Ninh Vũ Phi ngồi như vậy mãi cho đến khi ngoài trời tối mịt cũng không muốn trở về, anh gửi một tin nhắn cho mọi người.

Sau đó mới từ từ đứng dậy rời đi, trở lại ngôi làng nhỏ dưới núi, nhìn ánh đèn trong những hộ gia đình anh lại nghĩ tới một vài người bạn chơi từ ngày bé, không biết giờ có còn ở đây không.

Lúc này chợt có một ánh đèn xe chói mắt chiếu tới, Ninh Vũ Phi bước sang một bên tránh ánh sáng chiếu vào.

Lúc này anh mới thấy rõ hóa ra đó là một chiếc BMW, phía sau còn có hai chiếc xe tải.

"Từ lúc nào mà trong thôn lại giàu thế nhỉ?" Ninh Vũ Phi nói thầm.

Thôn này cách thị trấn rất xa, hơn nữa đường núi lại cực kỳ gập ghềnh, có thể nói là biệt lập với thế giới.


Nếu không phải nhờ mấy sư tỷ của anh giàu có dùng tiền sửa đường thì không biết sẽ phải đến ngày tháng năm nào mới chờ được nhà nước chi tiền làm đường.

Ninh Vũ Phi không nhớ nổi trong thôn lại có người nào giàu có như vậy, có thể lái được con xe BMW giá hơn sáu trăm triệu thế này.

Trong lòng anh thấy khó hiểu, lại cũng muốn nhìn xem nhà nào trong thôn đã thành nhà giàu mới nổi, nói không chừng anh lại đi nhờ được một chuyến xe lên thị trấn.

Nếu không thì Ninh Vũ Phi cũng không muốn đi bộ một đoạn đường dài gần ba mươi km.

Vì thế anh liền nhanh chóng đi qua xem thử tình hình.

Xe tải và xe BMW trước mặt đã dừng lại, người trong xe cũng đã đi vào trong thôn.

Ninh Vũ Phi nghe thấy âm thanh huyên náo, đây không phải là nhà đầu tiên ở ngay cửa thôn, nhà của Lý Nhị Ngưu sao, nghe tiếng thì có vẻ như là đang có đánh nhau.

Tiếng ồn ào khiến những người xung quanh xôn xao chạy ra ngoài kiểm tra xem có chuyện gì.

Kết quả, họ nhìn thấy ở cửa thôn có mấy người trẻ tuổi ăn mặc loè loẹt, trên tay cầm gậy gộc.

Thấy vậy họ liền nhanh chóng quay về nhà, giấu vợ con vào trong nhà không cho đi ra.

Đây là chuyện ở quán của nhà Lý Nhị Ngưu, Ninh Vũ Phi cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên, ở đây đang có hơn mười tên lưu manh đến gây chuyện.


Anh đi qua nhìn vào trong sân, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác bằng da, trong ngực còn ôm một người phụ nữ mặc váy họa tiết da báo, đang đứng đối diện cả nhà Lý Nhị Ngưu giận dữ mắng mỏ.

Lý Nhị Ngưu là bạn chơi cùng khi còn bé của Ninh Vũ Phi, tính cách coi như cũng chất phác trung thực, người trong nhà anh ta cũng giống vậy, lẽ ra họ không thể có liên quan gì đến đám lưu manh này mới phải.

Người đàn ông trung niên tức giận mắng: "Nhanh gọi Lý Nhị Ngưu ra đây, không thì mau trả tiền đi.


"Mơ đi!"
Một người đàn ông dáng dấp khôi ngô, bề ngoài trông có vẻ là người trung thực trả lời, phía sau ông ta có một người phụ nữ và một ông già chống gậy.

Trên mặt ba người đều có vẻ rất phẫn nộ, nhưng cũng không dám làm gì, nếu thật sự xảy ra đánh nhau thì họ biết chống chọi thế nào với những người trẻ tuổi như thế này.

Ông nội Lý Nhị Ngưu tức giận nói: "Nhị Ngưu đã nói cho chúng tôi biết rõ rồi, rõ ràng chính anh là người bắt nó phải mượn tiền của anh, nó cũng đã trả lại tiền rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?”
"Còn như thế nào nữa à? Mấy người chỉ mới tính tiền gốc, còn chưa tính tiền lãi.

” Người đàn ông trung niên nói.

"Cái gì mà tiền lãi, rõ ràng là anh đang bắt nạt người khác, nói cho anh biết, đêm nay Nhị Ngưu anh không tìm được đâu, tiền cũng đừng mơ lấy.


"Vậy thì đốt nhà mấy người xem thử xem, xem mấy người còn làm như thế nào được.


” Người đàn ông trung niên phất tay lên, ngay lập tức tên đàn em đằng sau liền xông tới.

Ba Lý Nhị Ngưu nhanh chóng cầm cuốc lên, tức giận nói: “Để xem thằng nào dám động đến nhà tao?”
Đến cả ông cụ cũng giơ cái nạng của mình lên, như giương lê chuẩn bị đánh tới.

Đối phương tỏ vẻ không sợ chết làm cho mấy tên lưu manh cũng thấy sởn cả tóc gáy, lỡ như xông lên lại thật sự bị bổ một cuốc vào đầu thì phải làm sao.

Người đàn ông trung niên cười khinh thường, nói: "Thiếu nợ thì trả nợ, đấy là chuyện tất nhiên, đừng có nói là tôi không nể mặt mấy người.


"Thằng vô lại Trương Nhị kia, mày mà dám động vào người nhà tao thì tao liều mạng với mày.


Trong nhà truyền ra tiếng người nói, Lý Nhị Ngưu cầm một con dao giết heo trong tay lao ra, ánh mắt hung tợn nhìn hằm hằm vào mấy người kia.

.