Hỷ Thước kêu Xuân Mai đưa hai người rời đi phía cửa sau xuyên ra ngoài, Tô Mạt quay đầu nhìn một cái, loáng thoáng nhìn thấy. Một nam nhân khá cao lớn đang bước vào, mặc một thân cẩm bào, hình dáng phong thái tuấn tú.
Không đợi nhìn rõ mặt mày đã bị Đỗ di nương kéo đi.
Bên kia Tô Nhân Vũ đã bước vào phòng, Hỷ Thước lập tức bước tới hầu hạ hắn thay y phục, sấy khô, Quốc công phu nhân cười hỏi: “ Lão gia tại sao lại quay lại, không phải mới vừa đi sao?”
Tô Nhân Vũ đã ngoài 30, chính trực ngay thẳng, diện mạo hiên ngang, lại thêm xuất thân từ gia đình tướng quân, khí chất uy phong, dung mạo tuấn lãng. Lúc còn thiếu niên đã từng là người trong mộng của hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ ở Kim Lăng, cho dù là hiện tại, không ít những nhà có con gái rượu độc nhất cũng rất vui lòng gả cho hắn làm thê thiếp. Vừa rồi có người đến bái phỏng hắn, chính là muốn đem muội muộ của mình, mới 16 tuổi dung mạo như hoa, ôn nhu hiểu biết đem tặng cho hắn làm thiếp.
Hắn từ chối khéo léo qua quít vài câu rồi tiễn khách.
Hắn ngồi lên giường sưởi, liền ngửi thấy mùi lạ “ Có mùi gì?”
Quốc công phu nhân biết mũi hắn rất nhạy chỉ là không ngờ đến lại lợi hại như vậy. Đỗ di nương và Tô Mạt từ gian nhà hạ nhân tới đây, chắc chắn trên người sẽ có mùi dơ dáy, nàng cười nói: “ Không có gì, chỉ là vừa đổi loại hương liệu khác, lão gia cũng quá mẫn cảm đó.”
Tô Nhân Vũ nói: “ Rõ ràng là có mùi máu, ai bị thương rồi?”
Quốc công phu nhân vừa nghe thấy liền ra dấu cho Hỷ Thước, nàng ta lập tức tiến đến cười nói: “ Quốc công gia thật lợi hại, có một tiểu nô tỳ lỡ tay làm vỡ chung trà, lúc nhặt mảnh vỡ bị cứa vào tay.”
Vừa có thể thay phu nhân trả lời lão gia, bản thân lại không bị liên lụy tới, đương nhiên phải bịa đặt cho tiểu nô tỳ, lão gia cũng sẽ không truy hỏi tiếp.
Quốc công phu nhân nhìn nàng ta với ánh mắt khen ngợi.
Tô Nhân Vũ dựa lưng vào phía sau tường, Quốc công phu nhân liền tiến đến nhè nhẹ vuốt ve trán hắn, mềm mại nói: “ Lão gia có tâm sự hay sao?”
Tô Nhân Vũ định nói chuyện, lúc này đằng sau có một thân hình nhỏ nhắn lấp lóe, hắn quát lên, “ Người nào lén lén lút lút kia.”
Tô Mạt lập tức từ sau tấm bình phong hiện ra, nhấp nháy đôi mắt đen như nho nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhất thời bọn nha hoàn một phen hoảng loạn: Nàng ta tại sao vào được đây, cái này là muốn chết hay sao?
Quốc công phu nhân nét mặt xanh lại, thở hổn hển không yên, liền tức giận, hết sức trấn áp cơn giận xuống.
Hỷ Thước cũng luống cuống, vội tiến đến kéo tay Tô Mạt.