Cảnh Nghi gọi Trạch Dương lại, anh vươn tay dùng sức kéo cô lại gần, ngực áp sát lưng cô.
- Em không chọn được?
- Nhiều mẫu đẹp quá!
- Mặc được hết không thì lấy hết.
Cảnh Nghi nhíu mày lắc đầu.
- Anh định cưới cả năm hay sao hả?
Cô gái quản lí hồ hởi.
- Chắc anh Dương muốn chị nhà mặc váy cưới hàng ngày hả?
- Thiết kế của Rio đâu?
Cô gái chỉ cho anh ba bộ váy đang mặc trên người ma nơ canh.

Anh kéo Cảnh Nghi đứng lại gần.
- Em cao gầy mặc thiết kế của ông ấy sẽ đẹp.

Em thử cả ba đi.
Nhân viên cửa hàng tháo váy giúp Cảnh Nghi thử vào người.

Họ định giúp cô trang điểm nhưng Cảnh Nghi từ chối vì không muốn mất thời gian.
Dưới sự hỗ trợ của hai nhân viên, Cảnh Nghi đã thay xong váy, nhìn chiếc váy đơn giản mà mặc lên thì không hề đơn giản.


Cổ được cắt xẻ khéo léo khoe được vòng một của người mặc nhưng lại ôm khít cơ thể khiến độ se xy của váy vừa khít, đủ độ quyến rũ, chân váy xòe kéo dài, vảo tơ mềm mại kết hợp với màn sa trên đầu kéo dài tới đuôi váy.

Ánh điện chiếu lên, những hạt đá kim cương đính tỉ mỉ trên chiếc váy lấp lánh càng làm nổi bật nước da trắng như pha lê của Cảnh Nghi.

Lúc này trông cô như nữ thần bước ra từ đêm trăng mộng cảnh.
Cài xong màn sa, hai nhân viên ngây người một lúc mới xuýt xoa.
- Đẹp quá chị ơi, nếu chị trang điểm lên nữa em đảm bảo chị đẹp hơn mẫu mặc trong lần ra mắt sản phẩm vừa rồi của ông Rio nữa.
Hai cô gái kéo rèm thay đồ ra, Cảnh Nghi nhìn Trạch Dương nhoẻn miệng cười.

Nụ cười trong trẻo làm lúm đồng tiền xinh đẹp hiện ra.

Bộ váy rất đẹp, bản thân cô cũng không ngờ mặc lên nó lại đẹp như vậy nhưng...!sao Trạch Dương lại thế kia? Chẳng lẽ anh không thích sao mà mặt chẳng có cảm xúc gì vậy? Cô không đoán được anh đang nghĩ gì nữa nên nụ cười trên môi tắt ngấm.
Cô gái quản lí đánh rơi cả điện thoại trên tay, há miệng như chờ sung rụng nhìn Cảnh Nghi không chớp mắt.
- Ôi...!đẹp quá!
Cô tiến lại gần, đi vòng quanh Cảnh Nghi, tay chạm lên cơ thể cô xuýt xoa.
- Sao lại vừa như này thế? Thật sự đáng đồng tiền bát gạo.
Cảnh Nghi vẫn không thấy Trạch Dương nói gì thì bao nhiêu hứng thú bị tắt rụi, cô hỏi người quản lí thật nhỏ.
- Đẹp thật không?
- Vô cùng đẹp...!Dương tổng đúng là có con mắt thẩm mĩ hơn người.
- Ra ngoài hết.
Cuối cùng thì anh cũng chịu lên tiếng nhưng vô cùng lạnh lùng với giọng điệu muốn dọa chết người khác.

Cảnh Nghi cũng giống họ mà bị dọa giật cả mình.

Ba cô gái rụt rè rời khỏi phòng, đóng cửa lại, chỉ còn một mình với Trạch Dương, Cảnh Nghi thấy anh không thích nên khẽ lên tiếng.
- Nếu không đẹp thì để em thử bộ khác, anh không cần phải nổi giận như vậy?
Trạch Dương vẫn im lặng, nhìn cô chăm chú tiến lại gần áp sát vào lưng cô xoay về phía gương.

Hơi thở nam tính phả lên cổ cô nóng hổi.
Cảnh Nghi nhìn trong gương, thân thể nhỏ nhắn của cô nằm trọn trong vòng tay vững chãi của Trạch Dương, cô không đi giày cao gót nên chỉ đứng đến cằm anh nhưng lại thật xứng đôi.
- Anh không thích nó sao?
- Đẹp quá nên không muốn người khác nhìn.
Trạch Dương cúi đầu nhìn hình ảnh hai người trong gương, đôi môi mỏng kéo thành nụ cười, ánh mắt nhìn cô gái trong gương dịu dàng, âu yếm.
- Lần sau anh đừng biểu hiện như này, dọa chết người khác đấy.
- Anh không hay khen người khác nhưng em mặc bộ này đẹp đến lay động lòng người.

Hai má Cảnh Nghi nóng ran, hàng mi dày nhìn trong gương mở to, thật may hôm nay cô lại nhìn thấy, có thể thấy mình mặc váy cưới sánh đôi cùng anh.

Nếu không nhìn thấy khoảnh khắc này chắc cô sẽ chết trong tiếc nuối.
Đôi mắt dài sắc lạnh nhìn cô không chớp mắt, bất ngờ xoay người cô lại cúi xuống hôn lên đôi môi đang cắn chặt vào nhau của Cảnh Nghi một nụ hôn đủ sâu khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.
- Anh đã nhắc em đừng cắn môi cơ mà.

Anh sẽ không kiềm chế được khi nhìn thấy đâu.
Bàn tay hư hỏng của hắn chậm rãi lướt trên cần cổ phủ xuống trước ngực mềm mại của cô, yết hầu khẽ lên xuống khó nhọc.

Sợ hắn sẽ làm càn nên Cảnh Nghi nắm lấy tay hắn.
- Anh gọi họ vào đi, nếu cứ như này thì đến tối cũng không xong mất.

Anh đừng đuổi người ta một cách lạnh lùng như vậy có được không?
- Ai bảo họ dám sờ soạng em như vậy?
- Họ là phụ nữ, đừng nói anh ghen với cả phụ nữ chứ?
- Ai cũng không được chạm vào.

Để anh giúp em thay không cần họ nữa.
Cảnh Nghi trợn mắt khi thấy anh định làm thật, tay liên tục kéo tay anh ra.
- Mặc cái này không dễ đâu, họ chuyên nghiệp mới mặc được, anh sẽ làm hỏng đấy.
- Hỏng mua cho em cái khác.
- Anh như vậy em sẽ không cưới nữa.
Động tác của Trạch Dương ngay lập tức ngừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhíu lại.
- Em nhắc lại?

- Hỏng váy thì em sẽ không có cái gì mặc trong đám cưới làm sao mà cưới được.

Anh gọi họ cho em đi, em hứa sẽ không để họ chạm vào người nữa.
Cảnh Nghi thấy anh vẫn đứng im thì kiễng chân dịu dàng hôn lên mặt anh một cái rồi quay người đi vào trong thay đồ.
Dù nụ hôn chỉ lướt qua nhưng đây là lần đầu cô chủ động hôn anh dịu dàng như vậy, trên đôi môi cương nghị lạnh lùng khẽ kéo lên một nụ cười, tâm tư bỗng chốc trở nên vui vẻ mà đi ra gọi ba người vào giúp Cảnh Nghi thay chiếc váy cưới khác.
Về đến Hoa An Viên cũng đã gần tối, Trạch Dương có việc phải đi nên về đến cổng thì thả cô xuống.
- Em ăn cơm trước đi nhé! Có thể hôm nay anh về muộn.
- Vâng, anh đi cẩn thận.
Cảnh Nghi vừa xoay người xuống xe thì bị kéo lại.
- Không hôn tạm biệt sao?
- Có tiết mục này nữa hả?
Cô chưa kịp làm theo thì cả người đã bị kéo đổ nhào về phía Trạch Dương, bờ môi đỏ mọng đã rơi vào đôi môi cực nóng của anh.

Đôi môi mềm mại bị cuốn lấy, không khí trong xe trở nên nóng rực, anh như hút lấy toàn bộ mật ngọt cùng mềm mại của cô, khiến cô nhiễm đầy hơi thở của anh.

Cửa xe đang mở nên Cảnh Nghi luống cuống lại không thể đẩy được ra nên mặc sức để anh dây dưa trên môi mình, từng đợt sóng tê dại chảy dọc khắp cơ thể.
Mãi lâu sau, Trạch Dương mới buông cô ra, trên mặt thoáng ý cười thỏa mãn, ngón tay chậm rãi lướt qua xương quai xanh của cô gõ nhẹ trêu đùa.
- Chờ anh về, đừng ngủ trước không sẽ làm em thức giấc đấy.
Cảnh Nghi rời khỏi vòng tay hắn vội bước ra ngoài đóng cửa xe lại mà không nhìn thấy ánh nhìn nóng bỏng của hắn dội trên người mình..