Ninh Vũ Phi đứng dậy nói: “Bác có nghĩ rằng người kia bị ngốc không phải là vì quá trình trúng độc, lỡ là lúc người ta về nhà thì sao?”
“Hả? Ý cháu là…”
“Hãm hại.”
Nơi nào có người, nơi đó có ích lợi, vậy thì sẽ có tính kế.
Nếu Ninh Vũ Phi nói đúng thì kẻ chủ mưu sau màn cũng là người trong ngành.
“Nhưng cũng không thể xác định.
Thế này đi, lúc nào rảnh cháu sẽ đích thân đi xem thử.” Ninh Vũ Phi quyết định.
Nếu thật sự là người cùng ngành cạnh tranh thì đáng nhẽ phải quang minh chính đại tỷ thí xem y thuật của ai càng cao siêu hơn, chứ không phải là hãm hại người khác bằng kẻ vô tội.
“Ninh Vũ Phi, cảm ơn cháu, lúc trước sao bác lại không nghĩ tới vấn đề này nhỉ?”
“Rất bình thường.”
Đường Cảnh Trung đứng dậy nói: “Ninh Vũ Phi, trước đó là bác sai rồi, nhưng chuyện năm đó bác cũng không biết nhiều đâu.”
“Bác khách khí, quả là thế.” Ninh Vũ Phi xoay người đi ra ngoài.
Thấy thế, Đường Cảnh Trung vội vàng hỏi: “Ninh Vũ Phi, xin cháu ở lại đi.”
“Không, cháu chỉ xem thử thôi.”
“Ừ.”
Bây giờ Ninh Vũ Phi rất phiền não, vẫn không thể tìm hiểu thêm về chuyện năm đó, cũng không biết Giang Vị Noãn sao rồi, bên kia vẫn không có bất cứ tin tức nào.
Con người phiền lòng nhất là phải chờ đợi.
Thời gian nhanh chóng tới đêm khuya.
Ninh Vũ Phi không về biệt thự mà ở trọ khách sạn.
Anh không đi ngủ mà ngồi khoanh chân, bày ra tư thế ngồi ngũ hành hướng thiên, hô hấp đều đều, chỉ thấy từng quầng sáng màu vàng xuất hiện chung quanh anh.
Trong thành phố rộng lớn này giấu một loại người, trước thời nhà Tần được gọi là luyện khí sĩ, tu vi nhất thời đăng phong tạo cực, có thể sánh ngang với người trời.
Ninh Vũ Phi tu luyện một quyển công pháp tên là “Ngũ Hành Diễn Sinh Kinh”, vẫn dừng lại ở tầng thứ hai đã năm năm rồi.
Theo dòng khí màu vàng không ngừng tăng mạnh, hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập, tim đập thật mạnh.
Trạng thái này vẫn giữ tới giờ tý, dòng khí bắt đầu tràn vào người Ninh Vũ Phi, sau đó một tiếng vang vang lên, cứ như một con rồng vàng cất tiếng rồng ngâm, thân thể run lên.
Cùng lúc đó, một ông lão đang ngồi khoanh chân trong trang viên nào đó đột nhiên mở mắt, khiếp sợ lẩm bẩm: “Khí tức mạnh quá, chẳng lẽ trong thành phố này có cao thủ tiên thiên?”
Ninh Vũ Phi không biết mình đột phá gợi ra rất nhiều người chú ý, thực ra chỉ cần là người có nội lực đều sẽ nghe thấy tiếng rồng ngâm trong nội tâm kia.
“Phù…” Sau khi thở ra một ngụm trọc khí, Ninh Vũ Phi lau mồ hôi trên trán, nói: “Không ngờ mình vất vả năm năm vẫn không thể đột phá.”
Lúc này, mặt trời đã mọc nơi chân trời.
Ninh Vũ Phi mặc quần áo rồi đi ra ngoài, không ngờ lại thấy Đường Tố Nga mặc áo ngủ xuyên thấu đi ra.
Cô cũng thấy Ninh Vũ Phi, kinh ngạc hỏi: “Anh Ninh, sao anh dậy sớm vậy?”
“Anh ít khi ngủ lâu lắm.”
“Vâng, vậy em đi nấu bữa sáng cho anh.”
Đường Tố Nga không hề ý thức được rằng thân thể quý giá của mình đã bại lộ trước mắt Ninh Vũ Phi.
“Nếu lại ăn diện một chút thì chắc chắn sẽ thành yêu tinh.” Ninh Vũ Phi lẩm bẩm.
Sau bữa sáng, một đám người xông vào trong sân.
Lần này kẻ cầm đầu là một gã mặc tây trang.
Thấy nhóm Ninh Vũ Phi, anh ta nhíu mày hỏi: “Kẻ nào đã đánh người của bang Hắc Long bọn này?”.