dần đi ra khỏi quá khứ âm trầm, bắt đầu cuộc sống mới.


Cậu ấy cũng thật sự làm như vậy, trở thành một bác sĩ rất tốt, cứu rất nhiều người.

Cho dù ở bên đó tính cách cậu ấy có chút lạnh lùng, không thích nói chuyện, cũng không thích trao đổi với người khác, nhưng trái ngược với việc tự làm thương tổn bản thân mình, đó hiển nhiên đã là hành vi tốt nhất.

Tôi cũng cho rằng, cậu ấy dùng cách như vậy để bắt đầu cuộc sống mới.” Nói tới đây, Tần Sâm Châu thở dài, “Cho đến khi cậu ấy chủ động liên lạc với tôi.”
Mộc Tuyên Dư nhìn anh, từ trong mắt Tần Sâm Châu dường như đọc lên cái gì đó.

Đó chính là lời Tần Sâm Châu muốn nói, có lẽ có liên quan tới chính mình.
Tần Sâm Châu cũng không để cho cô thất vọng, “Tôi và cậu ấy là anh em bà con, cậu ta chủ động liên lạc với tôi, tôi không có bất cứ bất ngờ nào.

Chỉ là mỗi tuần cậu ta đều sẽ liên lạc với tôi, nói chút việc vặt không quan trọng.

Nhưng theo tôi được biết, ngay cả trong nhà cậu ta cũng rất ít khi gọi điện thoại về.

Quả thực có thể xem như thường xuyên liên lạc nói chuyện với tôi, nhất là khi tôi biết cậu ta vì có thể gọi được cho tôi, đã phải đi tới nơi cách chỗ ở của cậu ta rất xa, mới có thể bắt được tín hiệu trao đổi cùng tôi, khi đó tôi cảm thấy không thích hợp.

Dù rằng quan hệ của tôi với cậu ấy không tệ, nhưng cũng không tốt đến mức cậu ta có thể đối với tôi như thế… Vì thế tôi dần dần hiểu được dụng ý của cậu ấy, cậu ấy là muốn thông qua tôi để biết tin tức của cô.

Lần đầu tiên nhắc đến tên cô thì cậu ta trực tiếp cúp điện thoại của tôi, để biểu thị sự phẫn nộ của cậu ta.

Nhưng ngày thứ ba, cậu ta liền chủ động liên lạc với tôi, khi đó tôi chỉ biết, tôi đoán đúng rồi.

Mỗi tuần cậu ta đều gọi một lần cho tôi, nhưng lần đó lại nhịn không được, ngày thứ ba đã liên lạc với tôi.

Vì thế tôi không hề có lòng nhắc tới tin tức của cô, mà cố ý tình cờ lộ ra, cậu ta cũng không hề bởi vậy mà tức giận.

Mỗi lần cậu ta gọi cho tôi, tôi liền nói cho cậu ta biết tin tức về cô.

Thật ra tin tức của cô thật sự không có gì đặc biệt, cuộc sống của cô rất quy luật…”
Tần Sâm Châu cúi đầu, nghĩ đến cậu em họ kỳ quặc kia, có lẽ vẫn còn có chút không biết làm thế nào.


Người có tính cách như vậy, cũng sẽ khốn khổ vì tình, “Tôi nói tin tức của cô, mà cậu ta thì nghiêm túc nghe, cứ như vậy một tuần lại một tuần, giống như sẽ vẫn tiếp tục.

Cho đến một ngày, tôi nói cho cậu ta biết, cô và Chu Chấn Hưng ở bên nhau, đó là lần đầu tiên cậu ta cắt đứt liên hệ với tôi.

Tôi cũng suýt nữa nghi ngờ cậu ta chịu đả kích này nên không hề liên lạc với tôi.

Cho đến hai tháng sau, một lần nữa cậu ta liên lạc lại, giống như trước đó không xảy ra chuyện gì cả, tôi tiếp tục vô tình tình cờ tiết lộ tin tức của cô, cậu ta vẫn yên lặng nghe như trước…”
Cô gắt gao cắn môi mình, trong bảy năm đó cô cho rằng cô và anh không hề liên quan tới nhau, cuộc sống của anh đều như vậy sao? Cô nhắm chặt mắt, tâm tình vô cùng nặng nề.
Sắc mặt Tần Sâm Châu đặc biệt trịnh trọng, anh nhìn người phụ nữ trước mắt, “Cho đến mấy tháng trước, tôi lỡ miệng nói ra, bảo cậu ta đừng để ý chuyện của cô nữa, cô sẽ nhanh chóng kết hôn.

Từ sau đó, cậu ta không hề liên hệ với tôi.

Tôi cho rằng đó là kết quả tốt nhất, nhưng mà cậu ta lại trực tiếp về nước… Mộc Tuyên Dư, có lẽ ngay cả cô cũng không thể tin được, ảnh hưởng của cô đối với Giang Thừa Châu lớn như thế, nhưng đó chính là sự thật.”
Cô muốn nói gì đó, lại phát hiện chính mình không nói ra được điều gì, cảm xúc chứa chan, không cách gạt bỏ.
Tần Sâm Châu hơi mang thâm ý nhìn cô một cái, “Tôi nói đến mức này, cảm tình em họ tôi dành cho cô, cô có thể tự mình nhận thức.

Mọi người đều có thể nghi ngờ cảm tình của cậu ta dành cho cô, nhưng cô thì không thể.”
Tần Sâm Châu nói xong liền rời đi, cũng không để ý tới cô nữa.

Trước sau Tần Sâm Châu đều tin tưởng, Giang Thừa Châu đối xử với Mộc Tuyên Dư là đặc biệt nhất, bằng không sẽ không vào lúc biết Mộc Tuyên Dư sắp kết hôn thì lập tức về nước, còn làm ra chuyện ấu trĩ như vậy, cuối cùng thành công khiến Mộc Tuyên Dư cùng cậu ta dây dưa không ngừng.
Anh hi vọng lời này của mình, có thể khiến cho người có duyên cởi bỏ khúc mắc.
Mộc Tuyên Dư cảm thấy lòng mình trống trải, nhưng rõ ràng trống rỗng như vậy, bên trong lại như có dòng nước dữ dội bốc lên, khiến cô khó chịu đến nghẹt thở.
Bảy năm, không phải bảy tháng, không phải bảy ngày.
Tại lúc cô cho rằng bản thân đã quên đi, cần sống cho tốt, thì vào lúc cố gắng làm như vậy, anh lại buông thả cuộc sống của bản thân mình, rồi thậm chí cho dù đi tới nơi xa như vậy, cũng thường xuyên chú ý tới tin tức của cô, còn có thể vì cô mà về nước.

Trước nay cô chưa từng biết, anh sẽ đối với cô như thế.

Trước nay không từng nghĩ tới, bảy năm này anh chưa bao giờ quên cô, cũng chưa bao giờ đi ra khỏi hồi ức chung thuộc về họ.
Tháng 6 của thành phố Giang Tây, ban đêm không gió, thế nhưng lại khiến cô thấy lạnh.

.