“Thật là ngu ngốc khi trêu anh mà.

Tôi thề với trời sẽ không bao giờ liên quan đến anh nữa.

Quả báo đến sớm hơn tôi tưởng.” Tiểu Phàm đang bị ép vào tường bất lực nói.
Mặc cho cô lải nhải anh vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô.

Xuất hiện trước tầm mắt anh là bờ môi nhỏ đang chu lên đầy bất mãn của cô: “Muốn sờ.”.

Mày anh nhẹ cau lại trước ý nghĩ điên cuồng của mình vừa rồi.

Anh lấy tay đấy mặt cô sang hướng khác:
“Thật xấu.” Anh lạnh nhạt lên tiếng.
“Anh còn dám nói.”
Tiểu Phàm lớn tiếng gắt gỏng mà không ý thức được mình còn đang trong giờ Tiếng Anh.

Đến khi cô nhận ra thì đã quá muộn:
“Tiểu Phàm điểm kiểm tra lần trước em được bao nhiêu mà còn dám ngang nhiên như vậy hả?” Cô Hà Vân nói: “Mặt em bị gì vậy?”
Vừa dứt lời thì mọi ánh mắt trong lớp đều tập trung về phía của cô rồi sau đó:
“Phụt.

Hahaha..."
“Tiểu Phàm cậu, mặt cậu.

Hahaha.”
Một tràng cười dai dẳng không ngớt phát ra, lan rộng khắp cả lớp.


Cô nhìn Trịnh Hân ở bàn thứ hai cũng đang run lên vì nín cười quá mức mà có dự cảm không lành.

Dù cô biết Tiểu Phong đã làm gì đó với mặt của mình nhưng cô không nghĩ xa đến vậy:
“Tiểu Phong! Rốt cuộc anh vẽ cái khỉ gì trên mặt tôi vậy?”
“Không biết.” Anh làm ngơ như không biết chuyện gì.
“Này cho tớ mượn cái gương coi.” Cô nói với bạn bàn trên.
Đến khi cầm gương lên soi cô mới chính thức chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp đẽ của mình.

Năm chữ “tôi là não cá vàng” to tướng đang nằm trên mặt của cô, kèm theo đó là hình ảnh một con cá chết bên má phải của cô.

Dù chỉ là hình vẽ nghệch ngoạc, không chút đáng sợ nhưng đây rõ ràng là đang trắng trợn xúc phạm cô:
“Đồ tên đổ họ thừa nhà anh, tảng băng ngàn năm không chảy nhà anh.

Hôm nay không giết anh tôi không còn mang tên Tiểu Phàm nữa.

Aaaaa.” Cô đứng dậy nhảy bổ về phía Tiểu Phong túm lấy cổ áo của anh.
“Tiểu Phàm, Tiểu Phong ra ngoài cho tôi.

Hãy lo lắng cho hạnh kiểm tháng này của bản thân các em đi.” Cô Hà Vân bừng bừng lửa giận nhìn về phía hai người.
Dù có tức giận đến đâu Tiểu Phàm cũng phải đình chiến để ngoài hành lang đứng phạt:
“Tiểu Phàm tôi chưa bao giờ phải chịu nhục nhã lớn như vậy.

Tất cả là tại tên Tiểu Phong nhà anh.”
“Hửm.”
“Anh còn nói với giọng điệu vô tội vậy được hả?”
Tiểu Phong đứng đút tay vào túi, mặt hờ hững nhìn khuôn mặt có chút ủng đỏ vì tức giận của cô mà không nói thêm câu nào nữa.

Nhìn một hồi anh mới quay đi, dựa lưng vào tường nhắm mắt ngủ:
“Anh thiếu ngủ vậy sao? Tôi thấy ngoài ngủ ra anh không còn việc thú vị khác để làm nữa nhỉ?” – Tiểu Phàm tò mò hỏi.
“Có.” Anh nói trong khi vẫn còn nhắm mắt.
“Cái gì vậy kể tôi nghe đi.

Nếu là việc gì xấu hổ tôi cũng không cho ai biết đâu.” Hai mắt cô sáng rực lên thích thú.
“Ăn và nói chuyện với một con mèo hay xù lông.” Rồi khẽ liếc mắt về phía cô.
“Nhà anh nuôi mèo sao? Một con người thần kinh thô như anh mà nuôi mèo? Tôi thấy tội nghiệp thay mấy chú mèo đáng yêu.” Cô nói với giọng điệu ngạc nhiên, xen chút khinh bỉ.
Hai người đứng đó cạnh nhau và im lặng.

Từng chiếc lá vàng trong sân vẫn rơi xuống từng đợt chỉ còn vương lại những cành cây xơ xác.

Cái man mát, lành lạnh cuối thu càng thêm rõ ràng.

Tiểu Phàm đứng nhàm chán hết đá đá chân vào không khí lại đưa mắt nhìn lén người bên cạnh đang nhắm mắt không biết ngủ thật hay không.
Khoảng chừng 15 phút sau một tiếng nói lớn không sợ trời, không sợ đất vang lên:
“Nhóc lùn! Đi ăn kem không?” Kì Tứ tay đặt sau gáy ngẩng đầu lên vừa đi, vừa nói.
Tiếng nói đó cũng là thứ khiến mọi thần kinh mệt mỏi của Tiểu Phàm bay biến đi mất.


Bởi khi nghe thấy nó thì chừng 1 phút sau cũng là lúc tiếng chuông kết thúc tiết học reo lên.

Trịnh Hân đen mặt từ trong lớp đi ra, tay cầm theo chiếc cặp sách đen hình con mèo nhằm phía Kì Tứ mà đánh tới:
“Tên chết đẫm anh.

Sao lần nào anh cũng tầm này tới làm phiền tôi vậy hả?” Đi liền với câu mắng người là những lần ra đòn mạnh bạo của cô.
“Nhóc mà còn nóng tính như vậy sau này khỏi lấy chồng.” Anh dễ dàng và nhanh chóng né được sự tấn công của Trịnh Hân.
“Liên quan gì đến anh.”
Hành lang càng ngày càng ồn ào.

Hai người một đánh, một né như vậy đã là chuyện quen thuộc suốt mấy tuần nay.

Lần đầu tiên thì khiến mọi người mắt to, mắt nhỏ mà chứng kiến.

Đến bây giờ hình ảnh đầy tính bạo lực này trở thành một thú vui tiêu khiển:
“Dừng! Tôi thua được chưa? Nhóc không mỏi à?” Kì Tứ cầm hai tay của Trịnh Hân giơ sang hai bên, treo cờ trắng đầu hàng.
“Hộc..hộc.” Trịnh Hân thở gấp: “Bà nội anh, bỏ tay ra coi.”
Thấy Trịnh Hân đánh đã thấm mệt không còn sức nữa thì Kì Tứ mới chịu thả cô ra.

Anh cười cười, xoa đỉnh đầu cô đến rối tung lên:
“Mời tôi ăn kem đi.” Kì Tứ rất không có tiết tháo nói.
Sau khi nói xong anh mới chú ý đến phía trước nơi Tiểu Phàm và Tiểu Phong đang đứng phạt.

Có chút nhạc nhiên, anh thần thần bí bí ở bên tai Trịnh Hân thì thầm:
“Hai người họ thân nhau lắm à?”
“Anh hỏi làm gì?” Trịnh Hân nói với âm lượng bình thường.
“Tôi sợ có người sắp có thêm tình địch.”
Dứt câu anh đứng thẳng dậy, tiến về phía hai người vẫn đang đứng kia tính chào hỏi một tiếng:
“Chào Tiểu Phàm.” Rồi nhìn sang bên cạnh: “và Tiểu Phong.”
“Hai người quen nhau hả?” Tiểu Phàm hỏi.
“Không tính là quen biết.

Chỉ là có chút qua lại.” Kì Tứ nhún vai.
Nghe tiếng nói cợt nhả của Kì Tứ, Tiểu Phong mở mắt nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt khiêu khích bắn tới.

Kì Tứ cùng Tiểu Phong đã gặp nhau cách đây 1 năm trong một lần anh cùng Hàn Kì bay sang Mỹ bàn về một dự án mới của tập đoàn Thiên Phúc – lúc này ba Hàn Kì vẫn là người nắm giữ chức tổng giám đốc.

Lúc đến nơi mới biết Huỳnh Đức cũng có ý muốn lấy khu đất ở khu ngoại ô thành phố A về tay của mình và Tiểu Phong là người phụ trách chính cho Huỳnh Đức.
Khu đất ấy cuối cùng vẫn bị Thiên Phúc lấy được sau hơn một tháng cạnh tranh.

Nhờ nó mà Hàn Kì lấy được lòng tin của các cổ đông trong tập đoàn mà vững vàng ngồi lên chức tổng giám đốc:
“Tiểu Phàm rất thân với anh ta nhỉ?” Kì Tứ muốn xác nhận một chút.
“Đâu có! Ai thèm thân với anh ta.” Tiểu Phàm hất cằm sang một bên.
Cô bỗng dưng cảm thấy nhiệt độ xung quanh Tiểu Phong tản ra như giảm thêm mấy độ.

Mặt anh vẫn lạnh lùng như vậy không ai biết anh đang nghĩ gì hay bị chọc giận:
“Ủa? Sao tự nhiên lạnh dữ vậy?” Tiểu Phàm xoa hai cánh tay nổi da gà của mình.
“Cộp.” Tiếng gõ nhẹ bất chợt vang lên.

Tiểu Phong cầm trên tay một tấm thiệp nhỏ được trang trí tỉ mỉ.

Tuy đơn giản với những bông hoa hồng nhỏ trên nền trắng nhưng nó không giấu được vẻ sang trọng.

Anh đập nhẹ chiếc thiệp lên đ ỉnh đầu cô rồi bất ngờ đưa mặt sát gần về phía Tiểu Phàm.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng về phía cô như có một áp lực vô hình không cho cô né tránh:
“Đúng là không có thân.”
Đôi mắt Tiểu Phàm mở to hết cỡ nhìn chằm chằm Tiểu Phong: “G..gần quá!” – cô thầm nghĩ.

Tim cô khẽ run lên một nhịp.