-Ha hả… tiểu Phấn, mấy giờ rồi?
Nguyễn Trọng Lăng đột nhiên giọng điệu quái quái nói chuyện.
-Tiểu… tiểu… tiểu Phấn???
Được! Đến ngay cả Hồng Phấn cô nương cũng bị cách xưng hô đột nhiên của Nguyễn đại thiếu gia làm rùng cả mình. Có thể thấy năng lực tự tìm đường chết của hắn ta mạnh mẽ ra sao
~
-Ừm! Tất nhiên là tiểu Phấn rồi. Chẳng lẽ ta còn có thể gọi nàng là tiểu Hồng hay sao?
Nguyễn Trọng Lăng mặt vừa cười vừa đáp, quần áo cũng không mặc, cứ như vậy tự nhiên sải bước đến nơi bàn trang điểm Hồng Phấn đang ngồi.
-Ai…~ Công tử ngài tựu là trời là biển. Ngài bảo sao người ta liền như vậy. Thiếp thân đây chẳng lẽ còn có thể nói không được hay sao?
Giọng u u thở dài buồn bã nhược mất. Đôi bàn tay vẫn đều đều lên xuống dùng lược chải lên mái tóc dài đen tuyền.

-Khái khái…~ Đùa chút! Đùa chút thôi mà! Ừm! Để bản công tử xem xem đây là vị nào tiên nữ vừa mới lạc xuống phàm trần nào
~
Nguyễn Trọng Lăng cũng không phản bác, cười cười đi tới sau lưng Hồng Phấn cô nương, liếc nhìn qua bản thân mình hiện lên hình ảnh trong chiếc gương đồng đặt trên bàn. Hình ảnh có hơi… mờ ảo không rõ.
Lông mày thoáng nhăn một cái, có điều Nguyễn đại công tử rất nhanh liền không chú ý tới nó nữa. Ánh mắt chuyển sang nhìn đám đồ trang điểm khay khay lọ lọ của Hồng Phấn đặt trên bàn.
-Ừ! Trong những cái này cái nào là dùng để kẻ lông mi???
Nguyễn đại công tử nhìn một lượt đồ đạc trên mặt bàn với hi vọng có thể tự phát hiện ra vật phẩm cần dùng. Tiếc là không thành công
~
-Kẻ lông mi? Công tử người tìm thứ đó để làm gì?
Chiếc mũi nhỏ khẽ nhíu, Hồng Phấn hiện tại cảm giác mỗi khi mình trò chuyện với Nguyễn đại thiếu gia đều như là đang tham dự một cuộc chiến sinh tử vô cùng mệt mỏi vậy. Hai người bọn họ hầu như hoàn toàn không ở cùng trong một thế giới. Tục xưng: Thế giới của ngài ấy, chúng ta là không hiểu
~
-Tất nhiên là để giúp nàng trang điểm rồi!
-Nào nào! Nếu không để ta giúp nàng chải tóc cũng được
~
Tạm thời không tìm thấy mấy thứ đồ cao cấp kia, Nguyễn đại thiếu gia rất thông minh liền quyết định chuyển biến dòng suy nghĩ. Bạn thân đây không tìm thấy đồ kẻ lông mi, không tìm thấy phấn trang điểm chẳng lẽ còn không thể giúp đỡ chải tóc hay sao? Nói nói một bên tay liền cố cướp lấy chiếc lược chải đầu mà Hồng Phấn đang dùng. Tiếp sau đó hớn ha hớn hở chải a chải lại chải a chải~ Làm không biết trời đâu đất đâu!
-Công tử….!!!
Hồng Phấn vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn Nguyễn đại thiếu gia. Thật giống như nhìn đứa bé chưa lớn vừa tìm được món đồ chơi mới liền không thể dừng được nghịch ngợm, không chịu nghe lời vậy. Có điều trong đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm ấy, một vệt thở dài buồn bã như mất không khỏi đột nhiên thoáng hiện, xua đi không được. Cả căn phòng dần dần trở về với yên lặng. Chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua kẽ lá ngoài cửa sổ làm cho cảnh vật hơi có chút tiêu điều.
Ừ! Kẻ vô tâm không phế như Nguyễn đại thiếu gia nhà ta tất nhiên là sẽ không cảm nhận được cái cảnh giới cao xa này đấy!!!

Hắn chỉ có thể…
-Hừm! Không nghĩ tới tóc của nàng lại vừa dài vừa mượt như vậy
~
Một đôi bàn tay khẽ vuốt ve lên mái tóc, từng sợi tóc tơ đen dài thẳng tuột, trơn nhẵn xuyên qua kẽ hở nơi bàn tay không một chút trở ngại. Nói là chải tóc hộ thế nhưng Nguyễn đại công tử rất nhanh liền phát hiện mình thật ra là làm điều thừa. Bởi lẽ Nguyễn đại công tử chải a chải, chải mãi mà chẳng có một chút cảm giác lực cản gì cả. Hầu như không thấy chút xíu gì dấu vết về tóc rối ở trên người Hồng Phấn cô nương.
Cũng thật là kì quái thay~
Có điều nghĩ nghĩ có lẽ là bởi vì trước đó Hồng Phấn đã từng trải qua rồi nên mới như vậy đi. Nguyễn Trọng Lăng bởi thế cũng không có làm thêm suy nghĩ.
-Được rồi công tử! Hiện tại cũng đã quá giờ thìn rồi. Để người ta gọi người tới giúp đỡ công tử ngài rửa mặt chải đầu còn chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
Hồng Phấn giọng nhẹ nhàng lên tiếng như dỗ con nít.
-Ừ! Thế nhưng nàng còn chưa đánh phấn tô son mà. Nếu không để ta giúp đỡ cho.
Nguyễn đại công tử ban đầu còn hơi ngớ người ra mới thật nhanh phản ứng lại, quá giờ thìn tức là vượt quá 9h sáng rồi. Có điều hắn thật cũng không có việc gì gấp gáp cả. Hôm nay trăm phần trăm là quyết định bỏ học ở nhà chơi với Hồng Phấn cô nương rồi. Ngược lại cái cảm giác ở bên cạnh ngửi mùi hương thơm ngát nơi người con gái đẹp, bàn tay chạm lên làn da thịt trơn bóng mịn màng của đối phương. Cái cảm giác lạnh lẽo như băng như ngọc ấy truyền về khắp toàn thân.
Haizzz! Chẳng lẽ đây chính là ôn nhu hương, mộ anh hùng trong truyền thuyết? Quả nhiên… bản đại thiếu gia thật sự Chân. Anh Hùng vậy. Hắn a cười khằng khặc a cười khằng khặc
~
Cảm giác Nguyễn đại công tử của chúng ta càng sống càng trở về, càng sống càng trở nên ngây thơ vô số tội??? Có điều ai mà biết chắc được đây!!!
-Không đánh! Không đánh phấn tô son nữa rồi. Lại cũng không phải trang điểm để đi ra ngoài. Chẳng lẽ công tử người sẽ để ý mấy chuyện này hay sao?
Hồng Phấn cười cười đáp. Dáng vẻ trang nhã mà tự nhiên. Quả thực là không trang điểm mà thắng với trang điểm. Dung nhan rạng rỡ sáng ngời làm người không khỏi thần hồn mê đảo.
-Há! Tất nhiên là không rồi!
-Hồng Phấn của bản đại thiếu gia không trang điểm cũng là đẹp mắt nhất!!!

Nguyễn Trọng Lăng cười ha hả ôm chầm lấy Hồng Phấn cô nương từ sau lưng. Hắn vậy mà nhạy cảm cảm giác được thời điểm hai người ôm chầm đó Hồng Phấn cả người có vẻ như đột nhiên cương cứng lại.
Kì quái! Tối qua không phải đã ôm ôm ấp ấp chán chê rồi hay sao~ Còn có gì ngượng ngùng nữa cơ chứ? Chẳng lẽ là bởi vì hiện tại là giữa ban ngày ban mặt???
Haizzz! Nói vậy Hồng Phấn cô gái nhỏ vẫn còn cần phải được điều giáo nhiều nhiều hơn nữa nha. Bản đại công tử trách nhiệm vẫn là nặng nề và xa xa lắm lắm vậy! Nguyễn Trọng Lăng trong lòng bởi vậy không khỏi ca thán.
-Đừng mà công tử! Thời gian cũng không còn sớm rồi
~
Chỉ gặp Hồng Phấn hơi làm giãy dụa liền thần kì dễ dàng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Nguyễn đại thiếu gia. Cả người vừa đứng dậy liền với tay ra sau gáy, rất nhanh buộc lại mái tóc trên đầu thành cao cao tóc cuốn đuôi gà. Động tác linh hoạt mà kì ảo cứ như tiên nữ giáng trần vậy. Nàng ta cũng không đợi Nguyễn đại công tử làm thêm phản ứng liền cười cười yên nhiên chạy đi ra ngoài mất rồi. Nghe nghe âm thanh vang lên ra vẻ muốn đi tới gọi đám người hầu kẻ hạ vào giúp Nguyễn đại thiếu gia rửa mặt chải đầu, tu sửa quần áo.
Nguyễn Trọng Lăng lúc này ngược lại là nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình.
Móa nó! Bản đại thiếu gia Siêu cấp ôm gái song long thủ tại sao lại dễ dàng bị đả bại như vậy???
Rất … TM nó đả kích người ta rồi!!! Công lực này a công lực này a!!! Làm sao mà tương lai dương danh thiên hạ được đây
~
Nguyễn đại thiếu gia bởi thế buồn bã mất mác ngồi thờ ơ trước gương đồng. Cũng coi như là ngồi đợi đám người hầu vào giúp đỡ sửa soạn đi. Trong lòng thì vẫn là trăm mối ngổn ngang không thể giải thích. Chỉ duy có điều một buổi sáng sớm của hắn cũng liền cứ như vậy ở trong không ngừng suy nghĩ qua lại lặng lẽ trôi qua mất rồi.
Một buổi sáng biết bao yên bình là vậy đấy…

Kết thúc chương 46.