Mẹ Ân thoảng thốt không hiểu Cảnh Nghi vì sao lại nhận mình là Cảnh Anh.

Muốn mở miệng nói mà cơ hàm lại cứng chỉ thều thào qua hơi thở.

- Con....Cảnh...!
Viên cảnh sát quan sát Cảnh Nghi một lượt lắc đầu.

- Cô không phải người trong video mà bên Phồn Hoa cung cấp.

Cô có biết mình đang chống người thi hành công vụ không?
Cảnh Nghi bàn tay ôm mẹ trở nên lạnh toát.

Cô không biết ở trong phòng ấy lại có camera.

Theo như cô nhớ được thì tất cả các phòng riêng của khách không được lắp camera để đảm bảo riêng tư cho khách hàng.

Tại sao bây giờ lại lôi camera ở đâu ra vậy?
Cảnh Nghi lắc đầu, kiên quyết.

- Tôi chính là người đã đánh anh ta...!
- Cô có biết nhận tội thay cũng là một hành vi phạm pháp không?
Vị cảnh sát nọ nghiêm nghị lên tiếng, thanh âm trở nên vang vọng.

Hàng xóm xung quanh đã có người ngó nghiêng, xì xào bàn tán.

- Tôi không nhận tội thay mà tôi chính là người làm.

- Nếu cô còn ngang bướng, chúng tôi sẽ bắt cả hai về đồn cảnh sát.

Mẹ Ân sợ hãi, mặt trắng bệch, cả người cứng đờ níu tay Cảnh Nghi.

Cảnh Anh ngồi trong phòng sợ hãi không dám ra ngoài.

Hai hàm răng va vào nhau run cầm cập, ánh mắt hiện rõ sự hoang mang, hai tay nắm chặt đến trắng bệch trên bánh xe lăn.

Vị cảnh sát nọ lệnh cho những người phía sau xông vào nhà, đẩy Cảnh Nghi và mẹ Ân sang một bên.

Cảnh Nghi buông mẹ ra, chạy đến trước mặt những sĩ quan cảnh sát, nước mắt ướt đẫm má.


- Nhà tôi không còn ai nữa cả, tôi chính là người đánh anh ta.

Nếu có video, các người sẽ biết hắn ta sàm sỡ trước, tôi chỉ là tự vệ mà thôi.

- Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra nhưng trước tiên phải bắt người vì bên kia có đơn tố cáo hành vi gây thương tích dẫn đến nạn nhân bị chấn thương nghiêm trọng.

Phiền cô tránh ra cho chúng tôi làm việc.

Nếu không tôi sẽ khép cô vào tội chống người thi hành công vụ.

Cô không muốn để mẹ mình thấy cả hai cô con gái cùng vào tù chứ?
Vị cảnh sât gạt cô sang một bên, Cảnh Nghi loạng choạng ngã xuống sàn nhà.

Tại sao họ lại hiểu rõ nhà cô như vậy? Tại sao họ nhất định không tin cô là Cảnh Anh mà đòi chị cho bằng được.

Cô thấy họ định mở cửa phòng Cảnh Anh thì bò đến, đứng lên dang hai tay ra.

- Tôi muốn hỏi ai là người tố cáo?
- Đó là thông tin không thể tiết lộ.

Vị cảnh sát lại hất cô ngã sang bên để mở cửa phòng.

Cảnh Anh sợ hãi khóc nức nở.

Cảnh sát vào còng tay cô đẩy xe đi ra ngoài.

- Mun, chị không muốn...!các người bắt nhầm người rồi, tôi không làm chuyện ấy, không làm.

Cảnh Nghi chạy lại bám vào xe lăn của Cảnh Anh.

- Đúng, các người bắt nhầm rồi, tôi mới là người làm...!
- Đi ra.

Cảnh Nghi bị hất khỏi Cảnh Anh, đầu đập vào mép tường, máu chảy xuống mắt nóng hổi.

Họ nhìn cô rồi đưa Cảnh Anh đi.

Cảnh Anh khóc chết lặng, mặt mũi tái mét vì sợ hãi.

- Mun à, chị không muốn, Mun ơi, cứu chị.

Cảnh Nghi bị choáng bò theo bóng họ nhưng lại bị hất ngược trở lại.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Hôn Nhân Lừa Gạt
3.

Hôn Luyến [ABO]
4.

Em Còn Yêu Anh Không?
=====================================
- Chị ơi, tha lỗi cho em.

Em nhất định sẽ cứu chị....!
Cảnh Nghi nghe tiếng ngã "rầm" trên sàn nhà mới hoàn hồn quay lại.

Mẹ đang nằm vật trên sàn nhà, tay chân co quắp, cả người rung lên, co giật liên hồi, mắt bà trợn ngược lên chỉ thấy con ngươi toàn màu trắng, hơi thở gấp gáp.

Cô bò bằng hai đầu gối lại gần nắm tay mẹ, một tay khác cho vào miệng bà, bị cắn ngập răng.


- Mẹ, mẹ đừng làm con sợ.

Mẹ làm sao thế này? Mẹ ơi....!
Máu trong tay cô chảy bên khóe miệng bà, nhuốm xuống cổ tay đau buốt.

Bà không còn biết gì nữa nên ra sức nghiến chặt răng lại.

Cảnh Nghi sợ hãi, khóc nấc lên, quay ra ngoài cầu xin.

- Ai đó gọi cấp cứu hộ cháu với.

Hàng xóm xung quanh đứng chật một hành lang của khu tập thể cũ.

Người tốt thì nhìn xót thương, người ganh ghét thì chỉ chỏ, bàn tán xôn xao.

Khả Như vừa đến nơi, nhìn mọi người xúm quanh cửa thì điên tiết quát lên.

- Các người hóng chuyện đủ chưa vậy?
Cô len vào trong nhà, Cảnh Nghi đang khóc hết nước mắt, máu chảy loang nửa mặt, tóc bết dính lại, bàn tay cũng đầy máu đang ôm chặt lấy mẹ Ân.

Trông cô thật xấu xí và thảm thương như bóng cô hồn.

Khả Như ngồi lại gần, nhìn bà Ân không biết gì trong tay Cảnh Nghi.

- Nghi, làm sao vậy?
- Cảnh Anh bị bắt đi rồi.

Tại sao ở Phồn Hoa lại có camera vậy?
...!
Ngồi chờ ngoài hành lang, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.

Khả Như lấy khăn ướt lau máu trên mặt, trên tay cho Cảnh Nghi.

- Em vào bác sĩ kiểm tra vết thương đi.

Bác gái sẽ ổn thôi.

Mùi thuốc khử trùng loang tràn đậm đà trong không khí, Cảnh Nghi hai tay ôm trước ngực, bộ dạng cả hai đều chật vật, nhếch nhác.

Cảnh Nghi rệu rạo, khuôn mặt vô hồn lắc đầu.

- Em không sao đâu.

Khả Như thở dài đành chạy đi xin băng gạc, tự sát trùng và dán urgo lên trán và vào tay cho Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi hoàn hồn quay sang nắm tay Khả Như.

- Chị, em chắc chắn ở Phồn Hoa các phòng Vip không có camera, tại sao họ lại bảo có, còn khẳng định người làm là Cảnh Anh.


- Đúng là các phòng Vip đều không có, nếu cảnh sát nói vậy chẳng lẽ có lắp mà chúng ta không biết.

Em bình tĩnh đi, để xem bác gái thế nào đã.

Chị nghe nói anh ta cũng tỉnh rồi, chỉ cần anh ta rút đơn kiện là Cảnh Anh sẽ không sao.

Cảnh Nghi vùi mặt vào hai lòng bàn tay, cả cơ thể bị rút mòn ý chí.

Đến lúc này, cô không còn niềm tin vào bất cứ điều gì nữa.

Nếu ngay từ đầu nhìn thấy anh ta đi cùng Cảnh Anh thì cô phải hỏi thăm chị về hắn, ngăn chặn ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không đi đến bế tắc như ngày hôm nay rồi.

Tại sao đến ông trời cũng cứ đùa giỡn với họ vậy?
Mẹ Ân qua cơn nguy hiểm được đưa vào phòng bệnh.

Bà đã tái phát tai biến nhưng lần này nặng hơn lần trước nhiều.

Do bị kích động mà bà bị liệt toàn thân, mất đi khả năng ngôn ngữ.

Hiện tại chưa tỉnh, phải sử dụng máy thở và các thiết bị hỗ trợ.

Tay mẹ Ân đang được cắm nước truyền.

Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh không có bất kì cảm nhận gì khiến cô thắt cả ruột gan.

Cảnh Nghi sợ hãi, nước mắt tràn ra như đê vỡ, hàng mi run rẩy, đau đớn, cả hai tay bưng mặt, kiềm chế tiếng khóc đang vỡ vụn trong lồng ngực.

Tiếng bác sĩ vẫn vang vọng bên tai " Bà bị nặng quá, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bây giờ chỉ còn chờ vào kì tích."
- Mẹ, con xin lỗi...con xin lỗi....!
Cả đời này cô phải sống trong tội lỗi.

Bố chết vì cô, chân chị hỏng vì cô, mẹ bây giờ nằm trên giường bệnh cũng vì cô.

Nếu cô biết chăm sóc họ thì đã không đẩy họ vào hoàn cảnh như thế này.

Tất cả là tại cô, cả đời này cô phải làm gì để bù đắp cho họ đây.

➡️????????????????.