Mộc Tuyên Dư vẫn ngồi không nhúc nhích, cô có chút hiểu được sự phẫn nộ của Chu Chấn Hưng, một câu cuối cùng của anh là để cho cô cơ hội, để cô chủ động hỏi về chuyện giữa anh và Hạ Ngữ Minh.

Chu Chấn Hưng đương nhiên biết quan hệ của cô và Hạ Ngữ Minh, hễ anh còn muốn tiếp tục thì tuyệt đối sẽ không có gì ái muội với Hạ Ngữ Minh, mà hôm nay Chu Chấn Hưng thấy thái độ và hành động của cô, cũng không thể nghi ngờ rằng anh không thay đổi thái độ với cô, anh vẫn cho rằng cô là người anh chọn kết hôn, đây là một mặt cho cô biết, giữa anh và Hạ Ngữ Minh không có quan hệ gì.

Đó là một người đàn ông thông minh, trong lúc làm việc sẽ ám chỉ cho cô, cô cũng tiếp nhận loại tín hiệu này.
Cô nghĩ đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.

Chuyện xảy ra như vậy, cô muốn khiến Chu Chấn Hưng chủ động giải thích với cô, khi đó mới có thể chứng minh anh để ý tới cô, hơn nữa cô còn thật sự tỏ vẻ “Khoan hồng độ lượng”, chỉ cần anh giải thích, cô sẽ tin tưởng anh ngay.

Mà anh lại nghĩ, chỉ bằng một phía cô đã nhận định quan hệ giữa anh và Hạ Ngữ Minh, đó chính là sự không tín nhiệm của cô, anh cho cô thời gian suy nghĩ rõ ràng, hơn nữa hành động hôm nay cũng là đang ra hiệu cho cô, mà trái lại cô vẫn không hiểu chuyện như vậy, vì thế cô chính là ngây thơ, cũng là ngu xuẩn.
Cô bưng tách cà phê lên, nhấp hai ngụm, cà phê đã nguội rồi, man mát lành lạnh, càng tăng thêm vị đắng, trong miệng đầy vị chát và đau khổ, lúc này cô mới phát hiện bản thân không bỏ thêm đường cũng không thêm sữa, vì thế miệng cay đắng càng đậm.

Cô biết ý nghĩ của mình thật sự khiến người ta không thể tiếp nhận, bạn trai và bạn tốt của cô, đều không định giải thích cho cô, nhưng cũng chứng tỏ chuyện bọn họ ở cùng nhau, quan trọng hơn cô mà thôi.
Cô đã thật lâu thật lâu không động não, suy nghĩ một chút quan hệ ích lợi, suy nghĩ các loại ám chỉ và dự đoán.

Cô thật dối trá, muốn vứt bỏ cái suy nghĩ nhạy cảm của bản thân, sống đơn thuần tốt đẹp, không thèm nghĩ đến những người nào đó không tốt, chỉ dành một thế giới tốt đẹp cho chính mình, vì thế cô hưởng thụ sự yêu thương của ba mẹ cùng sự cưng chiều của anh trai.
Ở độ tuổi này, điều có hại nhất chính là nó tố cáo bản thân, không thể đơn thuần được nữa.
Cô đứng dậy sau khi thanh toán, nghĩ Chu Chấn Hưng nhất định tức giận không nhẹ, nếu không thì không đến mức ngay cả tiền cũng không trả.
Cô đi ra khỏi quán cà phê không bao lâu thì gặp người quen, là Trình Hiểu Tang đang đi dạo phố cùng bạn.


Cô lập tức nhớ tới biểu cảm trên mặt anh trai khi cô nhắc tới Trình Hiểu Tang, vì thế trực tiếp đi tới chỗ hai người kia.
“Chị Trình, đã rất lâu không gặp chị.” Mộc Tuyên Dư mang theo nụ cười thỏa đáng, giọng điệu cũng hơi hờn dỗi, dường như vẫn còn giống như trước.
“Tiểu Dư.” Trình Hiểu Tang rất thản nhiên nhìn cô, “Đúng là rất lâu không gặp mặt, gần đây bận việc gì thế?”
“Ra ngoài đi du lịch một chuyến, phát hiện ra không ít nơi đẹp đẽ.” Cô thần bí nhìn Trình Hiểu Tang, “Có một nơi rất được, đợi đến khi chị và anh trai em kết hôn, em sẽ đóng góp cho hai người làm tuần trăng mật.”
Biểu cảm của Trình Hiểu Tang có chút kỳ quái, chẳng qua là chút tí ti không bình thường đó đã nhanh chóng trơn bóng, “Đi du lịch cũng không biết gọi cho chị…”
Mộc Tuyên Dư và Trình Hiểu Tang nói chuyện một lúc lâu, mới tách ra.
Hôm nay cô về nhà tương đối sớm, hơn nữa còn cùng ăn cơm tối với người nhà, ba mẹ và anh trai đều thay nhau nói chuyện với cô, giống như đều biết tâm trạng hiện tại của cô không tốt, nhìn trong mắt họ đều không giấu được vẻ quan tâm, cô lại có chút khó chịu.

Rõ ràng là vì cô, công ty mới có thể như bây giờ, nhưng lời tự trách này, cô nói không nên lời.
Sau khi ăn xong, cô chủ động tìm Mộc Tuyên Nghị.
Cô phát hiện mấy ngày nay sắc mặt của anh càng ngày càng nặng nề, là cái loại đơn độc trút trong trầm trọng.
Phòng của anh có cảm giác thoải mái bình yên, khiến cô cảm thấy an tâm.
“Anh, hôm nay em gặp chị Trình, không phải hai người đã rất lâu cũng không gặp mặt đấy chứ?” Cô chọn trọng tâm đề tài tương đối dễ dàng.
“Gần đây liên tục bề bộn nhiều việc.”
Thì phải là thật sự không gặp mặt.
Cô vốn muốn khuyên anh một câu, ý nghĩ của đàn ông và phụ nữ rất nhiều thời điểm đều trái ngược nhau, cô rất thích Trình Hiểu Tang, không muốn cảm tình của họ không thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cô tin tưởng anh là người có chừng mực, vì thế từ bỏ.
“Anh vẫn rất quan tâm đ ến Trình tỷ tỷ, nếu anh chơi đùa đánh mất chị ấy, em sẽ không để ý đến anh nữa.”

Bộ dạng cô nũng nịu, làm cho Mộc Tuyên Nghị nở nụ cười hiếm thấy, “Thật có ngày nào đó, chỉ sợ chính anh cũng không để ý đến bản thân mình.”
Nghe anh nói như vậy, cô hoàn toàn yên tâm, trong lòng anh đã nắm chắc, ý cười trên cô chân thật rất nhiều, “Anh, lần trước anh nói anh có cách giải quyết hoàn cảnh khó khăn của công ty, là cách gì thế?”
Cô đột nhiên chuyển đề tài như vậy, làm cho Mộc Tuyên Nghị trở tay không kịp, “Không phải nói chuyện công ty, em không cần phải lo?”
“Nhưng em lo lắng cho anh mà.” Cô cười cười, chỉ là tươi cười bắt đầu có chút vụt tắt, “Biện pháp của anh, có phải dự định bán ‘Hoa Hưng’ mà anh vất vả khổ sở xây dựng nên với giá rẻ hay không?”
Cô đã thăm dò qua, tình hình hiện tại của công ty vẫn không chuyển tốt như cũ, ngành có liên quan vẫn nhìn chằm chằm “Thịnh Đạt” không tha, thương phẩm hoàn toàn là hàng ế, hơn một tháng trước nhà xưởng đã đình công, không ít công nhân đã công khai tỏ vẻ bất mãn của bản thân, nhà xưởng không ra công, rất nhiều công nhân chỉ có thể thất nghiệp, dưới tình huống như vậy, anh có thể tìm được biện pháp, vậy chỉ có thể là ra tay từ “Hoa Hưng”, nhưng mấy dự án của “Hoa Hưng”, kết thúc cũng còn sớm, chỉ có thể đem bán đi, hơn nữa người chủ động bỏ vốn ở thời điểm này, sẽ phải suy nghĩ đến việc ép giá, làm cho “Thịnh Đạt” đã lỗ lại thêm lỗ.
Mộc Tuyên Nghị là người không thích nói dối, cho dù giấu diếm chuyện gì, sau khi đối phương đoán được, cũng không thích phủ nhận.
Anh trầm mặc, sau đó thấy hốc mắt em gái mình hơi hơi đỏ lên.

Hồi đại học anh chính là học khoa kiến trúc, có sự yêu thích thâm căn cố đế với kiến trúc, cũng là bởi vì thế mà sáng lập nhãn hiệu “Hoa Hưng” này, cô biết ý nghĩa của nó đối với anh, chính là hoàn thành giấc mộng của bản thân, hiện tại anh lại dùng cách này chuẩn bị bán giá rẻ giấc mộng của mình đi, anh là người ra quyết sách, nội tâm không cam lòng cùng oán giận của anh chỉ có thể chính anh chậm rãi tiêu hóa.
Cô biết cô đoán trúng, “Anh, anh định đối đãi với ‘giấc mộng’ của bản thân như vậy sao?”
Anh là người như vậy, từ nhỏ đã bị bồi dưỡng trở thành người “Phải làm”, cho tới bây giờ đều đặt “trách nhiệm” lên vị trí đầu tiên, có thể thực hiện giấc mộng bản thân, không dễ dàng biết bao nhiêu.
Mộc Tuyên Nghị nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phun ra một hơi, đưa ra quyết định này, so với bất kì ai khác anh đều phải rất khó chịu, cho dù anh biết rõ có bán “Hoa Hưng” đi, công ty cũng không có khả năng vì điều đó mà chết đi sống lại, chỉ có thể duy trì thêm một khoảng thời gian, nhưng thời gian dư ra bao nhiêu, thì cơ hội được thêm bấy nhiêu, anh chỉ có thể tranh thủ chút cơ hội từ việc này.
“Là ai, người nhằm vào ‘Thịnh Đạt’ đến tột cùng là ai.” Cô nhìn anh, biết anh nhất định rất rõ kẻ cố ý nhằm vào “Thịnh Đạt” ở sau lưng.
“Đi ra ngoài.” Anh mở to mắt, ra lệnh đuổi khách với em gái mình.
Trong ánh mắt cô có sự khó có thể tin, “Anh…”
“Đi ra ngoài.”
“Có phải là người của Giang gia không?”
Trong mắt anh hơi lộ ra kinh ngạc, “Đi ra ngoài.”
Cô có chút hoài nghi, ánh mắt như vậy của anh là biểu thị, không phải sao?

******
Thời gian kế tiếp, Mộc Tuyên Nghị liên tục không về nhà, Mộc Tuyên Dư cũng không có cơ hội gặp anh, mà ý tứ của ba là để cô hiểu Mộc Tuyên Nghị, hiện tại áp lực của anh rất lớn.
Mộc Tuyên Dư đi đến công ty, nhưng Mộc Tuyên Nghị lại không có ở đó, trong thời gian làm việc hơn nữa còn vào lúc công ty bị vây trong tình hình nguy hiểm nhất, thế nhưng anh không ở đây.
Thẩm Tác Lâm nhìn vị em gái Mộc gia này, thở dài không ngừng, “Hiện tại áp lực của anh trai em rất lớn, đương nhiên là cậu ấy đi làm để xả áp lực hơn nữa còn tiếp tục cố gắng vì người thân xung quanh.”
Mộc Tuyên Dư phải xoay mấy vòng mới hiểu được, Thẩm Tác Lâm đây là tự mình ám chỉ, anh trai phải đi tìm Trình tỷ tỷ.

Cũng tốt, cô biết Trình tỷ tỷ không phải hạng người sẽ rời đi khi Mộc gia gặp nạn, nhưng việc này cũng phải căn cứ vào thái độ của anh trai, nếu anh ấy vẫn cứ lạnh nhạt, thì sẽ làm cho Trình tỷ tỷ thất vọng đau khổ.
Cô ngồi trong văn phòng của Thẩm Tác Lâm, hiện tại sau khi công ty lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì không có dự án gì, Thẩm Tác Lâm rất nhàn rỗi.
Cô gật đầu, lại nhìn về phía anh.

Thẩm Tác Lâm vừa thấy ánh mắt này của cô, thì lập tức chột dạ.
“Rốt cuộc là ai nhằm vào ‘Thịnh Đạt’?”
“Anh trai em đã không muốn em biết, vậy em không cần phải biết rõ.”
“Anh không muốn làm trái ý kiến của anh trai em, vậy em đây đoán, anh chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, có thể chứ?”
Thẩm Tác Lâm từ chối cho ý kiến.
“Có liên quan tới Giang gia?”
Thẩm Tác Lâm lắc đầu.
Mộc Tuyên Dư nhìn biểu cảm của Thẩm Tác Lâm, trong lòng chẳng những không thoải mái, ngược lại bắt đầu trầm trọng.
“Có liên quan tới Chu Chấn Hưng?”
Sắc mặt của Thẩm Tác Lâm do dự.
Mộc Tuyên Dư nhấp hé miệng, “Là có liên quan tới Chu gia và Hạ gia, Chu gia cùng Hạ gia liên thủ đối phó với ‘Thịnh Đạt’?”
Thẩm Tác Lâm vẫn như trước do dự, một lúc lâu sau trịnh trọng gật đầu.

Cô nhắm chặt mắt, dường như khó có thể tiếp nhận tình huống như vậy, Chu Chấn Hưng cùng Hạ Ngữ Minh… Chu Chấn Hưng vẫn luôn có hứng thú với “Hoa Hưng”, làm người đầu tư đương nhiên không bằng trực tiếp mua “Hoa Hưng”, nhất là hiện tại cơ hội này, chỉ cần trả chút tiền vốn, mà Hạ gia và “Thịnh Đạt” vẫn luôn giành nhau chiếm trước thị trường, nếu Chu gia cùng Hạ gia liên thủ, đương nhiên có thể theo như họ muốn.
Cô xoay người ra khỏi văn phòng của Thẩm Tác Lâm.
Khó trách anh không muốn nói cho cô sự thật, đối tượng cô chuẩn bị kết hôn, chính là thủ phạm muốn cho “Thịnh Đạt” cùng đường, ai có thể chấp nhận sự thật này chứ?
Cô muốn cười, lại cười không nổi.
Khi cô hiểu lầm Chu Chấn Hưng và Hạ Ngữ Minh, anh ta cũng là đang cân nhắc đi, tách ra như vậy cũng tốt, dù sao bọn họ cũng đã đứng đối lập nhau, vì cô mà buông tha cho “Hoa Hưng”, việc này và quan niệm về lập trường kinh doanh của anh ta trái ngược nhau.
Cô hít sâu một hơi, gần như là trốn chạy, sau đó không chút do dự đánh xe đến xí nghiệp Chu thị.

Phần lớn công nhân viên của xí nghiệp Chu thị đều biết chuyện của cô và Chu Chấn Hưng, dù sao trước đây Chu Chấn Hưng cũng chưa bao giờ áp chế chuyện tình cảm của họ, bởi vậy, cô không gặp trở ngại mà đứng trong văn phòng của Chu Chấn Hưng.
Cô nổi giận đùng đùng, trên mặt tất cả đều là phẫn nộ.
Ngồi sau bàn làm việc Chu Chấn Hưng thản nhiên lại chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra cảm xúc hiện tại của cô, hơn nữa chuẩn xác đoán ra cô đã biết sự thật rồi.
Khi Chu Chấn Hưng làm kế hoạch này, cô đang làm cái gì chứ? Cô còn đang suy nghĩ khi kết hôn cùng anh ta, cô cần mặc áo cưới thế nào, mà người đàn ông này còn giúp cô chọn mẫu áo cưới, lại ở sau lưng bàn bạc với Hạ Ngữ Minh cùng nhau cần phải đối phó “Thịnh Đạt” như thế nào.
Chê cười, cô cảm thấy bản thân chính là một trò cười thật lớn.
Cô đứng trước mặt Chu Chấn Hưng, tràn đầy lửa giận, nhưng sau khi đối mặt với người đàn ông, lại không biết phát ti3t như thế nào.
Biểu cảm của cô thay đổi nhiều lần, cuối cùng lại chỉ nở một nụ cười, “Xin lỗi, quấy rầy anh.”
Cô nói xong, xoay người rời đi.
Cô nắm được, anh sẽ không cảm thấy bản thân sai, thậm chí chỉ nghĩ là cô không hiểu chuyện, là cô ngây thơ, hoặc tệ hơn nữa, nếu cô thương anh, thì nên hiểu hành động của anh, anh quyết định làm như vậy, đương nhiên có nguyên nhân của anh.

Ra khỏi xí nghiệp Chu thị, cô gọi cho Thẩm Tác Lâm một cuộc điện thoại, “Nói với anh em, nếu anh ấy muốn bán ‘Hoa Hưng’, em sẽ chết cho anh ấy xem.”
Cô cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy.

.