Nguyễn Đại chết, vượt ngoài dự kiến của Tạ Cát Tường.
Ngay từ ban đầu khi Hình Cửu Niên nói tới, nàng còn tưởng rằng Tô Hồng Tảo và Nguyễn Đại chống lệnh bắt giữ, phản kháng lại nên bị vết thương nhỏ gì đó, lúc này mới nhờ Hình Cửu Niên đi xem.
Lại không ngờ rằng, chuyến này tới đây Hình Cửu Niên lại có thể làm đúng nhiệm vụ.
Quả nhiên, vừa nghe tiếng kêu khóc bên trong, Hình Cửu Niên liền nhướng mày, nhìn Triệu đại nhân mới vừa nhậm chức nói: “Vốn dĩ khi ở Đại Lý Tự, quanh năm suốt tháng không có bao nhiêu án mạng, hạ quan đều phải đi theo Hộ Thành Tư làm việc, không nghĩ tới đại nhân vừa mới đến, chúng ta lập tức có việc làm.”
Lời này nói ra, sẽ khiến Triệu Thụy cao hứng hay mất hứng?
Bạch Đồ ha ha cười rộ lên, đẩy hắn một phen: “Được rồi Cửu ca, mau đi làm việc thôi.”
Bởi vì Tô Hồng Tảo mới vừa tỉnh, cảm xúc còn chưa ổn định, Triệu Thụy chỉ đưa Tạ Cát Tường cùng Hình Cửu Niên vào phòng phía Đông đầu tiên.
Tạ Cát Tường mới vừa đi vào, liền phát hiện bày trí nơi này đặc biệt ấm áp.
Tuy rằng thoạt nhìn cũng không tráng lệ, nhưng trên mặt tủ bày biện từng chậu hoa bằng vải thêu, khay kim chỉ đặt ở bàn trên giường đất, thậm chí mặt đất còn rất sạch sẽ, đều biểu hiện ra cuộc sống ân ái của đôi “Phu thê” bình thường.
Nhưng giờ phút này, Tô Hồng Tảo khoác cái áo ngoài đơn bạc, đang bị một nữ giáo úy khác ngăn cản, ngồi quỳ phía bên kia của giường đất chật hẹp, nhìn nam nhân trên giường khóc.
Bộ dáng nàng rất đẹp.
Trong mười mấy năm cuộc đời Tạ Cát Tường, đây là nữ nhân xinh đẹp nàng đã từng gặp, chỉ sau Thục thẩm nương (mẹ ruột của Triệu Thụy).
Gương mặt Tô Hồng Tảo mang một loại phong tình thu hút ong bướm.
Nàng lá liễu mi cong, mũi thẳng môi mỏng, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đặc biệt là khi khóc, đôi mắt hàm chứa vô hạn nhu tình mị ý, dường như bị bịt kín một tầng sương khói mông lung, khiến cho người xem nhịn không được phải tiếp tục nhìn nàng.
Tuy đã qua tuổi 30, nhưng thoạt nhìn nàng vẫn thanh xuân mạo mỹ như cũ, nhìn thấy mà thương.
Nhưng giờ phút này, nữ nhân nổi danh khắp hẻm Hương Cần, lại bi thương khóc lóc, miệng nàng nhắc mãi: “Nguyễn lang, Nguyễn lang sao chàng lại bỏ ta, chàng không thể chết được a.”
Thật là tình thâm nghĩa trọng.
Tạ Cát Tường thở dài, đưa mắt ra hiệu với nữ giáo úy kia, lại tiến lên nhẹ giọng khuyên dỗ: “Tô phu nhân, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.”
Tô Hồng Tảo hiển nhiên đã mất đi tinh thần, nàng thành thật tùy ý để Tạ Cát Tường và nữ giáo úy kia mặc xiêm y chỉnh tề lại cho nàng, cặp mắt xinh đẹp đa tình không hề chớp động, nhìn chằm chằm Nguyễn Đại đã bất động trên giường đất.

Hình Cửu Niên xem người chết còn nhiều hơn nhìn người sống, đối với việc nam nữ đại phòng* căn bản chả hiểu tí gì, hắn vừa tiến vào đã nhìn chằm chằm Nguyễn Đại thật kỹ, chờ đến khi Tô Hồng Tảo đã bị kéo sang một bên, hắn mới thay áo khoác mũ vải, dẫn Ân Tiểu Lục tiến lên kiểm tra sơ bộ thi thể.
*nam nữ đại phòng: nam tử xxoo ????
Tô Hồng Tảo đột nhiên hét lên một tiếng: “Ngươi đừng chạm vào hắn, ngươi muốn làm gì!”
Nàng giãy giụa một cái, còn dùng sức lực rất lớn, thiếu chút nữa đã tránh khỏi trói buộc nhào lên, cũng may nữ giáo úy kia thân thủ nhanh nhẹn, tăng lực trên tay mới kéo được nàng lại.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thanh âm ôn nhu, như một cơn gió xuân ấm áp, chậm rãi thổi sạch suy sụp trong lòng Tô Hồng Tảo.
“Tô phu nhân, đây là ngỗ tác Đại Lý Tự, riêng lại đây xem xét nguyên nhân vì sao Nguyễn thúc chết, suy nghĩ cho Nguyễn thúc, cũng là để hắn có thể an tâm nhắm mắt, chúng ta vẫn nên để ngỗ tác đại nhân cẩn thận xem xét mới tốt.”
Vì Nguyễn Đại và Tô Hồng Tảo đều là người bị tình nghi trong vụ án của Nguyễn Lâm thị, cho nên, nghiệm thi cho Nguyễn Đại kỳ thật có thể không cần thông qua đồng ý của người nhà, giờ phút này Nguyễn Quế cùng Nguyễn Liên Nhi đều không ở đây, mà thần trí Tô Hồng Tảo đã có chút mơ màng, vì vậy những việc còn lại Tạ Cát Tường cũng không mở miệng nói.
Nhưng Tô Hồng Tảo lại ra khỏi dự liệu của nàng.
Lời Tạ Cát Tường vừa mới nói không biết chạm vào nơi nào trong đáy lòng nàng, khiến nàng lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu lau khô nước mắt trên mặt, vội vàng nhìn Tạ Cát Tường nói: “Cảm tạ.”
Dứt lời, Tô Hồng Tảo run rẩy tự mình đứng dậy, thở sâu, dần dần khiến mình khôi phục tư thái ưu nhã ngày xưa.
Nàng cúi đầu thắt lại đai lưng, cẩn thận vuốt phẳng nếp uốn trên xiêm y, sau đó nhìn Tạ Cát Tường nói: “Ta đồng ý nghiệm thi.”
Trong mắt Tạ Cát Tường hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nàng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ vẫy tay với Ân Tiểu Lục: “Nói qua Nghiệm Thi Cách mục với Tô phu nhân.”
Tuy rằng trước nay không trải qua chuyện như vậy, nhưng Tô Hồng Tảo không hổ là nữ nhân lăn lộn hơn mười năm tại hẻm Hương Cần, một khi nàng tỉnh táo lại từ trong hốt hoảng thất thố, lập tức lại biến thành Hồng Tảo tiếng tăm lừng lẫy khắp hẻm Hương Cần.
Tốc độ đọc của Ân Tiểu Lục rất nhanh, giảng giải cũng thực rõ ràng, chỉ mất thời gian một khắc (15), Tô Hồng Tảo đã rũ mắt ký tên, ấn dấu tay lên bản Nghiệm Thi Cách mục kia.
Tạ Cát Tường nhìn lướt qua, phát hiện chữ nàng viết cũng rất tốt, còn lưu loát hơn cả Nguyễn Liên Nhi.
Chờ ký chữ xong, Tạ Cát Tường liền nói: “Tô phu nhân, đại nhân ở Đại Lý Tự đã tới rồi, đang ở tại chính sảnh, mời phu nhân theo ta qua đó.”
Bộ dáng Nguyễn Đại vừa nãy Tạ Cát Tường đã vội vàng xem qua, trong lòng đại khái đã có cân nhắc, bởi vậy rất trấn định, trực tiếp mời Tô Hồng Tảo qua chính sảnh.
Rất có thể Tô Hồng cho rằng nàng cũng là giáo úy quan phủ, nên cũng không nhiều lời, cuối cùng chỉ quyến luyến nhìn thoáng qua Nguyễn Đại, lúc này mới theo Tạ Cát Tường ra khỏi phòng phía Đông.
Trong chính sảnh, Triệu Thụy đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, đang tinh tế phẩm trà.
Trà cụ, lá trà thậm chí nước ấm đều do người hầu tùy thân mang theo, hắn cơ hồ không uống trà bên ngoài.

Nhìn thấy Tạ Cát Tường cùng Tô Hồng Tảo ra tới, Triệu Thụy chỉ chỉ ghế bên cạnh: “Tô phu nhân, ngồi.”
Tạ Cát Tường và Tô Hồng Tảo cùng ngồi xuống.
Các nàng mới vừa ngồi ổn, người hầu liền tiến lên rót trà.
Tạ Cát Tường phát hiện, chén trà cho nàng dùng giống như đúc chén trà trong tay Triệu Thụy, đều là chén trà sứ men xanh đơn giản tinh tế, còn Tô Hồng Tảo lại dùng chén trà sứ Thanh Hoa, hẳn là chén trà của Tô gia.
Tật xấu!
Tạ Cát Tường liếc nhìn Triệu Thụy một cái, thấy hắn nâng nâng chén trà về phía mình, lúc này mới cúi đầu, miệng nhỏ nhấp trà.
Triệu Thụy buông chén trà xuống, mặt mày nghiêm túc, thanh âm trầm thấp vững vàng: “Tô phu nhân, có thể nói rõ từ hôm qua đến nay ngươi đã làm những chuyện gì không?”
Tô Hồng Tảo tuy đã khôi phục thần trí, nhưng cái chết của Nguyễn Đại gây cho nàng đả kích quá lớn, thế cho nên nàng căn bản không thắc mắc vì sao mình vừa mở mắt, trong nhà đã có nhiều người ngoài, còn âm thầm chờ đợi lâu như vậy.
Nàng theo bản năng mở miệng: “Hôm qua trong nhà có việc, ta vẫn luôn không ra cửa, hôm nay chuẩn bị ra ngoài xem kịch dân gian, buổi tối phu quân có ra ngoài một chuyến, nhưng rất nhanh đã trở về.

Bởi vì hôm nay muốn ra ngoài, sợ ngủ không được ngon giấc, cho nên đêm qua trước khi ngủ đã uống canh an thần, cho đến vừa rồi mới tỉnh lại……”
Tô Hồng Tảo nói tới đây, nhẹ nhàng nghẹn ngào một tiếng, nhưng vẫn cố nén không khóc.
Nàng là nữ nhân có kiên cường cũng có nhẫn nại.
Tạ Cát Tường nghiêm túc nhìn nàng, thấy ánh mặt nàng không loạn, vẫn còn nhiều mơ hồ, liền biết hẳn nàng không nói dối.
Bất quá nữ nhân như Tô Hồng Tảo, Tạ Cát Tường mới tiếp xúc lần đầu, nhất thời cũng không vội vàng kết luận.
Triệu Thụy nói: “Như thế, có thể nhờ Tô phu nhân nói rõ hơn về thân phận tôn phu?”
Tô Hồng Tảo hơi hơi sửng sốt.
Nàng rốt cuộc ngẩng đầu, dùng đôi mắt đa tình bình tĩnh nhìn về phía Triệu Thụy.
Vị đại nhân trẻ tuổi ngồi ở ghế chủ vị quả thực mặt như quan ngọc, khuôn mặt hắn tuấn tú xuất trần, hắn nhẹ nhàng rũ mắt, tựa hồ vẫn chưa nhìn đến ngươi.

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Nàng há miệng thở d0c, chỉ cảm thấy thanh âm khô khốc: “Có phải....!nhà phu quân xảy ra chuyện không?”
Cho đến lúc này, suy nghĩ hỗn độn miên man của nàng mới thanh minh lại.
Vừa nãy khi nàng mới mở mắt, phòng phía Đông cũng đã có nữ giáo úy, hơn nữa cả người nàng cũng bị dịch đến góc hẹp khác trên giường đất, cách phu quân rất xa.
Nếu không phải nàng nhìn thấy biểu tình dữ tợn trên gương mặt cùng với thân thể cứng đờ của phu quân, nàng khả năng còn chưa ý thức được phu quân đã bỏ nàng đi rồi.
Cho đến giờ phút này, nàng mới hiểu được khẳng định đã xảy ra chuyện.
Tô Hồng Tảo thấy Triệu Thụy không trả lời, vội vàng truy vấn: “Có phải hôm qua phu quân đã gây hoạ gì hay không?”
Nếu không phải như thế, một người khỏe mạnh như hắn, sao có thể nói chết là chết.
Triệu Thụy không có khả năng nói với nàng tình hình thực tế, hắn nhìn Tạ Cát Tường, gật gật đầu với nàng.
Tạ Cát Tường hiểu ý, nàng ép nhẹ âm thanh, ngữ khí vô cùng hòa hoãn nói với Tô Hồng Tảo: “Phu nhân, ngươi nói chuyện về tôn phu trước đi, chúng ta cần biết hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể điều tra rõ vì sao hắn chết.”
Giọng nói Tạ Cát Tường rất êm tai.
Bộ dạng nàng ngoan ngoãn đáng yêu, ai nhìn thấy tâm tình sẽ ngầm nảy sinh vui sướng, khiến người nghe rất khó kháng cự lời nàng nói.
Ngay cả nữ nhân đã từng trải qua sóng to gió lớn như Tô Hồng Tảo, cũng không tự chủ được bị nàng trấn an, bình tĩnh lại.
Tô Hồng Tảo cúi đầu uống ngụm trà, khẽ thở dài.
Một tiếng thở dài này, đưa mọi người băng qua lớp lớp sương khói thời gian, chớp mắt một cái trở lại quá khứ.
Tô Hồng Tảo thấp giọng mở miệng: “Nếu phu quân chết thật là do hắn tự gây ra, vậy quan gia hẳn đã biết hắn rốt cuộc là ai.”
“Chuyện trong nhà phu quân, hẻm nhỏ kia của bọn họ đều biết, mỗi người đều nói phu nhân hắn đáng thương, gả cho cho tên vô lại như hắn, chịu khổ, phải còng lưng nuôi dưỡng con cái, đến cuối cùng cũng không có chỗ gì tốt, hắn còn cầm bạc của phu nhân ra bên ngoài nuôi nữ nhân.

Quan gia nghe được như thế, có phải không?”
Tạ Cát Tường theo lời nàng nói, gật đầu: “Xác thật là như thế.”
Tô Hồng Tảo nói: “Kỳ thật, ta không phải là dâm phụ thông đồng, không cho nam nhân về nhà, mà hắn...!cũng không phải là loại người chỉ ham mê tửu sắc bên ngoài, hai chúng ta……”
Tô Hồng Tảo nghẹn ngào ra tiếng: “Hai chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư.”
Cái gì?!

Không riêng gì Tạ Cát Tường giật mình trong lòng, ngay cả Triệu Thụy cũng hơi hơi nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm nhìn thoáng qua Tô Hồng Tảo.
Tô Hồng Tảo lại quen biết Nguyễn Đại từ nhỏ?
Thấy bọn họ tựa hồ có chút nghi hoặc, lúc này Tô Hồng Tảo mới cười khổ ra tiếng.
“Ta vốn cũng là cô nương gia trong sạch, năm đó cha mẹ ta mở cửa tiệm bán bánh bao ở hẻm Ngô Đồng, sát bên cửa hàng đậu hủ nhà phu quân, khi còn nhỏ chúng ta đã luôn chơi cùng nhau, năm tháng đó rất vui sướng, cũng khiến cho người ta hoài niệm.

Mỗi buổi tối khi không yên giấc, ta chỉ có thể dựa vào hồi ức thời trẻ để gắng gượng.”
Lời này nói ra quá chua xót.
Chính sảnh dần dần an tĩnh lại, chỉ mơ hồ có thể nghe được tiếng nói như có như không của Hình Cửu Niên tại phòng phía Đông.
Đại khái ngày thường cũng không thể nói hết buồn khổ với ai, Nguyễn Đại đã chết, niệm tưởng của nàng cũng đều không còn, bởi vậy cũng không cần cố kỵ cái gì, thời trẻ đã phát sinh cái gì, Tô Hồng Tảo đều nói hết, không nửa lời giấu giếm.
Tô Hồng Tảo tiếp tục nói: “Các ngươi cũng nhìn thấy gương mặt này của ta rồi, xác thật rất dễ gây chuyện, nương ta sợ ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đều cho ta mặc y phục cũ của ca ca đi ra ngoài chơi, cho nên hàng xóm đều không biết chúng ta cũng đã từng có thời gian hai nhỏ vô tư.”
Có lẽ hàng xóm còn nhớ rõ, cũng có thể đều đã quên, nhưng từ khoảnh khắc Tô Hồng Tảo rời khỏi hẻm Ngô Đồng, nhân sinh của nàng liền thay đổi.
“Lúc niên thiếu, ta còn cho rằng cả đời ta đều sẽ rất thuận lợi.

Ta và phu quân từ nhỏ đã rất thân cận, hai nhà là hàng xóm, hiểu tận gốc rễ lẫn nhau, chờ ta cập kê liền có thể định thân, sau đó đạt được nhân duyên mỹ mãn.”
Tô Hồng Tảo chậm rãi nói, quyến luyến vô tận trong ánh mắt, dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Chỉ là sau đó, phụ thân ta mê đánh bạc.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hành vi chuẩn tắc của thế tử gia lãnh ngạo:
- Một: Tự mang trà nước đồ uống
- Hai: Mang trà nước đồ uống cho muội muội
- Ba: Lúc nào cũng phải hầu hạ muội muội uống trà
Tạ Cát Tường: Tật xấu.....