Chương 47: Mời khách

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Trên bàn rượu, đại gia cười nói ồn ào, lúc này Tây Viễn đang ngồi ở căn phòng phía đông nhìn vài tiểu tử uống rượu trái cây. Bọn nhỏ lúc trước nào đã uống qua thứ này bao giờ, nên hiện tại mới thấy thích thú tới vậy, rượu này không chỉ ngọt ngào mà bên trong còn được Tây Viễn ủ thêm ít men rượu, khiến khuôn mặt đứa nào đứa nấy đều đỏ phừng phừng, đã thế Tây Vi còn không ngừng ngồi ngắm thức ăn cười khúc khích, bộ dạng trông chẳng khác gì lúc Tây Minh Văn uống say.

"Đây là hậu quả của việc uống quá nhiều rượu sao?" Tây Viễn nhìn bộ dạng Tây Vi lúc này, liền có chút buồn cười, vội vàng gắp một miếng cá vào bát của nó.

"Ca ca, cả ta nữa." Vệ Thành cũng đưa chén tới trước mặt ca ca, hắn ngược lại lại không hề say siếc gì cả, tuy khuôn mặt cũng có chút hồng hồng nhưng nên làm gì thì vẫn làm nấy, không hề chậm trễ tí nào.

"Ai, hảo." Tây Viễn cũng gắp một miếng cá vào bát của Vệ Thành. Trong nhà từ lúc gặt lúa vụ thu đến giờ vẫn luôn bận rộn, hai tiểu tử cũng chẳng được người lớn chăm sóc nhiều, thành ra mỗi ngày đều tự mình kiếm chỗ mà chơi, đợi tới khi bầu trời đã tối đen rồi mới nhớ đường quay về nhà.

Hai tiểu tử này chẳng những không gây phiền toái cho đại nhân, mà còn có thể bang trợ chút việc trong nhà lúc cần thiết, và trông nom hai tiểu tử nhà Nhị thúc nữa. Tây Viễn bỗng thấy dạo này không có thời gian chăm sóc chúng nó, trong lòng liền áy náy vô cùng, cho nên bọn nhỏ muốn gì đều sẽ tận lực đáp ứng cả.

"Tiểu Viễn đối xử với huynh đệ mình thật tốt, trông rất ra dáng một người đại ca." Vương đại nương thấy Tây Viễn tỉ mỉ chăm sóc hai đứa nhỏ như vậy, liền thấp giọng khen ngợi một tiếng bên tai lão thái thái.

"Thì ai bảo hai đứa nó chính là tâm can bảo bối của y, y nói gì cũng nghe theo cả, muốn mắng chửi bọn nó một câu cũng chẳng dễ dàng gì." Tuy ngoài mặt, nãi nãi ra vẻ trách cứ Tây Viễn vì quá cưng chiều hai đệ đệ nhà mình, nhưng khi nói ra lại nghe giống hệt như đang tự hào về chuyện này.

"Như thế có gì mà không tốt chứ! Huynh đệ nếu không đồng lòng thì về sau sao giúp đỡ nhau được." Vương đại nương tiếp lời.

"Tiểu Cột nhà ngươi cũng không tồi đâu, có đồ gì ngon cũng nhớ giữ lại một nửa cho muội muội cả." Nãi nãi nhìn thấy bên trong chén rượu trái cây của Tiểu Cột vẫn còn một nửa, liền đoán hắn giữ lại để đem về cho tiểu nha đầu ở nhà.

"Đúng vậy, tiểu tử này đối xử với Đại Ny rất tốt." Vương đại nương cũng không tiếc lời khích lệ nhi tử nhà mình. Tuy Vương Thuận chồng nàng lớn tuổi Tây Minh Văn, nhưng đứa con thứ nhất của họ sinh ra chưa được nửa tuổi đã qua đời, phải đợi tới rất lâu sau mới sinh thêm được Tiểu Cột và Đại Ny, nên ai ai trong nhà cũng coi bọn nó là bảo bối cả.

"Cứ hiểu chuyện là tốt rồi, hài tử chứ có phải người lớn đâu mà lúc nào cũng phân biệt rõ được cái gì nên làm, cái gì không nên làm." Nãi nãi khẽ cảm thán một tiếng, khóe mắt lại đảo tới chỗ tức phụ lão Tam chỉ đang mải miết nhồi đầy thức ăn vào miệng mình, mà chẳng hề quan tâm tí gì tới Cẩu Đản nho nhỏ đang ngồi ngay cạnh, một tay cầm bát một tay kẹp đũa, đến cái thìa để xúc thức ăn cũng chẳng thấy đâu. Cuối cùng, vẫn là Tây Viễn nhìn không ưa nổi, đứng dậy vào bếp lấy một chiếc thìa ra đưa cho hài tử kia, còn gắp ở mỗi đĩa thức ăn một ít để vào bát nó, nếu không chẳng biết Cẩu Đản còn phải ngồi vậy đến bao giờ. Hổ Tử càng chẳng thèm quan tâm tới người đệ đệ kia, dường như chỉ lo đồ ăn sẽ bị người ta cướp hết, nên ra sức tranh đoạt càng nhanh càng tốt, để đầy tràn cả bát mình.

Lão thái thái thấy vậy liền không khỏi đau lòng cho Cẩu Đản, cũng gắp một đũa thức ăn để vào bát hài tử.

Người một nhà bọn họ ăn tới khí thế ngất trời. Lúc này, từ bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, Tây Viễn vội vàng ngó thử ra xem ai qua chơi.

Vừa mới mở cửa, liền thấy Tôn Diệp đang cười tủm tỉm đứng ngoài đó.

"Tôn đông gia, sao ngài lại tới đây?" Tây Viễn có chút kinh ngạc, vì thường ngày Tôn Diệp rất bận, phải thường xuyên qua lại giữa ba chi nhánh của Tụ Đức lâu, nên hiện giờ có tới Ngạn Tuy thành giao hàng cũng không dễ dàng gặp được hắn.

"Nghe tiểu nhị bảo, hôm nay bên ngươi khánh thành nhà mới, bọn họ lại vừa lúc phải qua thôn Liên Hoa thu mua gà vịt, nên ta mới theo tới để xem náo nhiệt." Tôn Diệp vừa nói vừa bước vào nhà, nương Tây Viễn thấy hắn xuất hiện liền vội vàng chạy tới mở đại môn ra, để tiểu nhị đánh xe ngựa vào.

Vừa tới mùa thu hoạch, Tụ Đức lâu đã cho người tới thôn Liên Hoa mua gà vịt về, bất quá mỗi lần chỉ thu đủ số lượng mà thôi, sau vài ngày sẽ quay lại để mua tiếp.

Có người nghe vậy liền vội vàng bán tống bán tháo, chỉ sợ để lâu người ta sẽ không cần, tiền bạc phải nắm chặt trong tay thì mới tốt. Bất quá mỗi lần Tụ Đức lâu sẽ chỉ thu mua đủ số lượng, nên đã nhờ Tây Viễn nói rõ chuyện này với thôn dân, chỉ cần bọn họ chú ý chăm sóc cho gia cầm khỏe mạnh là được, đợi tới đầu đông, Tụ Đức lâu sẽ cho người mang thức ăn để mọi người tiếp tục nuôi dưỡng, như vậy không chỉ giúp cho người dân có thêm thu nhập, mà còn giúp cho Tụ Đức lâu không bị khan hiếm hàng trong đợt Tết sắp tới, tóm lại chính là đôi bên cùng có lợi. Thường thì mỗi đợt đông về, lương thực ở khắp nơi sẽ trở nên khan hiếm, thôn dân sợ lãng phí thức ăn sẽ không nhận nuôi gà vịt ngan ngỗng này này nọ, nên Tụ Đức lâu chỉ cần giải quyết ổn thỏa vấn đề này, thì sẽ không lo thiếu vịt như Tết năm ngoái. Về phần thức ăn thì chỉ cần thu mua trước một ít cám trấu là được rồi, sau khi phân phát cho thôn dân xong sẽ không phải hao tâm tổn trí nữa.

Tiểu nhị Tụ Đức lâu đã tới thôn Liên Hoa khá nhiều lần rồi, nên mọi người cũng chẳng hề xa lạ với hắn nữa, nhưng hiện giờ ngay cả đông gia cũng qua đây, khiến những thôn dân tính cách giản dị cảm thấy luống cuống vô cùng. Tất cả mọi người đều vội vàng đứng dậy chào hỏi Tôn Diệp, đánh tiếng xong lại lúng túng không biết nên nói gì tiếp cho tốt.

"Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, ta chỉ là tiện đường nên ghé qua chơi thôi." Tôn Diệp cũng chẳng hề kênh kiệu, vui vẻ chào lại mọi người trong thôn.

"Tôn đông gia, mời ngài qua đây ngồi." Gia gia cùng Tây Minh Văn chủ động mở miệng mời Tôn Diệp tới bàn trên ngồi. Nương Tây Viễn và nhị thẩm thấy vậy liền vội vàng đem hết thức ăn cũ dọn đi, lau sạch sẽ mặt bàn rồi mới dọn thức ăn mới lên.

"Mọi người, thỉnh cứ tự nhiên." Tôn Diệp cũng không hề khách khí, vừa ngồi xuống chủ bàn liền gắp thức ăn bỏ vào miệng. Vẫn là lý chính quen nhìn mấy cảnh này rồi, chủ động rót đầy chén rượu kính Tôn đông gia.

Những người bàn khác thấy vậy liền có chút kích động, ai mà ngờ được, vậy mà cũng có ngày bọn họ được mời rượu kẻ có tiền sống trên Ngạn Tuy thành, cho dù có là nằm mơ thì cũng chẳng thể tin nổi, bất quá, ngoài lý chính ra thì làm gì có ai dám mời Tôn Diệp uống rượu, chỉ toàn lén nhìn hắn xong rồi cười tủm tỉm thôi.

Gia gia và Tây Minh Văn thì đã quen biết Tôn Diệp từ lâu, nên chẳng thấy ngại ngùng gì cả, vừa kính rượu vừa tán chuyện với hắn.

Tôn Diệp biết mình mà còn tiếp tục ngồi vậy sẽ khiến các thôn dân khác không được tự nhiên, nên chỉ uống qua loa vài chén rồi theo Tây Viễn vào phòng. Sau đó mới dám nghiêm túc đánh giá phòng ở mới của Tây gia.

Kiến thức của Tôn Diệp khá rộng rãi, nên chẳng hề kinh ngạc như những người trong thôn, bất quá vẫn có thể nhận thấy chỗ khác biệt của Tây gia.

Tây Viễn lấy một ly trà và ít điểm tâm cho Tôn Diệp, chỉ sợ mới rồi hắn cũng chẳng ăn được là bao, thôi thì đành chờ thôn dân rời đi mới mời hắn ăn tiếp được.

Bên trong nhà chính, mọi người cũng đã ăn uống gần xong, hiện giờ lại thấy Tây gia có khách quý tới chơi, liền vội vàng đứng dậy cáo từ hết cả. Tây gia cũng chỉ nói vài lời khách khí xong liền tiễn mọi người ra ngoài.

Khách nhân đi rồi, nương Tây Viễn cùng với Nhị thẩm và Vương đại nương vội vàng dọn dẹp bát đĩa, tí nữa còn phải chuẩn bị bàn khác cho Tôn đông gia.

Lúc này, bên trong phòng ngủ của Tây Viễn, Tây Vi và Vệ Thành đang đứng nói chuyện cùng Tôn Diệp. Cũng bởi cả hè năm nay, bọn nhỏ chỉ toàn lăn lộn ở Tụ Đức lâu, nên đã quá thân quen với Tôn Diệp rồi, gặp hắn không chỉ cười nói vui vẻ, mà còn luôn miệng hỏi han ngồi xe ngựa có nhanh hơn là ngồi xe lừa nhiều không.

Đường đường là ông chủ của Tụ Đực lâu mà lại phải đi trả lời vấn đề vớ vẩn này, đã thế nói xong lại còn bị hai tiểu tử kia nghi ngờ nữa chứ, có nói thế nào cũng không chịu tin con Đậu Hà Lan nhà mình sẽ đi chậm hơn con ngựa của Tôn Diệp, phải biết rằng Đậu Hà Lan rất có địa vị trong lòng bọn nó.

Sau khi đã tán phét xong rồi lại biến thành hai đứa nhỏ hát cho Tôn Diệp nghe, bài mà hai tiểu tử kia hát chính là 'Ta có một con lừa nhỏ' mà Tây Viễn từng dạy trước đây, ngoài ra còn có thêm cả ca khúc 'Cuộc đời thật tươi đẹp', mà chỉ những khi cao hứng Tây Viễn mới hát. Sau khi bọn nhỏ nghe xong liền quấn lấy ca ca đòi học cho bằng được, Tây Viễn không còn biện pháp, đành phải đem ca từ sửa lại, sau đó mới dạy cho bọn nó. Hiện tại ở nhà, nếu ba huynh đệ không có việc để làm sẽ thường xuyên ngâm nga mấy câu này.

Tôn Diệp nghe hai đứa nó hát mà có chút kinh ngạc, nghe xong thấy thích liền bảo bọn nó dạy lại cho mình. Hai tiểu tử kia vui vẻ đồng ý, rồi thực nghiêm túc đem lời ca khúc dạy cho Tôn Diệp, khiến Tây Viễn không biết phải giấu mặt vào đâu.

Phía ngoài cửa, Tây Dương cùng vài tên tiểu củ cải đầu đỏ khác đang không ngừng thậm thụt nhìn lén vào bên trong. Bọn nó chưa gặp Tôn Diệp bao giờ nên không dám tự tiện đi vào, người lớn trong nhà cũng đã dặn kỹ là không được làm phiền khách quý ở bên trong, nhưng bọn nó vẫn còn là trẻ con mà, thấy Tây Vi và Vệ Thành thân thiết với Tôn đông gia như vậy, cũng muốn vào trong.

Một lát sau đồ ăn được bê vào phòng, Tây Viễn và Tôn Diệp mới cùng nhau ăn, trên nhà chính cũng sắp một bàn riêng dành cho tiểu nhị. Vị tiểu nhị kia thấy vậy thực kích động, hôm nay đúng là hắn có số được hưởng rồi, đi cùng đông gia quả là một quyết định không sai, từ trước tới giờ hắn làm gì nhận được đãi ngộ tốt như này, toàn là chủ nhân nhắm rượu, còn bọn hắn thích ngồi đâu thì tùy.

Bên trong phòng Tây Viễn, y lấy ra một bình rượu trái cây dùng để thiết đãi Tôn Diệp. Thực ra Tây Viễn cũng không muốn lấy ra đâu, nhưng vừa rồi Tôn Diệp có đùa hai đứa nhỏ, bảo bọn nó đem hết tất cả những gì hôm nay ăn uống kể ra, cuối cùng mới bị lộ tẩy vò rượu trái cây mà Tây Viễn ủ.

Ngồi cùng bàn còn có Tây Vi và Vệ Thành, bọn nó đã ăn no rồi, nhưng trong lòng lại coi Tôn Diệp là bằng hữu. Bằng hữu đã cất công tới nhà thì sao mà bỏ đi được, nên cứ thế ngồi chơi bên cạnh, thỉnh thoảng còn dùng đũa sạch gắp ít thức ăn bỏ vào bát hắn. Tuy bọn nó là con nhà nông, không được học nhiều về phương diện lễ nghi, đối nhân xử thế, nhưng những gì cần lưu ý thì ca ca đã sớm dạy qua cả rồi, cho nên bọn nó đãi khách không hề mắc phải một sai lầm nào.

Nhìn bộ dạng nghiêm trang chững chạc của hai đứa, Tôn Diệp vừa thấy mới lạ lại vừa thấy buồn cười, nên cứ thế mặc kệ bọn nhỏ thích gắp gì vào bát mình thì gắp, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn nâng cao chén rượu, giơ tới giơ lui trước mặt hai đứa nhỏ, khiến bọn nó liên tục đảo mắt theo. Ca ca không để cho bọn nó uống nhiều, còn nói hài tử uống rượu là không tốt, nên bọn nó sẽ ngoan ngoãn vâng lời y, nhưng thèm thuồng thì vẫn được phép đúng không, mà Tôn đông gia cũng thực là xấu tính.

Tây Viễn ngồi bên cạnh, nhìn Tôn Diệp ác ý trêu chọc bọn nhỏ, liền có chút bất đắc dĩ lắc đầu, không còn biện pháp, đành rót cho mỗi tiểu tử một chén, cũng nói rõ để bọn nó biết đây sẽ là chén rượu cuối cùng, uống hết rồi sẽ không còn nữa. Tây Vi và Vệ Thành thực cao hứng mà tiếp nhận, chậm rãi nhâm nhi từng tí từng tí một, chỉ sợ một hơi uống hết xong, sẽ lại bị Tôn đông gia dụ dỗ tiếp.

Cơm no rượu say rồi, lúc này Tôn Diệp mới bước vào viện để quan sát cẩn thận tân phòng mới của Tây gia, thậm chí đến cả nhà xí cũng phải ngó vào nhìn thử.

Vốn Tây Viễn tính toán sẽ xây thêm một nhà xí bên trong nhà chính, nhưng lại bị toàn thành viên trong nhà nhất trí phản đối, với lý do là: từ trước đến giờ, nào có nhà ai xây dựng nhà xí bên trong phòng ở, như vậy chẳng phải sẽ khiến căn phòng trở lên hôi thối sao! Nãi nãi vừa phát biểu xong, hai tiểu tử kia liền nhanh chóng giơ tay lên bịt mũi, như kiểu đã ngửi phải mùi rồi.

Tây Viễn thực bất đắc dĩ, cuối cùng phải dựng nhà xí ở nửa gian phòng phụ phía Tây. Bồn cầu thuộc dạng xí bệt, đã được sư phụ gọt đẽo cẩn thận từ một khối đá cẩm thạch nguyên chất, theo hình thức mà Tây Viễn miêu tả. Bên dưới còn được đào hố ga cẩn thận, có công dụng tương đương với ống thoát nước thời hiện đại. Bên trong nhà xí còn được đặt sẵn một chiếc chum đựng đầy nước, để mỗi lần mọi người đi xong có thể dội ngay.

Quả là xa xỉ, Tôn Diệp khẽ than một tiếng trong lòng.

Tôn Diệp một bên thưởng thức sân viện Tây gia, một bên suy tính không biết phải làm thế nào mới lấy được bí phương món rượu trái cây vừa rồi. Thứ này mà được tung ra ngoài thì chắc chắn Tụ Đức lâu sẽ rất nổi tiếng cho xem.

Tây Viễn vừa thấy Tôn Diệp híp mắt, một bộ tính kế là biết không thể giữ bí phương rượu trái cây được nữa rồi, thôi cũng được, dù sao chính mình cũng sẽ kiếm được một món lời lớn.

Buổi tối, Tôn Diệp nghỉ lại một đêm ở Tây gia. Tây Viễn sửa sang lại phòng Vệ Thành cho hắn vào ở, còn phòng Tây Vi thì dành cho vị tiểu nhị kia.

Hai tên nhóc nhà y đã sớm có điểm mơ hồ vì uống quá nhiều rượu, hai mắt nặng trĩu không thể mở ra. Tây Viễn bắt bọn nó phải rửa sạch mặt mũi chân tay xong, mới được chui vào ổ chăn của y. Hai tiểu tử kia vâng vâng dạ dạ một lúc xong, liền đi ra ngoài vệ sinh cá nhân, sau khi rúc vào ổ chăn liền lập tức ngủ vù vù.

Hôm sau, Tôn Diệp phái tiểu nhị ra ngoài thu mua vịt ngỗng mang về, sau đó mới theo xe ngựa ly khai Tây gia, trong túi hắn lúc này cũng đã có thêm bí phương món rượu trái cây như hắn mong ước, ân, chuyến đi lần này xem như không tệ.

Lúc Tôn Diệp đến chơi cũng không phải đi mỗi tay không, mà còn mang theo một bức câu đối sơn son thiếp vàng, có nội dung: 'Đức vi chí bảo nhất sinh dùng, tâm vi điền hảo muôn đời canh' (Câu này đại loại là: Nếu có được một đạo đức tốt thì có thể sống vui vẻ cả đời, nếu biết đặt tâm vào ruộng đồng thì lúc nào cũng có gạo để ăn), Tây Viễn vừa thấy câu đối này liền rất tự giác nâng tay che mặt mình lại, đây không phải chính là cái câu bình thường y vẫn hay thì thầm sao? Lúc trước y đọc được nó khi đang lướt mạng, hiện giờ thì, ân, treo ở phía sau bộ bàn bát tiên trông cũng được đó chứ, vừa nhìn đã thấy nhà chính trở lên sang trọng rồi.

Giữa hai câu đối là một bức tranh sơn thủy, ngoài ra dưới đất còn được đặt thêm hai bình hoa cao lớn cũng do Tôn Diệp mang tới.

Hảo, nhìn qua ba món đồ vật này cũng thấy được cái tâm của người mang tặng rồi, mình giúp hắn kiếm được nhiều tiền như vậy, Tôn Diệp tặng lễ có giá như này cũng tạm xem như chấp nhận được, nhìn qua cũng có chút khí thế nông dân tri thức đó chứ.

Người trong nhà vừa thấy những thứ Tôn Diệp mang tới liền cảm thấy quý giá vô cùng. Trong mắt bọn họ, thì chỉ những hộ giàu có mới dùng những đồ đắt tiền như này, còn một gia đình nhà nông dân dã như bọn họ thì lấy đâu ra, tích góp cả đời có khi cũng chẳng mua nổi một món.

Bất quá, nhìn Tây Viễn không hề có ý chối từ, bọn họ cũng chỉ đành im lặng, tuy đã biết Tôn Diệp được một thời gian, nhưng chuyện làm ăn từ trước đến giờ đều là Tây Viễn qua lại với hắn, hơn nữa, người ta đã cất công mang lễ vật tới tận cửa, mình mà chối từ thì có khác gì khiến hắn bị xấu mặt đâu.

Tây Viễn bĩu môi, mấy thứ này có khi là đồ Tôn Diệp bê từ nhà ra ý chứ, ân, ngoại trừ câu đối sơn son thiếp vàng kia.

Bên trong nhà chính, Tây Vi và Vệ Thành đang chăm chú nhìn câu đối được treo ở trên cao kia. Đây là câu cửa miệng của ca ca, ngày nào y cũng phải thì thầm đôi ba lần mới chịu được, bọn nó còn nhớ, có một hôm tới Tụ Đức lâu đã vô tình lấy câu nói này ra khoe khoang với Tôn Diệp, thật không nghĩ tới hiện tại đã được đem treo trên tường nhà mình. Bọn nó bỗng có cảm giác thành tựu vô cùng.

Nãi nãi và gia gia chỉ biết cười tủm tỉm khi nghe hai tiểu tôn tử kể lại chuyện này, ánh nắng ấm áp từ ngoài không ngừng xuyên thấu qua lớp cửa kính, chiếu vào gian phòng khiến cả không gian trở nên bừng sáng, tâm hồn con người cũng tươi mới hơn so với trước kia. Bận rộn suốt bao nhiêu tháng ngày rồi, cuối cùng nhịp sống trong nhà cũng đã được khôi phục.

.

P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^Chẳng hiểu sao post trên wordpress đc 1 hôm rồi, giờ mới nhớ ra chưa post bên wattpad...

.