Tô Nhân Vũ trừng mắt nhìn mọi thứ xung quanh rồi đột nhiên quay ngoắt về phía Tô Mạt và rảo bước đến chỗ nàng, chỉ bằng một tay túm lấy nàng giơ lên cao. Thân thể của Tô Mạt rất nhỏ bé lại bị hắn ta túm lấy trong tay, cơ hồ không có tí sức nặng nào. Lúc đó, lửa giận ngất trời trong lòng hắn ta nhất thời đã bị dập tắt.

Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư sinh cùng ngày. Tam tiểu thư bây giờ bế trên tay đã bắt đầu thấy có da có thịt, thân hình cũng cao hơn trước rất nhiều. Còn Tứ tiểu thư theo di nương của mình kiếm sống, bữa đói bữa no qua ngày, quần áo thì cũ nát, chịu đói chịu khổ nên thân thể ốm yếu hơn người khác.

Trong lòng Tô Nhân Vũ bắt đầu có chút tự trách.

Tô Mạt lập tức nhận thấy biểu cảm nhất thời trong đáy mắt của hắn ta, trong lòng nàng nảy sinh toan tính khác, nàng lập tức đổi hướng công kích. Giọng nói pha chút run rẫy: " Lão gia, ta…,ta rất sợ hãi, ta sợ Lý mụ mụ các nàng ấy sẽ đem ta bán đi, có lẽ ta và Di nương nên thu xếp hành lý để trở về Tiểu viện giúp các hạ nhân ở đó giặt quần áo thôi!"

Tô Nhân Vũ bất thần suy nghĩ, thấy trên gương mặt thanh tú tròn trĩnh của nữ nhi mình chảy xuống hai hàng nước mắt thì trong lòng nhất thời bị kích động.

Vương phu nhân cười lạnh, " Kêu người đến đây, trước tiên hãy nhốt Lý mụ mụ lại."

Bây giờ Lý mụ mụ giống như một con chó bị người ta kéo lê đi.

Tam tiểu thư òa khóc, Tô Nhân Vũ đột nhiên nghĩ đến Cố di nương, nhớ đến dáng dịu dàng của nàng, người mà hắn ta thương yêu, cũng là hồng nhan tri kỷ của hắn ta, lửa giận trong lòng lại bùng phát, ném Tô Mạt xuống sàn.

Tô Mạt bị ném xuống sàn, đầu va chạm vào sàn kêu bộp một tiếng, lập tức ngất đi.

Trong lòng Vương phu nhân rất đắc ý, tuy ngoài mặt vẫn giả bộ chạy đến phẫn nộ nói: " Lão gia, ngài điên rồi. Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, nàng ta là nữ nhi thân sinh của ngài đấy!"

Tam tiểu thư lại cảm thấy rất hào hứng, nàng vỗ tay nhảy cẫng lên, “Cha cha, bế bế Hinh Nhi."

Vương phu nhân kêu người cho mời đại phu đến xem bệnh choTứ tiểu thư, dặn người chiếu cố đến nàng, không để nàng tuỳ tiện xuất viện, tất cả món ngon đồ đẹp đều gửi đến viện của nàng. Sau đó quay sang trách móc Tô Nhân Vũ.

Hồ đại phu chẩn mạch cho Tô Mạt, thở dài một tiếng," Thân thể tiểu thư từ đầu đã rất yếu ớt, lại bị đối đãi như vậy... " Lúc hắn ta chuẩn bi rời đi đột nhiên bị một bàn tay bé nhỏ nắm lấy, Tô Mạt nhìn hắn ta bằng đôi mắt rưng rưng lệ, có chút giống như nữ nhi của hắn ta.

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn Hồ đại phu, biết hắn ta đích thị là một người tốt, hắn ta đã đối đãi rất tốt với nàng, lại khiến nàng có cảm giác của một người cha, nàng run rẩy nói: " Hồ tiên sinh, ngài là người tốt, ngài có thể đến thăm ta thường xuyên được không?"