Chương 43: Ngồi xe

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Đảo mắt đã đến thời điểm thu hoạch, người trong thôn đều bắt đầu trở nên vội vàng hơn. Nhà Tây Viễn năm nay sẽ bận hơn năm ngoái rất nhiều, bởi sau khi thu hoạch xong họ sẽ phải bắt tay vào trồng bắp cải và củ cải luôn, để còn có thời gian xây nhà.

Bận rộn suốt nửa tháng trời, rốt cục hết thảy cũng đã hoàn tất, bởi năm nay có thêm Đậu Hà Lan nên mọi người đỡ vất hơn năm ngoái khá nhiều, thóc gạo sau khi tuốt xong sẽ không phải tự thân cõng về nhà nữa mà thay vào đó sẽ để Đậu Hà Lan trở về. Đừng tưởng Đậu Hà Lan lớn lên không cao to mà tưởng nó yếu xìu, chứ thực chất vận chuyển thóc gạo khá nhanh, hơn nữa gia gia lại yêu quý nó vô cùng, ông sợ nó chở nhiều sẽ bị mệt, nên mỗi lần chất đồ lên xe chỉ để vừa đủ thôi, thà phải đi lại nhiều chuyến cũng không muốn con lừa yêu bị mệt. Bởi vậy sau khi đã vận chuyển thóc gạo xong, con Đậu Hà Lan vẫn còn vui vẻ kêu to vài tiếng.

Mỗi lần vận chuyển đều là gia gia đánh xe, chẳng qua bên cạnh còn có thêm hai lái phụ nữa, chính là Tây Vi và Vệ Thành. Trong khi mọi người đang thu hoạch khí thế ngất trời, thì hai đứa nó cũng chạy thi với Đậu Hà Lan khí thế ngất trời. Thỉnh thoảng nhịn không được, còn quay sang thương lượng với gia gia để chúng cầm roi đánh lừa trong chốc lát, nếu được tự mình điều khiển xe lừa thì mới có cảm giác thành tựu hơn. Những tiểu tử khác trong thôn thấy vậy liền nhìn bọn nó bằng ánh mắt vô cùng hâm mộ, hai tiểu tử kia 'mượn nước đẩy thuyền' ý chí chiến đấu ngày càng sục sôi hơn.

Gia gia cũng không chiều theo ý của hai người bọn nó, dù sao còn có đằng sau vẫn còn một xe thóc gạo nữa, vạn nhất đánh xe xuống ruộng thì phiền toái vô cùng, nên chỉ ngẫu nhiên cầm tay bọn nó quất vài cái, hai tiểu tử thấy vậy liền khúc khích cười vui vẻ suốt nửa ngày trời. Cả hè năm nay, chỉ vì suốt ngày nhong nhong ngoài đường, mà làn da của Vệ Thành hiện giờ trông chẳng khác gì trứng ngựa đen, bất quá nhìn qua thực khỏe mạnh. Hiện giờ mặt hắn cũng đã có thêm chút thịt, còn cao lên khá nhiều, có xu hướng vượt cả Tây Vi, khiến Tây Vi luôn sợ sẽ bị Nhị ca nhà mình vượt mặt, mỗi bữa đều phải cố gắng ăn nhiều thêm một chén cơm, nên cũng cao được thêm một ít nhưng không được rõ ràng như Vệ Thành, dù sao hiện giờ lương cơm của Tây Vi cũng tăng lên khá nhiều.

Tây Vi từ bé đã trắng, hơn nữa còn là loại dù có phơi nắng thế nào cũng không đen được, nên có chơi bời lông nhông suốt hè cũng chẳng thấy đen đi tẹo nào, cả khuôn mặt nó vẫn trắng nõn trắng nà, nhìn qua chẳng giống với mấy thể loại suốt ngày phơi nắng gì hết. Tây Viễn lại không được như vậy, y mà có thể không phơi nắng thì sẽ tận lực không phơi nắng, tuy vậy vẫn đen đi khá nhiều, nhưng lại không tới mức độ giống Vệ Thành.

Tuy Vệ Thành có đen nhưng lại không hề khó nhìn. Trên đời vẫn luôn có một loại người thế này, cho dù da hắn đen hay trắng thì vẫn sẽ khiến người khác cảm thấy dễ nhìn vô cùng, không chỉ không thiếu hụt khí chất mà còn khá là khí phách, và Vệ Thành chính là một trong số những người này. Một đôi mắt đen lúng liếng, một sống mũi cao thẳng, phối hợp với làn da hiện giờ trông tràn ngập sức sống và phấn chấn vô cùng.

Người xưa có câu 'ăn cơm nhà nào thì giống nhà đó'. Mọi người cứ thử nhìn Vệ Thành hiện giờ mà xem, từ lúc hắn tới Tây gia đến giờ thoạt nhìn cả người đều thay đổi, đâu còn bộ dạng đứa nhỏ ốm yếu, rách rưới, không ai thương yêu như lúc trước, mà ngược lại càng giống một cây bạch dương nhỏ vươn mình mọc lên từ đất hoang, trải qua không biết bao nhiêu nắng gió, cuối cùng cũng đã tới lúc đâm chồi nảy lộc, xanh um cả một góc rừng. Nghe nói là, tiểu tử này bình thường làm việc rất có trước có sau, thấy người lớn thì sẽ vui vẻ chào hỏi, chơi cùng trẻ con trong thôn thì chưa từng bắt nạt chúng nó bao giờ; đã vậy từ lúc theo Tây Viễn học chữ còn tính toán rất giỏi, vừa mở miệng một cái là đã đưa ra được đáp án ngay, tính toán còn nhanh hơn tiểu nhị Tụ Đức lâu nhiều.

Cho nên, mỗi lần mọi người thấy hắn đều có chút tán thưởng, còn lại là tràn ngập xem thường Vệ lão nhị. Một hài tử giỏi giang như vậy, vừa sang Tây gia một năm đã khiến người khác phải dè chừng rồi, thử hỏi lúc trước khi ở nhà gã Vệ Thành có bộ dạng thế nào, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh lúc trước gã đã quá tệ bạc với Vệ Thành! Đến hài tử nhà mình còn dám giày xéo tới mức như vậy, thử hỏi lương tâm gã còn xấu xa tới mức độ nào. Đối với một gia đình như vậy, phàm là người có chút hiểu biết đều sẽ khinh thường qua lại với bọn họ, còn cả mẹ kế của Vệ Thành nữa-- thường thì mẹ kế sẽ không hay đối xử tốt với con riêng của chồng, đây là điều mà ai ai cũng rõ, nhưng mà tệ bạc đến mức không cho đứa nhỏ ăn no mặc ấm, không cho phép nó ngủ trong nhà, rồi giựt giây trượng phu đem đứa nhỏ cho nhà khác nuôi dưỡng thì thật đúng là hiếm thấy. Bởi vậy, mỗi lần các bà các thím trong thôn gặp lão bà Vệ lão nhị, đều sẽ nhếch mép cười đểu, ánh mắt tràn ngập khinh thường.

Kiểu dư luận tự phát này của người trong thôn, thực khiến hai vợ chồng Vệ lão nhị muốn khóc nháo một hồi, nói Vệ Thành đã không còn là hài tử nhà gã, sao vẫn còn cố tình mang tai họa về đây, để mọi người mắng chửi gã không ra gì! Hiện tại, Vệ lão nhị đã chẳng thể ngẩng đầu nổi ở trong thôn, vốn là trước kia tính cách gã cũng có chút ngang ngược thật, nhưng bản thân gã cảm thấy chính mình không trộm cắp không cướp đoạt, thì sao phải nghe người khác khuyên giải làm gì. Nhưng hiện giờ thời thế đã khác rồi, người trong thôn vừa thấy mặt gã liền 'ngoài cười nhưng trong không cười' mở miệng chào hỏi, ngay tới nói chuyện phiếm cũng lười tán gẫu với gã, khiến Vệ lão nhị phải đè nén trong lòng. Hiện giờ, trừ bỏ mấy tên du thủ du thực, cả ngày chả làm được chuyện gì tốt trong thôn ra, thì cơ hồ là chẳng còn mấy ai nguyện ý nói chuyện với gã.

Đại ca và đại tẩu gã cũng nhân cơ hội này, lại đây xả giận một phen, nói hai vợ chồng gã ăn ở chả ra gì, làm liên lụy đến hai người bọn họ bị người trong thôn xa cách. Vệ lão nhị không nhịn nổi nữa, liền to miệng mắng chửi lại đại ca đại tẩu mình. Đừng tưởng rằng gã không biết chuyện, đợt trước Thành Tử không có cơm ăn phải qua nhà đại bá ăn nhờ, bọn họ thấy vậy liền vội đem cơm canh giấu đi, tới ngay cả ngụm cháo cũng không cho nhi tử nhà mình. Cho nên từ đó về sau, tình cảm huynh đệ đôi bên cũng không còn thân thiết nữa.

Hiện giờ, Vệ lão nhị đã nóng trong người rồi, lão bà lại còn ngồi khóc sướt mướt ở ngay bên cạnh nữa, khiến tâm tình gã trở nên khó chịu vô cùng, tức giận kéo tay nàng ta đánh cho một trận. Đừng tưởng nàng ta có thể giúp gã sinh nhi tử mà gã không dám đánh, lúc trước không phải nương của Vệ Thành cũng bị gã đánh cho không ít lần sao!

Nhớ tới nương của Vệ Thành, lại quay qua nhìn tức phụ hiện giờ trông chẳng khác gì cái bánh màn thầu đã lên men, Vệ lão nhị lại càng nổi trận lôi đình hơn, hung hăng mà đấm cho nàng ta vài cái. Tức phụ gã cũng không phải là loại đèn đã cạn dầu, không chỉ khóc nháo om sòm mà còn chửi rủa ầm ĩ cả lên, bất quá thôn dân gần đó cũng đã quá quen với tình cảnh gà bay chó sủa của nhà Vệ lão nhị rồi, nên căn bản cũng chẳng có ai thèm qua khuyên nhủ. Hai vợ chồng kia quả đúng là xứng đôi vừa lứa, vật họp theo loài, ghép lại với nhau là quá đúng lý hợp tình rồi còn gì.

Phen ầm ĩ này khiến Vệ lão nhị khó chịu vô cùng, trong lòng lại càng oán giận Tây gia nhiều hơn. Vốn là lúc đầu cầm năm lượng bạc, tâm tình gã còn thấy thoải mái một chút, nhưng sau khi Huyện lệnh phán án, bắt đem tiền trả lại Tây gia thì mọi chuyện dường như đã thay đổi rồi, giờ bảo gã lấy đâu ra năm lượng bạc đưa cho nhà họ đây?

Con mụ chết tiệt tiêu tiền như rác kia nhất định sẽ không thể sống yên ổn được đâu. Vừa nhận được tiền là mụ ta đã lập tức ăn ngon mặc đẹp rồi, mới được vài ngày mà không biết mụ ta đã may được bao nhiêu quần áo mới cho ba mẹ con, hơn nữa còn thẳng tay mua thêm một chiếc trâm bạc về dùng để cài đầu, bình thường không có việc gì sẽ đeo nó ra đường khoe khoang khắp nơi. Sau đấy, cậu em vợ gã lại nói năm nay trong nhà trồng trọt chẳng thu về được đồng nào, muốn mượn bọn họ một lượng bạc để có tiền tiêu, thành ra tới lúc tính sổ cũng chẳng còn lại là bao.

Gã phải xin xỏ suốt nửa ngày trời thì Tây Minh Vũ mới chấp nhận cầm trước hai lượng bạc. Hiện giờ trong nhà ngoại trừ thiếu nợ Tây gia ba lượng bạc ra, còn nợ bên ngoài một ít tiền nữa, nên gã phải bắt bằng được tức phụ về nhà mẹ đẻ đòi lại một lượng bạc kia, con mụ đó lần nào cũng gật đầu đáp ứng, nhưng sau khi về nhà lại biện ra hết lý do này đến lý do nọ, ý là hiện giờ bên ngoại đã không còn tiền khiến gã muốn tức điên lên được.

Bởi vì thiếu nợ Tây gia, nên giờ ra ngoài gã chẳng dám động chạm gì tới nhà họ cả. Ý cả hiện giờ Vệ Thành cũng không còn sợ gã nữa, nếu chẳng may gặp phải trên đường sẽ lập tức quay mặt chạy đi luôn, đến chào hỏi một câu cũng không thèm mở miệng, khiến gã chỉ muốn chạy qua đạp cho tiểu tử đó vài phát, xem thử trong mắt hắn có còn người cha này không! Bất quá, chuyện huyện nha đợt trước đã khiến cho gã phải hoảng sợ một phen, thành ra có như nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Không hiểu Tây gia đã dùng phương pháp gì, mà có thể mời được cả Huyện lệnh Đại lão gia thẩm án này, cho nên, nếu đã không thể chọc vào, thì gã cũng chỉ đành tự mình trốn tránh thôi.

Không nói tới những trăn trở của Vệ lão nhị nữa, hiện tại Tây gia đã bận tới mức không còn thời gian nghỉ ngơi nữa rồi. Hết thu hoạch lúa mạch xong, lại phải vội vàng gieo trồng bắp cải và củ cải cho vụ thu.

Đúng thời điểm gieo trồng, Nhị thúc liền dẫn Tây Dương và Tây Dũng trở lại Tây gia. Vốn biết rõ gia đình đại ca rất bận, nên Tây Minh Vũ không định sẽ dẫn hài tử đi theo, nhưng hai đứa nhỏ lại nói là đã mấy tháng rồi bọn nó chưa được đến thăm gia gia nãi nãi, luôn mồm nói nhớ mọi người bên đó rất nhiều, khiến Tây Minh Vũ cũng phải xót xa trong lòng, vốn biết rõ bọn nó chỉ đang kiếm cớ để được qua đây thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được phải dẫn hai đứa đi cùng.

Bất quá, trước lúc lên đường đôi bên đã thỏa thuận rõ, là nếu bọn nó không chịu nghe lời thì sẽ lập tức bị đưa về nhà luôn. Hai tiểu tử kia nghe xong liền vội vàng đáp ứng, chân tướng thực sự là do Trình Nam từng kể với bọn nó chuyện mùa hè năm trước, Tiểu Viễn ca đã bày cho bọn họ rất nhiều trò, nấu cho bọn họ rất nhiều món ăn ngon, nên chúng nó mới phải nằng nặc đòi đi cho bằng được.

Tây Dương và Tây Dũng vốn rất nghe lời, bình thường cũng chẳng mấy khi làm ầm ĩ, chỉ hay chạy theo Tây Vi và Vệ Thành ra đường chơi. Tây Vi và Vệ Thành gặp lại bọn nó liền bắt đầu khoe khoang kỹ năng bơi lội và đánh xe của mình. Khiến hai đứa nhỏ kia chỉ muốn xuống nước theo, bất quá vẫn là Vệ Thành nhớ rõ những lời ca ca dặn, rằng nếu không có y ở bên thì nhất định không được để hai em xuống nước, mới vội vàng ngăn cản kịp, cũng hứa với bọn nhỏ là sẽ giúp chúng nói tốt trước mặt ca ca, để ca ca dành chút thời gian dạy chúng học bơi.

Tây Dương và Tây Dũng bị cấm bơi lội, liền chuyển sự chú ý lên xe lừa. Lúc gia gia một bên xách roi, một bên dắt Đậu Hà Lan đi tơi, thì đã thấy bọn nó vui vẻ đứng cạnh xe đẩy chờ mình rồi. Chiếc xe đẩy này không phải là cái bình thường dùng để giao hàng, mà là đồ mới vừa được đóng xong vào đầu xuân, nó được thợ mộc ở Vạn Đức trấn chế tác tinh xảo hơn chiếc xe cũ khá nhiều.

Hiện tại mỗi lần gia gia đánh xe, sẽ có sáu tên củ cải đầu đỏ ngồi phía sau. Sau khi Hổ Tử và Cẩu Đản thấy bọn Tây Dương được ngồi xe, liền không chịu thành thật ngồi ở nhà nữa, tranh nhau muốn trèo lên ngồi. Đều là tôn tử của mình cả, nên gia gia cũng không bên trọng bên khinh, mở miệng bảo tất cả bọn nó cùng lên hết.

Mấy hài tử đều rất ngoan ngoãn ngồi yên trên xe, chỉ có mình Hổ Tử là cứ nhích tới nhích lui, không có việc gì còn đi sờ mông Đậu Hà Lan một chút, thành ra thiếu chút nữa là đã rớt thẳng xuống xe rồi, làm gia gia tức giận phải lấy roi gõ đầu hắn vài cái. Hổ Tử sau khi bị gia gia quở trách liền thấy ông thật bất công, sao có những sáu người mà gia gia chỉ đánh có mình hắn, thành ra liền oa một cái lập tức khóc to.

Tính tình gia gia trở nên bạo phát, tức giận đến mức định ném thẳng hắn xuống xe, khiến cho Hồ Tử sợ tới mức phải đem nước mắt nuốt trở về, may mà hắn vẫn còn biết sợ lão nhân bướng bỉnh này nha.

Về tới nhà, Hổ Tử liền lập tức kể lại chuyện này cho cha nương mình nghe. Sang ngày hôm sau, Tây Minh Toàn cùng tức phụ gã từ sớm đã qua nhà đại ca mình, nói với lão thái thái và hai cái ca ca là cha quá bất công.

"Nếu đã chê cha ngươi bất công, thì đứng có coi ông ý là cha nữa." Lão thái thái cũng chẳng nể mặt gã làm gì.

"Nương, người nói vậy mà được sao, sao ta có thể không coi cha là cha được." Tây Minh Toàn nghe nương nói vậy liền nhảy dựng lên.

"Vậy là ngươi cũng biết ông ý là cha mình chứ gì? Vậy sao bình thường lại không thấy ngươi sang đây giúp đỡ gì cha mình thế, cũng chẳng thèm biếu thứ gì cho ông ý tấm bổ luôn, vậy mà vừa nghe một thằng nhãi ranh nói này nói nọ, đã vội qua đây sửng cồ cả lên rồi." Lão thái thái thực sinh khí. Trước kia nhàn rỗi, vợ chồng gã sẽ đi khắp nơi nói xấu đại ca và đại tẩu mình, hiện giờ liền tới hai ông bà già họ rồi. Thử hỏi xem gã còn coi ai ra gì không.

"Nương, không phải chỉ là tán gẫu thôi sao, nếu người không thích thì dừng ở đây vậy. Người cũng đừng để ở trong lòng làm gì." Thím ba thấy vậy liền vội vàng cứu vãn tình hình. Đầu xuân năm nay nàng ta vừa mới mang thai lần nữa, cảm thấy tự mình nói chuyện sẽ có sức nặng hơn.

"Có là tán gẫu thì cũng phải biết rõ trắng đen chứ, là một nhi tử mà lại mở miệng trách mắng cha mình như vậy thì ngươi xem có được không? Muốn ta đừng để ở trong lòng chứ gì? Nếu ta cứ rộng lượng như vậy, thì không biết sau này còn bị các sắp đặt tới đâu nữa." Lão thái thái không hề có ý định bỏ qua chuyện này, hôm nay bà nhất định phải cho bọn họ một trận giáo huấn mới được.

"Nương, ta chỉ là thuận miệng than vãn một câu thôi, sao người lại có thể tưởng thật được cơ chứ?" Tây Minh Toàn cũng vội vàng nói khéo trước mặt nương mình.

"Không tưởng thật để mà các ngươi có cơ hội nhảy lên đầu ta ngồi à?" Lão thái thái một bước cũng không nhân nhượng.

Trong viện, lão gia tử đã dắt Đậu Hà Lan và bốn đứa nhỏ trở về, từ rất xa mọi người đã có thể nghe được tiếng cười hưng phấn của bọn nó.

Cuối cùng, bởi vì nãi nãi không chịu buông tha, nên Tây Minh Toàn đành phải quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với cha nương mình, sau đấy chuyện này mới coi như giải quyết xong. Tây Minh Văn và Tây Minh Vũ ngồi một bên nhìn nương đấu trí cùng lão Tam lão mà cũng giật mình, tuy lúc đầu có chút sinh khí nhưng về sau lại cảm thấy hết giận.

Sau ngày đó, Tây Minh Vũ liền triệt để cấm hai tiểu tử nhà mình được trèo lên xe lừa của gia gia, đỡ khiến hai ông bà phải sinh khí. Hắn thì theo đại ca nhà mình đi trồng bắp cải và củ cải, còn Tây Viễn thì dẫn bốn tiểu tử đi bơi, chủ yếu là để người lớn trong nhà có thời gian yên tĩnh một chút, để tập trung tinh thần làm việc.

Tuy Tây Viễn chưa nuôi con bao giờ, nhưng cũng đã từng được xem qua trên mạng và tivi. Trong quá trình đứa nhỏ trưởng thành, thì yếu tố quan trọng nhất chính là sự giáo dục về phía gia đình. Sự rèn giũa đó phải được gia trưởng tỉ mỉ dạy dỗ từ lúc còn nhỏ, đợi đến khi đứa trẻ hình thành tính cách mới đỡ phải lo đi nhầm đường vòng.

Còn nếu hài tử đã phạm sai lầm thì người lớn đương nhiên sẽ phải trách phạt, bởi vậy nên trước cửa nhà Tây Viễn mới thường xuyên xuất hiện hình ảnh hài tử phải đứng úp mặt vào tường.

.

P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^ Dnay tớ bận quá, xin lỗi vì sự chậm trễ ^^

.

43. Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh: 104 chương + 1 Phiên Ngoại

Vương Mân x Tiếu Lang

Hiện đại, vườn trường, ngụy võng du, thâm tàng bất lộ công, tiểu bạch thụ, 1×1, HE

Lúc đọc trọng sinh đại giới xong, không hiểu sao mình cứ nghĩ tới 'Tiểu Long Nữ Bất Nữ' nên phải giới thiệu ngay cho cùng chủ đề vườn trường này ^^ Nếu nàng nào đọc bộ bên kia xong, thích chủ đề đó thì có thể sang bộ này ngay nhé ^^

Tiếu Lang, tế bào đầu óc đơn giản, sau khi lên trung học, gặp gỡ bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Mân. Vương Mân tính cách thành thục lại thâm tàng bất lộ dần dần phát giác Tiếu Lang người này, vừa 'nhị' lại hay động kinh, bản tính lại ngốc nghếch đáng yêu. Khi mà Vương Mân vô ý thức chiếu cố Tiếu Lang lại bắt đầu phát triển thành một loại dục vọng muốn giữ lấy thì, tâm tình của Vương Mân sẽ biến hóa như thế nào? Khi yêu phá kén mà ra, thiếu niên nho nhỏ sẽ làm như thế nào để bắt lấy tay người trong lòng? Người ta bảo, quen bạn bất cẩn, cửu tử nhất sinh.

Lại nói rằng, nhân sinh có được một "cơ", chết cũng không hối!

.