Ngày hẹn gặp Tân Nguyên, tạm thời Nghiêm Hạ Vũ có một cuộc họp video.

Tân Nguyên đành phải chờ ở phòng tiếp khách, thư ký đưa cho cô ta một ly cà phê.

Hiếm khi nào cô ta uống cà phê, lúc này cũng không để ý.

Dẫn đến trái tim bất ổn.

Phòng tiếp khách và văn phòng của Nghiêm Hạ Vũ chỉ cách nhau có một bức tường, cửa sổ đối diện đường cái, nhìn xuống có loại ảo giác đang quan sát mọi người, mà cô ta chính là người bé nhỏ không đáng kể trong số đó.

Cô ta không biết cảm giác chinh phục được người đàn ông như Nghiêm Hạ Vũ là gì, tin đồn về anh, cô ta đã nghe rất nhiều phiên bản, điều duy nhất không ngờ tới là, anh và Ôn Địch đã ở bên nhau ba năm.

Là thông qua Minh Kiến Quan mới biết được

Lúc suy nghĩ lệch lạc, cửa mở.

Tân Nguyên điều chỉnh sắc mặt xong, quay mặt nhìn sang, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị sự mạnh mẽ trong xương cốt của anh làm cho khiếp sợ, cô ta thầm hô lên.

Anh ăn mặc hết sức bình thường, áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, cũng không biết vì sao, cô ta lại có một cảm giác áp bức không sao nói rõ được.

Cuộc đàm phán tiếp theo có thể suôn sẻ hay không, đột nhiên cô ta không chắc chắn.

“Tổng giám đốc Nghiêm.” Cô ta đứng dậy, lên tiếng chào hỏi.

Nghiêm Hạ vũ gật đầu, ý bảo cô ta ngồi.

Thư ký đưa ly nước cho anh, lúc rời đi vẫn không đóng cửa.

Cánh cửa mở rộng, đối diện là chỗ làm việc của thư lý, mỗi người đều đang bận bịu cúi đầu.

Tân Nguyên đang đợi anh nói chuyện, nhưng anh giống như người không có cũng chẳng sao, không nhanh không chậm uống nước.

Bầu không khí ngột ngạt, ít nhất cô ta cho là như vậy.

Nghiêm Hạ Vũ giơ cổ tay lên, mắt nhìn đồng hồ.

Tân Nguyên hiểu ý nghĩa của hành động này, anh hơi mất kiên nhẫn, Lúc đàm phán, ai không kịp đợi, ai mở miệng trước, khí thế sẽ giảm đi một nửa.

Nhưng mà cô ta không thể không chủ động lên tiếng.

“Tám năm trước, tôi và Minh Kiến Quân quen biết nhau…..”

“Vào vấn đề.”

Lời nói của cô ta bị cắt ngang bởi giọng nói lạnh lùng của anh.

Nghiêm Hạ Vũ không có hứng thú nghe chuyện tình yêu của người khác, cũng không có thời gian nghe.

Tân Nguyên mím môi, mấy năm này nổi tiếng, vẫn không có ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô ta.

Cô ta nhấp một cà phê để đè nén cơn bực tức, “Tôi bị bà Minh đe dọa, bà ta bảo tôi rút khỏi giới, trả lại toàn bộ số tiền cho bà ta, cho tôi thời hạn hai tháng.”

Nhưng dựa vào cái gì chứ!

Cô ta vất vả có được ngày hôm nay, dựa vào cái gì phải rút khỏi giới.

Làm sao cô ta có thể cam lòng, nhưng bây giờ Minh Kiến Quân cũng không còn cách nào, ông ta nói bà Minh hoàn toàn điên rồi, không đếm xỉa đến chút tình cảm, ầm ĩ đến cục diện hiện tại, ông ta đã không thể khống chế được.

Bây giờ cô ta chỉ còn một con đường có thể đi, tìm Nghiêm Hạ Vũ.

“Tôi không có cách nào, cho nên muốn hợp tác với tổng giám đốc Nghiêm.”

Nghiêm Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn cô ta, “Cô lấy thứ gì hợp tác với tôi?”

Tân Nguyên không để ý tới giọng nói coi khinh của anh, “Tất nhiên có thứ tổng giám đốc Nghiêm để ý.”

Vừa nói, cô ta mở điện thoại của mình, phát một đoạn video ngắn cho anh xem.

Là ở bãi đậu xe của trung tâm giao dịch bất động sản, một bức ảnh anh và Ôn Địch ôm nhau chào tạm biệt.

“Khi đó tổng giám đốc Nghiêm đã đính hôn.” Cô ta nhắc nhở Nghiêm Hạ Vũ.

Tần Nguyên tắt điện thoại, “Còn có những video khác, tất cả đều là sau khi anh đính hôn. Không có cách nào, tôi chỉ có thể đánh cược một phen. Chính tôi cũng không sống thoải mái lắm, không rảnh quan tâm người khác.”

Nếu anh không quan tâm đến danh tiếng của Ôn Địch, coi như cô ta xui xẻo.

Hai chân của Nghiêm Hạ Vũ vắt chéo, tựa lưng vào sô pha uống nước, ly nước bốc lên hơi nóng.

Anh không phải kiểu người lộ rõ vẻ mừng vui trên khuôn mặt, đến cùng anh có để bụng không, lo hay không lo cho Ôn Địch, Tần Nguyên khó có thể nắm chắc, lần này cô ta rất bị động.

Nhưng việc đã đến nước này, cô ta chỉ có thể tiếp tục nói.

“Nếu những video này truyền ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với Ôn Địch, hẳn là anh rõ hơn tôi. Tôi cũng không muốn xé rách mặt cô ta, không muốn gây thù chuốc oán với ai, tôi không có yêu cầu khác, trước mắt tôi chỉ muốn giữ vững vị thế hiện tại trong làng giải trí.”

Im lặng khoảng chừng mấy chục giây.

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Nói xong rồi?”

Tân Nguyên hít một hơi, gật đầu.

Nghiêm Hạ Vũ khẽ mỉm cười: “Minh Kiến Quân ủ mưu tính kế lên người tôi.”

Tân Nguyên thề thốt phủ nhận: “Có liên quan gì tới ông ta.”

“Đến lúc này, còn nói chuyện giúp ông ta. Cô tưởng rằng, cô có thể tóm được những video theo dõi của tôi?”

Tân Nguyên vẫn cố gắng minh oan cho Minh Kiến Quân, không thể để Nghiêm Hạ Vũ giận chó đánh mèo lên người Minh Kiến Quân, “Luôn có cách để có được nó. Bây giờ bản thân ông ta khó giữ nổi, đâu có lo lắng cho tôi, ông ta cũng không có lòng tốt, vẫn hướng về vợ ông ta, ngoài miệng bảo tôi chờ một chút, tôi chờ đến ngày nào?”

Nghiêm Hạ Vũ không có ý định tranh cãi: “Cô nói cho Minh Kiến Quân, còn chưa tới lượt ông ta đe dọa tôi, nếu ai cũng có thể đe dọa được tôi, ông chủ của Kinh Việt này, tôi không lo cũng thế.”

Ngón tay đặt ở đầu gối của Tân Nguyên hơi co lại, cô ta vẫn đang nở nụ cười trên môi, “Xem ra tôi tìm nhầm người rồi, tôi chỉ có thể đi tìm Kỳ Minh Triệt thôi, cậu ta sẽ không phớt lờ bạn gái của mình.”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Phép khích tướng vô dụng với tôi. Minh Kiến Quân sẽ không cho cô đi tìm đứa con trai út của ông ta, bởi vì Kỳ Minh Triệt hoàn toàn không giúp được ông ta.”

Vẻ mặt của Tân Nguyên khẽ biến sắc.

Nghiêm Hạ Vũ bóc trần suy nghĩ của cô ta, “Ông ta bảo cô tới uy hiếp tôi, nhìn bề ngoài, là vì bảo vệ tài nguyên trong giới giải trí của cô, thực ra là muốn mượn tay tôi giải quyết vợ ông ta, như vậy ông ta có thể dễ dàng giành lại quyền kiểm soát công ty. Ông ta hứa hẹn với cô điều gì? Giành lại được công ty, ly hôn rồi cưới cô? Đến con của mình ông ta cũng lợi dụng được, sẽ cưới cô?”

Đến cùng Tân Nguyên không nói lời nào, khuôn mặt nóng hừng hực.

Nghiêm Hạ Vũ không muốn phí lời nữa, gọi Khang Ba tới, bảo anh ta đi lấy tài liệu Minh Kiến Quân ngoại tình.

Tân Nguyên vừa nghe thấy, sững sờ.

Trợ lý Khang đặt tài liệu liên quan lên bàn trà, một xấp rất dày, anh ta còn đưa máy tính bảng tới, “Đây là bản điện tử, nếu như cô Tân không muốn nhìn chứng cứ bằng giấy, có thể trực tiếp xem video.”

“Xoẹt.” Sắc mặt của Tân Nguyên tái mét, cô ta không ngờ trong tay Nghiêm Hạ Vũ có đồ của mình

Bà Minh phí bao tâm tư cũng không lấy được chứng cứ, anh tìm được dễ như chơi.

Điều mà Tân Nguyên không biết chính là, từ tháng một năm nay Nghiêm Hạ Vũ đã bắt tay vào điều tra chuyện ngoại tình của cô ta và Minh Kiến Quân.

Lúc đó Minh Kiến Quân lấy Ôn Địch làm lá chắn, khiến Ôn Địch bị hiểu lầm, Nghiêm Hạ Vũ không vui, dặn dò người ta điều tra rõ xem rốt cuộc tình nhân của Minh Kiến Quân là ai

Điều tra mới phát hiện, hóa ra Minh Kiến Quân vẫn lợi dụng Ôn Địch, bao gồm cả kịch bản định chế kia, cũng là vì chắn mũi tên cho Tân Nguyên.

Bởi vì công ty của Minh Kiến Quân và Cù Bồi ký hợp đồng, Minh Kiến Quân lại là nhà đầu tư trong nhiều bộ phim của đạo diễn Nguyễn, nếu như xé rách mặt với Minh Kiến Quân, bên tổn thất là Cù Bồi.

Sau đó, Cù Bồi lại làm phẫu thuật, cảm xúc không nên bị dao động.

Với Ôn Địch mà nói, Cù Bồi không chỉ đơn giản là bà chủ.

Đủ loại nguyên nhân, khiến Nghiêm Hạ Vũ hơi do dự, tạm thời không động chạm Minh Kiến Quân.

Bây giờ, đối phương chủ động tìm đến tận cửa.

Nghiêm Hạ Vũ nói với Khang Ba: “Tài liệu này, ngay lập tức gửi một bản cho bà Minh.”

“Được.”

“Các anh muốn làm gì!” Cảm xúc của Tân Nguyên trở nên kích động: “Tổng giám đốc Nghiêm, trước khi gửi anh nghĩ kỹ hậu quả chưa, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

Cô ta phải mất cả chì lẫn chài với Ôn Địch

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô ta, “Đe dọa tôi, cô còn chưa đủ tư cách.”

Điện thoại của Khang Ba có một bản sao lưu tài liệu, anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn email của bà Minh, trực tiếp gửi đi.

Nghiêm Hạ Vũ quay đầu lại thông báo cho trợ lý Khang, “Anh gọi điện thoại cho bà Minh, tôi giúp bà ấy giành lại quyền kiểm soát công ty, điều kiện là, tôi bước vào ban hội đồng quản trị của công ty họ.”

Đây xem như là bí mật thương nghiệp, nhưng anh không quan tâm, làm trò trước mặt Tân Nguyên, không e dè, cũng không ngại cho Minh Kiến quân biết hành động của anh.

Tân Nguyên ngây ngốc, làm thế nào cũng không lường trước được hướng đi này.

Vốn tưởng rằng Ôn Địch là lá chắn cuối cùng của cô ta, không ngờ nó là khối sắt, trực tiếp đẩy cô ta rơi xuống đáy biển.

“Anh thật sự không quan tâm đến Ôn Địch?”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tình cảm của tôi với cô ấy, không cần phải nói rõ với cô.”

Tân Nguyên: “Vậy thì đừng trách tôi kéo cô ta chịu tội thay.”

Khuôn mặt của Nghiêm Hạ Vũ không thay đổi: “Cô có thể thử xem. Trước đây sau khi tôi đính hôn, dám ra vào với cô ấy, sẽ không sợ người khác đe dọa.”

Dừng lại, anh uống một ngụm nước ấm.

“Nếu Minh Kiến Quân nói cho cô, tôi đính hôn, chắc chắn cô biết đối tượng đính hôn với tôi là ai.”

Tân Nguyên biết, là Điền gia, hình như gọi là Điền Thanh Lộ.

“Tính cách Điền Thanh Lộ như vậy, cô ta cũng không dám lấy Ôn Địch đe dọa tôi, cô và Minh Kiến Quân?”

Tân Nguyên không trả lời.

“Nếu như cô chưa hết hy vọng, có thể thử lan truyền video của tôi và Ôn Địch, nhìn xem nó có đúng như cô nghĩ hay không, xôn xao ùn ùn kéo đến.”

Nghiêm Hạ Vũ chưa nói hết lời, “Tất nhiên, cũng không phải không còn hy vọng, có thể đi tìm người có bối cảnh không khác với tôi lắm giúp đỡ cô. Chẳng hạn như, Tưởng gia, Diệp gia, Nhậm gia, còn có Tần gia, xem nhà ai sẵn lòng giúp đỡ cô. Cũng đừng tìm Diệp gia, nhà ông ngoại của tôi.”

Móng tay của Tân Nguyên xẹt qua ly cà phê, móng tay vừa mới làm xém chút nữa bị bẻ gãy.

Nghiêm Hạ Vũ uống xong ly nước, gọi thư ký tới: “Tiếp đãi cô Tân cho tốt, cho cô ta một ly cà phê.”

Anh đứng dậy, trở về văn phòng của mình.

Vừa mới ngồi xuống, Khang Ba gõ cửa đi vào.

“Tổng giám đốc Nghiêm, tôi đã liên hệ với bà Minh.”

“Bà ấy đã nói gì?”

“Bà Minh đồng ý điều kiện của anh.”

Bây giờ bà Minh không có sự lựa chọn nào khác, nếu không hợp tác với ông chủ, trong khoảng thời gian ngắn bà ấy không tìm được một chỗ dựa như vậy. Bà ấy lại không cam lòng chắp tay nhường công ty cho Minh Kiến Quân, chỉ có thể đồng ý với điều kiện khắc nghiệt của ông chủ.

Khang Ba lại báo cáo: “Tân Nguyên đi về rồi.”

“Ừ.” Nghiêm Hạ Vũ không quan tâm Tân Nguyên ra sao, “Anh nói cho Minh Kiến Quân biết, không có lần sau. Bảo ông ta tự giải quyết cho tốt.”

“Tôi sẽ lập tức liên hệ.”

Xem ra sau khi Minh Kiến Quân biết quan hệ của ông chủ và Ôn Địch, bắt đầu có tính toán, đầu tiên nắm trong tay nhược điểm của ông chủ, lúc mình bị động thì lợi dụng một chút.

Chỉ là ông ta tính toán sai rồi, ông chủ ghét nhất là người khác đe dọa anh.

Ngoại trừ Ôn Địch.



Cuối tháng mười, trời dần trở lạnh.

Thời kỳ ra hoa của hoa quế sắp trôi qua, hương thơm không bằng lúc trước.

Ôn Địch tưới nước cho một hàng chậu cây ngoài ban công, điện thoại vang lên.

Kỳ Minh Triết gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có ở nhà không.

“Ở đâu, anh cứ tới đây đi.”

Hôm nay là cuối tuần, Kỳ Minh Triệt được nghỉ, buổi sáng thức dậy, sau khi loanh quanh trong nhà nửa tiếng, vẫn muốn nhìn thấy Ôn Địch.

Rất mệt mỏi, nhưng muốn gặp cô.

Ngay cả khi lần đó uống say khướt ở quán bar, trong đầu vẫn là cô.

Nơi anh ta sống cách không xa chung cư của cô, lái xe hơn mười phút.

Trước khi cúp máy, Ôn Địch nói: “Em pha cà phê cho anh uống.”

Kỳ Minh Triệt có mật khẩu căn chung cư mới của Ôn Địch, trước khi anh ta đi vào, bấm chuông cửa trước, lúc này mới nhập mật khẩu rồi vào nhà.

Ôn Địch pha cà phê xong, đổ ra hai ly.

Kỳ Minh Triệt không thích uống cà phê đen, chỉ vì cô thích uống, mỗi lần cùng cô đi uống cà phê, anh ta đều gọi giống cô.

Lâu ngày, cô tưởng rằng anh ta thích uống.

“Thơm chứ.” Cô bưng lên, đặt nó gần chóp mũi của anh ta cho anh ta ngửi một chút.

Kỳ Minh Triệt cười, “Em pha thì chắc chắn thơm.”

Pha cà phê là công việc duy nhất cô biết làm.

Kỳ Minh Triệt bưng hai ly cà phê ra quầy bar ngoài sân thượng, lại chuẩn bị cho Ôn Địch một miếng bánh kem nhỏ.

Trong tủ lạnh lúc nào cũng có sẵn hoa hồng, anh ta cắt tỉa hai bông, cắm vào bình thủy tinh trong suốt, đổ một ít nước, mang nó đến quầy bar.

Ôn Địch ngồi trên ghế chân cao, chống cằm, vỗ vỗ ghế bên cạnh, bảo anh ta ngồi.

Kỳ Minh Triệt không ngồi, đi tới sau lưng cô, ôm cô vào trong lồng ngực, cúi người, tựa cằm lên vai cô.

Ôn Địch sờ sờ cánh tay của anh ta: “Mệt mỏi?”

“Có chút. Ôm em là một cái là được.” Anh ta hôn lên cổ cô.

Ôn Địch xoay người đối mặt với anh ta, hai tay vòng qua cổ anh ta.

Kỳ Minh Triệt buông cô ra, chống cả hai tay lên thành quầy bar.

“Chuyện nhà anh vẫn chưa giải quyết xong?”

“Còn sớm.”

Kỳ Minh Triệt tì đầu vào trán cô, không muốn làm cô lo lắng, “Anh và mẹ anh đối phó được.” Hôm nay anh ta tới đây, còn có chuyện muốn nói với cô: “Anh muốn ra nước ngoài một khoảng thời gian, chuyện làm ăn, cũng có chuyện trong nhà.”

“Đi thôi, vừa hay khuây khoả một chút.”

Ôn Địch có chút ngập ngừng, vẫn nói: “Chờ anh về, em sẽ cùng anh đi nghe buổi hòa nhạc.”

Cô nói cho anh ta, là buổi biểu diễn của ai.

Kỳ Minh Triệt buột miệng nói: “Em không thích. Không đi.”

Cô nói: “Anh thích.”

Có lẽ là buổi hòa nhạc cuối cùng bọn họ nghe, anh ta nói: “Vậy được thôi.”

Anh ta mệt, cô cảm giác được.

Từ lúc đầu họ vui vẻ, càng về sau càng cố gắng hòa hợp với nhau, đến bây giờ hai người đều cảm thấy đau khổ rồi lại có chút không cam lòng, rõ ràng hai người đều nghiêm túc, cũng nỗ lực suy nghĩ vì đối phương, nhưng mọi chuyện vẫn như vậy.

“Xin lỗi.”

Ôn Địch đưa ngón tay lên chặn giữa cánh môi anh ta, “Cùng anh nghe một buổi hòa nhạc anh yêu thích, không nên nói xin lỗi gì đó.” Cô hỏi: “Chuyến bay của anh là ngày mấy? Em đưa anh ra sân bay.”

“Giữa trưa mai.”

Ôn Địch gật đầu, “Sáng mai em tới đón anh.”

Cô ôm lấy cổ anh lắc lư một chút, “Nói chuyện này với anh.”

“Em nói đi.”

“Em muốn tranh thủ thời gian đi tìm Nghiêm Hạ Vũ một chuyến, biệt thự của anh ta có tên của em, đến giờ anh ta không muốn xóa tên, em gặp mặt trò chuyện với anh ta, thật sự không được, em chỉ có thể làm thủ tục pháp luật.”

Hẹn gặp Nghiêm Hạ Vũ, còn có một việc, cô không biết công ty nhà Kỳ Minh Triệt xảy ra vấn đề, có phải có liên quan với anh ta hay không.

Kỳ Minh Triệt nói: “Em không cần thông báo chuyện này với anh, giữa chúng ta, chút tin tưởng này vẫn phải có.”

“Vậy cũng không được, ai bảo anh là bạn trai của em.”

Kỳ Minh Triệt hôn gò má cô, rất bịn rịn không nỡ rời xa.



Giữa trưa, người quản lý bất động sản ở tòa chung cư lúc trước gửi tin nhắn cho cô, nói cô có một kiện hàng, là món hàng lớn, bảo cô đừng quên lấy, nếu cô không có thời gian, họ gửi lên tầng.

Chắc hẳn là sách ông nội gửi cho cô tới rồi, ngày hôm qua ông nội gọi điện thoại cho cô, nói tìm được một số quyển sách cũ, là cô thích độc, đóng gói gửi cho cô một thùng.

Chỉ có điều ông nội quên mất cô đã chuyển nhà, theo thói quen viết địa chỉ tòa chung cư lúc trước.

Cô cảm ơn người quản lý bất động sản nói buổi chiều sẽ qua lấy.

Dì nghe nói cô phải về tòa chung cư lúc trước, muốn đi cùng với cô, “Dì đến lấy dụng cụ nhà bếp, trước đó dùng quen rồi, thuận tay.”

Ôn Địch bảo dì ấy ở nhà, “Cháu qua lấy cho.”

Dì khăng khăng muốn đi, “Cháu không biết dì muốn lấy cái gì, xoong nồi nhiều như thế, cháu không phân biệt được cái nồi nào dùng để làm gì. Dì cũng mang máy pha cà phê đến, cái máy bây giờ không dùng tốt bằng cái lúc trước.”

Thế là Ôn Địch dẫn dì theo, vừa hay trên đường có người tán gẫu.

Dì hỏi cô: “Cháu đến khu nghỉ dưỡng mấy ngày?”

Kỳ Minh Triệt muốn ra nước ngoài, đoán chừng một thời gian nữa cũng chưa về, cô định bụng đến khu nghỉ dưỡng một thời gian ngắn, trong lúc cô viết kịch bản, thích ở một nơi yên tĩnh.

Ôn Địch nói với dì: “Xem tình hình đã, ít nhất cũng phải một tháng.”

Dì nghe nói cô đi lâu như vậy, “ Vậy dì đi với cháu, cháu muốn ăn cái gì, dì làm cho cháu.”

“Không cần đâu, khu nghỉ dưỡng có đầu bếp.”

“Vậy cũng không thể làm ra món ăn Giang Thành chính thống.” Dì nói: “Mỗi tháng mẹ cháu cho dì nhiều tiền đến như thế, dì không thể lấy tiền rồi không làm việc.”

Vì để dì yên tâm, Ôn Địch quyết định đưa dì đến khu nghỉ dưỡng, dù sao cô ở trong một căn hộ, có thừa phòng cho dì ở.

Đến dưới khu chung cư rồi, Ôn Địch dừng xe ở bãi đậu xe.

Dì nói, “Cháu đi lấy hàng chuyển phát nhanh, dì tự lên tầng.”

Ôn Địch khoá xe, cùng dì lên tầng, “Không vội lấy hàng chuyển phát nhanh, chờ lấy dụng cụ nhà bếp, cháu lùi xe trước cửa, cùng nhau đi lên.”

Dì thu dọn đồ đạc vào một cái thùng, đặt máy pha cà phê vào trong thùng rồi chuyển xuống dưới.

Ôn Địch đến chỗ quản lý bất động sản lấy hàng chuyển phát nhanh, một thùng giấy lớn, mấy chục cân, bảo vệ hỏi cô có cần mang nó lên tầng trên hay không, bọn họ chuyển giúp cô.

“Tôi lái xe, lát nữa phiền các anh giao tới cửa giúp tôi.”

“Không phiền phức, nên như vậy.”

Ôn Địch đi lấy xe, không biết từ khi nào một chiếc SUV đậu cạnh xe của cô.

Chủ xe chừa lại cho cô khoảng trống, nhưng đã đánh giá quá cao tay nghề lái xe của cô, đầu xe hoàn toàn không ra được.

Cô còn nhớ chiếc G65 màu đen này, trước đó Kỳ Minh Triệt tới đón cô, cô lên nhầm xe, chinh là chiếc này.

Hai lần gặp được chiếc xe này, chắc là chủ xe ở đây.

Ôn Địch xuống xe, chuẩn bị tìm bảo vệ, liên hệ nhờ chủ xe di chuyển xe.

Còn chưa đi được mấy bước, một người đàn ông có thân hình rắn rỏi đi tới, đeo kính râm, đường quai hàm rõ ràng, đang gọi điện thoại, nói bằng tiếng anh.

Anh ta dừng lại ở cửa sau của chiếc G65, dựa lưng vào cửa xe.

Ôn Địch đi qua đó, đột nhiên dừng chân, cô nhớ rằng, lần đó mở nhầm cửa xe, nhìn thấy người đàn ông lau mắt kính, chắc là vị này, chân dài, khí chất không tầm thường.

Cô xoay người: “Chào anh, xin hỏi đây là xe của anh sao?”

Tiêu Đông Hàn vừa cúp máy, không phải xe của anh ta, là xe của bạn, tới đón anh ta, người bạn đang đi toilet.

Anh ta hỏi lại: “Chuyện gì?”

Ôn Địch nói: “Xe của anh chắn xe của tôi, phiền anh di chuyển một chút, tôi không lái xe ra được.”

Tiêu Đông Hàn không có chìa khóa xe, sau khi xe của anh ta bị Ôn Địch tông vào đuôi xe, đã mang đi sửa, mượn xe của bạn mấy ngày, sau đó trả lại chìa khóa xe cho bạn.

Anh ta đứng thẳng, đi qua kiểm tra một chút, duỗi tay: “Chìa khóa xe.”

Ôn Địch không nói nên lời, “Anh di chuyển xe của mình một chút là được.”

“Chìa khóa không ở chỗ tôi.”

Ôn Địch ném chìa khóa xe của mình cho anh ta, nói với anh ta: “Nút ghế ngồi số hai thích hợp với anh.” Trong bộ nhớ của ghế ngồi, cô cài nút số một cho mình, nút số hai thích hợp với chiều cao của Nghiêm Hạ Vũ, sau này chia tay, cô đã quên xóa đi.

Người ở trước mặt có chiều cao không khác Nghiêm Hạ Vũ lắm.

Tiêu Đông Hàn ngồi vào xe, điều chỉnh chỗ ngồi.

Ôn Địch thấy anh ta giống như đang lái xe đồ chơi, một vài hướng, đã lái chiếc xe ra ngoài.

“Cảm ơn.”

Tiêu Đông Hàn không lên tiếng, xuống xe.

Ôn Địch chạy xe đến cửa chung cư, xếp gọn chồng sách ông nội gửi cho cô, còn dụng cụ nhà bếp dì thu dọn, chờ đến khi đi ngang qua chỗ đậu xe vừa rồi, chiếc G65 màu đen đã không còn ở đó.

Về đến nhà, cô đặt một thùng sách cũ lên giá sách, vẫn là ông nội hiểu cô, biết cô thích đọc sách gì nhất.

Cô lại xếp thêm mấy cuốn sách vào vali, mang đến khu nghỉ dưỡng đọc.

Buổi sáng ngày hôm sau, cô đón Kỳ Minh Triệt, đưa anh ta đến sân bay.

Lần tiễn đưa này xen lẫn những cảm xúc không thể nói rõ, bất kể là cô hay là Kỳ Minh Triệt.

Trước khi kiểm tra an ninh, Ôn Địch chủ động ôm Kỳ Minh Triệt một cái, “Chuyện trong nhà, nếu như cần em hỗ trợ, đừng khách sáo với em, bất kể có thế nào, đừng để trong lòng.”

“Sẽ không.”

Kỳ Minh Triệt dùng sức ôm cô một cái, lại nhấc bổng cô khỏi mặt đất, ôm một lúc lâu.

“Thả em xuống đi, bọn họ đang nhìn kìa.”

Kỳ Minh Triệt nói: “Ôm thêm vài giây.”

“Sang bên kia rồi, anh gọi video cho em.”

Ôn Địch gật đầu, “Được.”

Tiễn Kỳ Minh Triệt đi, cô liên hệ cho trợ lý Khang, định đến khu nghỉ dưỡng trước, giải quyết chuyện đứng tên sổ đỏ.

Trợ lý Khang nhận được tin nhắn, không trả lời ngay, mà là đến văn phòng của Nghiêm Hạ Vũ báo cáo, cho anh xem tin nhắn của Ôn Địch.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn dòng chữ trong hộp thoại, câu hỏi đầu tiên là:  “Cô ấy và Kỳ Minh Triệt chia tay?”

“... Không.”

Nghiêm Hạ Vũ im lặng một lúc, nói: “Nếu như không chia tay, cô ấy chủ động hẹn tôi, không phải chuyện gì tốt.”

Trợ lý Khang: “......”

“Anh trả lời cô ấy, bảo tôi không rảnh.”

Đây là từ chối gặp mặt.

Trợ lý Khang đành phải trả lời theo ý của ông chủ, [ Cô Ôn, thật ngại quá, tạm thời tổng giám đốc Nghiêm không có thời gian. ]

Ôn Địch: [ Anh ta chắc chứ? ]

Dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông chủ, không có bao nhiêu người. Trợ lý Khang nhìn về phía ông chủ: “Tổng giám đốc Nghiêm, cô Ôn hỏi anh, chắc chứ?”

Nghiêm Hạ Vũ không nói gì.

Hơn nửa phút trôi qua, anh vẫn không hé răng.

Khang Ba trả lời Ôn Địch: [ Cô Ôn, chờ tổng giám đốc Nghiêm hết xoắn xuýt, rồi trả lời cô sau. ]



Ngày hôm sau, Ôn Địch đến khu nghỉ dưỡng trước.

Cô sống trong một căn hộ, bên trong có phòng bếp độc lập, dì còn mang theo dụng cụ nhà bếp tới đây.

Lần này cô đổi sang một khu nghỉ dưỡng khác, không phải là nơi cô thường hay đi với Nghiêm Hạ Vũ lúc trước.

Đến khu nghỉ dưỡng, giám đốc ra đây tiếp đón.

Là Kỳ Minh Triệt làm thẻ hội viên cho cô, nói rằng một người bạn của bạn anh ta có cổ phần, là cháu trai của chủ tiệm sách cũ đó.

Sau khi nhận phòng, Ôn Địch thay một bộ quần áo thoải mái, cầm một quyển sách đi xuống tầng.

Nhân viên dẫn cô đến khu vực nghỉ ngơi riêng, xung quanh khu vực nghỉ ngơi có thảm thực vật tươi tốt, khí oxi tự nhiên, đối diện là hồ nước nhân tạo, cảnh sắc hợp lòng người.

Cạnh chỗ đặt bàn ghế, có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, từ trên núi chảy xuống đây, có người nói vì muốn dẫn con suối nhỏ xuống tận đây, ông chủ bỏ ra không ít tiền.

Trong khu vực nghỉ ngơi còn có suối nước nóng.

Nhân viên đã chuẩn bị cà phê cho cô, bàn uống trà được thiết kế đặc biệt, bên trong là một chiếc tủ đá kín đáo, bánh ngọt, đồ uống, trái cây, có đầy đủ mọi thứ.

“Cô Ôn, bên này là ghế mát xa, nếu cô có yêu cầu gì, trực tiếp bấm chuông.” Nhân viên nói với cô thêm lần nữa, chuông phục vụ ở đâu.

Nhân viên rời đi, Ôn Địch mở sách ra đọc, đọc sách đến say mê, lúc ngẩng đầu lên đã là hai tiếng sau.

Dì nấu canh xong, qua đây tìm cô.

“Cháu không đói bụng, dì để đó trước đi.”

“Vậy dì sẽ hâm nóng khi cháu muốn uống.”

Ôn Địch nói: “Dì à, dì mang bộ thủ công của dì ra đây làm, không khí nơi này rất tốt.”

Dì cười nói, không cần đâu, sẽ làm phiền cô.

“Không làm phiền, cháu ở đây một mình, xung quanh rất yên lặng.”

Dì trở về phòng lấy bộ đan thủ công, gần đây dì ấy đang tự đan cho Ôn Địch một số phụ kiện nhỏ, trang trí nhà mới.

Dì ấy chọn ngồi ở góc xa nhất khu nghỉ ngơi, như thế sẽ không ảnh hưởng đến Ôn Địch đang đọc sách.

Dì là người Giang Thành, Ôn Địch và dì ấy nói chuyện bằng tiếng địa phương, nói chuyện câu được câu không, nghĩ đến chuyện gì nói chuyện cái đó.

Ôn Địch ngáp một cái, đây là lần đầu tiên trong hơn tám tháng qua, cô buồn ngủ vào ban ngày.

Chắc là không khí ở đây thoải mái.

Cô gập cuốn sách lại, nhân viên có chuẩn bị sẵn chăn đặt ở ghế bên cạnh, cô cầm lấy rồi trải ra phủ lên người.

“Dì à, cháu ngủ một lúc.”

“Ngủ đi, dì không đi đâu, khi mặt trời lặn dì sẽ gọi cháu dậy.”

Giấc ngủ này của Ôn Địch rất sâu, bên cạnh có người đi tới, cô cũng không tỉnh dậy.

Dì biết Nghiêm Hạ Vũ, cái đêm Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt công khai tình yêu, anh đến chung cư tìm Ôn Địch, dì có ấn tượng rất sâu sắc với anh.

Dì nói nhỏ: “Địch Địch đang ngủ.”

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu: “Ôn Địch hẹn cháu ra đây.”

Anh nhẹ chân nhẹ tay đi đến trước người Ôn Địch, ngồi xổm xuống trước ghế của cô.

Trên bàn trà đặt một quyển sách, đúng là một trong số những cuốn sách anh đã gửi cho ông nội Ôn, không ngờ lại gián tiếp đến tay cô.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn khuôn mặt cô, hơi thở của cô đều đều, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hình như rất buồn ngủ.

Trước khi chia tay, thỉnh thoảng nửa đêm anh đi công tác về, cô đã ngủ, anh để ngón tay vào lòng bàn tay cô, cô sẽ nắm chặt lấy.

Không biết xa cách tám tháng, cô có còn ỷ lại như vậy hay không.

Hai tay của cô đặt lên trên chăn lông.

Anh rất cẩn thận, đặt tay mình vào trong tay cô.

Ôn Địch cử động, không tỉnh dậy.

Năm ngón tay của cô rụt lại, cảm nhận được điều gì đó, giây tiếp theo, cô nắm chặt tay anh như một phản xạ có điều kiện, giống như lúc trước.

Cái nắm tay này của cô, giống như một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim anh.

Xé nát dữ dội, đau đớn khó nhịn.

Anh tưởng rằng, lúc khó chịu nhất là lúc cô công khai tình yêu.

Bây giờ cảm thấy không phải.

Mà là cô không bỏ được những thói quen nhỏ này, anh không ở bên cạnh cô, không thể tiếp tục chiều chuộng cô.