Nháy mắt đã ở Lăng Hư quan được một tháng, bọn họ muốn khởi hành về quốc công phủ.
Tô Mạt vẫn không có đi tìm Tĩnh Ác Ma, nàng cảm thấy hắn không có ý tốt, là thiếu niên bất lương, tà khí yêu mỵ, nàng không thích.
Nàng thích chính khí, nghiêm túc, trầm ổn, nội tâm, ôn nhu, sáng sủa như ánh mặt trời...... Vậy mới là nam nhân.
Giống cha nàng cùng gia gia cộng lại.
Nam nhân đẹp giống như Tĩnh Ác Ma, so với nữ nhân còn không có, làm cái gì?
Tuy rằng nàng tự tin nam nhân của mình hội đủ sự hoàn hảo, nhưng hắn đẹp như vậy, nên cũng không yên tâm.
Huống chi nàng mới sáu tuổi, tâm lý người lớn, thân thể là tiểu hài tử, đó là điều tệ nhất. Dễ dàng ghen, lại không thể thành thân, phiền toái.
Đoàn xe của quốc công phủ thật dài, Tô Mạt không thể ngồi cùng các vị tỷ tỷ, bởi vì Tô Hinh Nhi không thích, mà Tô Nhân Vũ lạị rất hết lòng vì nàng, khẳng định sẽ đáp ứng.
Cho nên hắn tự giác đi xe ngựa nhỏ, nào ngờ quản gia Tô chạy đến bảo,“Tứ tiểu thư, mời ngài đi đến xe ngựa phía trước cho an toàn.”
Kim Kết lập tức đề phòng nhìn Tô Mạt nói:“Tiểu thư, có thể có âm mưu không?”
Tô Mạt nhướng nhướng mi, tự tin nói:“Sợ cái gì. Xem bọn hắn định giở trò gì.”
Nàng mang theo nha hoàn đi lên phía trước, ngồi trên xe ngựa to, Tô Nhân Vũ ôm Tô Hinh Nhi ngồi ở chính giữa, hai bên là đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư.
Tô Mạt hành lễ, ai cũng đáp lại, sau đó mụ mụ ẳm lại ngồi xuống bên cạnh nhị tiểu thư.
Tô Văn nhìn nàng cười cười, cũng không dám lộ răng ra, bởi vì nàng mới rụng răng cửa,“Tứ muội muội mấy ngày nay chơi có vui không?”
Nàng nói chuyện nên hơi lộ răng ra, Tô Mạt cười rất thích ý, lộ ra hàm răng trắng như sữa đều tăm tắp,“Tất nhiên rất tốt.”
Tô Văn lại nhìn đại tiểu thư nói:“Đại tỷ, trở về chúng ta cùng tứ muội muội cùng nhau chơi đu dây đi.”
Ghé vào Tô Nhân Vũ trong lòng Tô Hinh Nhi xem thường nói,“Phiền chết, ầm ỹ chết đi được, cùng ruồi bọ giống nhau, thật sự là phiền chết. Nói chuyện hở răng còn không biết nhắm miệng lại.”
Nhị tiểu thư cắn chặt môi, xoắn xoắn khăn tay, quay sang liếc Tô Nhân Vũ một cái.
Hắn nhắm mắt lại, tựa hồ không nghe, không nhìn thấy bộ dạng đó.
Đối với việc dung túng đứa nhỏ của phụ thân, Tô Mạt hừ lạnh, Tô Hinh Nhi cả đời này xem như bị hủy.
Tô Hinh Nhi đắc ý cười, ánh mắt quét các nàng một vòng, ở trong lòng phụ thân nhìn các nàng thị uy.