Chương 11: Nhị thúc


Tây Viễn vừa về nhà, mới mở cửa đã thấy Vệ Thành từ bên trong chạy ra đón mình. Y vội vàng ôm hắn đi vào trong phòng. Tại gian nhà chính, nãi nãi và nương đang ngồi làm bánh mật cho năm mới, bánh mật có phát âm gần giống với từ 'Năm hảo', biểu thị năm sau sẽ tốt hơn năm trước, cho nên cứ đến dịp này mọi nhà trong thôn sẽ làm một ít để sang năm mới có thể suôn sẻ hơn. Bánh mật nơi này được làm từ bột hạt kê, bên trên nãi nãi có rắc thêm chút đậu xanh và đậu đỏ trông đặc biệt đẹp mắt.

Tây Viễn thấy nương cắt một cái ra thành tám khối nhỏ rồi đưa cho y, liền cầm lên kháng ăn cùng Vệ Thành.

Trong phòng Đông, gia gia và cha đang kiểm kê lại vàng mã cho ngày mai. Ở đây có phong tục, trước năm mới cả nhà sẽ đi viếng thăm phần mộ tổ tiên một lần, Tây Viễn là trưởng tôn tất nhiên ngày mai cũng phải đi theo.

"Ca ca." Vệ Thành kéo nhẹ tay áo Tây Viễn. Tây Viễn từ lúc vào buồng trong tới giờ, liền đặt hắn im ngồi trên kháng, sau đó lấy sách ra đọc.

"Ca ca." Thấy Tây Viễn không đáp lời, Vệ Thành lại kéo tay áo y.

"Sao thế?" Tây Viễn cúi đầu nhìn Vệ Thành.

"Răng..." Vệ Thành lập tức há miệng cho y xem.

"Ai u, xem bánh mật nhà ta dính chưa này, dính tới mức kéo mất cả một cái răng của Thành tử luôn."

Kể tuổi mụ năm nay Vệ Thành cũng đã lên 7, tính toán cũng nên tới kì thay răng rồi, bất quá lúc trước vẫn luôn không thấy động tĩnh gì. Tây Viễn đoán có thể là do không đủ dinh dưỡng, nên ảnh hưởng tới sự phát triển của răng nanh. Nhưng rất may mắn, mấy hôm trước răng cửa Vệ Thành cuối cùng cũng đã lung lay rồi, y còn tưởng phải chờ vài ngày nữa mới nhổ được, kết quả hôm nay ăn bánh mật đã trực tiếp rụng mất.

"Tốt, tốt, Thành tử về sau ăn cháo không cần phải nhai nữa rồi, hở một khe như vậy, chỉ cần trực tiếp nuốt là xong." Gia gia cũng mở miệng trêu ghẹo hắn.

"Răng rụng mất rồi..." Trong mắt Vệ Thành rưng rưng lệ. Tây Viễn thấy vậy vội ôm hắn vào lòng.

"Không sao, không sao. Rụng rồi sẽ mọc cái mới, so với cái cũ rắn chắc hơn nhiều." Tây Viễn một bên an ủi Vệ Thành, một bên đem cái răng rụng của hắn cầm trong tay.

"Răng dưới thì vứt lên nóc nhà cho nó mọc lên, răng trên thì vứt xuống gầm giường cho nó mọc xuống. Thành tử nhà ta rụng răng dưới thì phải ném lên nóc nhà rồi." Tây Viễn ôm Vệ Thành ra khỏi phòng, dùng sức ném cái răng kia về phía nóc nhà. Vệ Thành thấy ca ca làm vậy liền muốn cười, nhưng lại sợ lộ ra khuyết điểm thiếu mất một răng, vội vàng dùng tay bịt mồm lại.

"U a, đây là đang ngại ngùng sao?" Tây Viễn thấy bộ dạng đáng yêu của hắn liền mở miệng trêu chọc. Y lấy trán cọ cọ cổ Vệ Thành khiến hắn cười ha hả không ngừng, cười một lúc mới chợt nhớ ra mình thiếu mất một cái răng, chắc hẳn trông rất khó coi liền vội vàng dùng tay che miệng lại.

"Thành tử mau vào đây ăn bánh mật nào? Nãi nãi vừa mới chưng thêm được một nồi này." Nương Tây Viễn thấy y đùa Vệ Thành cũng hùa theo trêu hắn một câu.

Vệ Thành nhìn bánh mật trên tay, lại quay sang nhìn Tây Viễn đang cười mình, thẹn thùng đem đầu úp xuống vai y, đến miệng cũng không dám hở ra nữa.

"Không sao cả, ai rồi cũng phải thay răng, sẽ không ai cười ngươi đâu." Tây Viễn đưa tay vỗ vỗ cái mông nhỏ của Vệ Thành.

"Vậy ca ca có thay răng không?" Vệ Thành ngẩng đầu nâng lên, dùng tay che miệng hỏi Tây Viễn.

"Thay chứ, sao lại không thay. Thời điểm ca ngươi thay răng hai ngày rụng mất ba cái, phía trước lộ ra hẳn một cái lỗ, nói chuyện đều lọt gió vào." Nãi nãi mở miệng trả lời. Vệ Thành nghe nãi nãi nói xong, liền quay sang nhìn Tây Viễn, một bộ muốn cười nhưng lại không dám cười.

"Vậy mà còn dám cười ta." Tây Viễn dùng miệng cắn khuôn mặt Vệ Thành khiến hắn buồn cười, liên tục đẩy ra.

Lúc này từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là Tây Vi trở lại.

"Ca ca." Tây Vi vừa vào cửa đã kêu lớn.

"Ngươi vậy mà còn biết đường về nhà! Cả ngày chạy đi đâu chơi, nói mau?" Nương đi qua phủi bớt bùn đất trên người giúp Tây Vi. Không chỉ quần áo dính bẩn mà cả khuôn mặt nó cũng đầy bụi đất trông chẳng khác gì thằng hề.

"Nhìn qua có khác gì con khỉ không." Nương bê một chậu nước ấm ra giúp Tây Vi rửa sạch mặt mũi cùng tay chân. Nó mới không thèm để ý mấy chuyện này đâu, thấy trên bàn có bát bánh mật liền cầm một miếng định đút vào mồm.

"Ngươi nhai kĩ vào, không cẩn thận lại giống Thành tử ca ăn đến mất cả một cái răng." Tây Viễn hù dọa Tây Vi.

"A?" Tây Vi còn chưa kịp đút bánh mật vào mồm. Nghe Tây Viễn nói xong liền vội vàng quay sang nhìn Vệ Thành. Vệ Thành đem môi mím chặt, hắn mới không cho nó nhìn đâu, thiếu mất một cái răng trông rất xấu. Lần trước có hài tử cũng vì chuyện này, mà bị chúng bạn chê cười.

"Nhanh ăn đi, ca ca đùa ngươi thôi, Thành tử là đến kỳ thay răng rồi." Nãi nãi một bên giải thích cho Tây Vi, một bên đút bánh mật vào mồm nó.

"A!" Tây Vi vừa ăn vừa nghi hoặc nhìn Vệ Thành. Sao răng lại có thể thiếu mất một cái được?

Vệ Thành bị nó nhìn tới ngại ngùng, nằm úp sấp trên vai Tây Viễn nói gì cũng không chịu quay đầu lại.

Sau bữa cơm chiều, gia gia đốt hẳn mấy chậu than trong phòng, nương thì nấu một nồi nước ấm. Năm mới sắp tới rồi, người nhà bọn họ cũng nên tắm giặt sạch sẽ, đem hết thảy mọi thứ năm cũ rửa trôi đi, chuẩn bị nghênh đón một năm mới tốt đẹp.

Tây Viễn dẫn Tây Vi và Vệ Thành đi tắm.

Sau khi tắm xong, Tây Viễn nhìn tóc Vệ Thành lại có chút buồn bực. Bên trên vẫn còn thấy chấy. Từ lúc hắn chuyển về đây sống, Tây Viễn đã làm đủ mọi cách để trừ tận gốc lũ chấy này, nhưng xem ra vẫn không ổn. Vậy nên y quyết định sẽ cạo trọc đầu cho Vệ Thành, chỉ để lại một chỏm tóc nho nhỏ ở phía trên đỉnh chóp thôi, phối hợp với đôi mắt đen lúng liếng của hắn, trông sẽ giống mấy tiểu tử cưỡi cá chép trong tranh tết.

Tây Vi thấy quả đầu lạ của Vệ Thành, liền nằng nặc đòi cắt cho bằng được.

Gia gia nghe xong liền phất tay đồng ý, "Cứ làm thế cho tiểu Vi thế đi." Vậy là cả Tây Vi và Vệ Thành đều cắt quả đầu độc nhất vô nhị đó.

Lúc ăn cơm, nhìn hai đứa nhỏ ngồi im trên kháng, trông chẳng khác gì hai tiểu tử cưỡi cá chép trong tranh, hết sức vui mắt vui tai. Sang năm có khi nhà họ lại là cá chép vượt long môn thật, không phải người ta nói 'tân niên tân phúc tân phú quý' sao.

Vệ Thành và Tây Vi thay nhau vuốt chỏm tóc đối phương, có cảm giác vô cùng kì lạ. Nơi này trẻ con đa số đều cắt tóc ngắn cụt ngủn, chứ không để tóc dài như người lớn.

Tây Viễn lại không thích tóc dài, thế nhưng bản thân y lại lớn rồi nên không thể cắt giống Vệ Thành và Tây Vi, bởi vậy liền năn nỉ nương tận lực xén càng ngắn càng tốt, miễn sao vẫn đủ buộc thành một chỏm sau đầu là được. Sau khi cắt, đầu y bỗng cảm thấy nhẹ nhõm sảng khoái hơn hẳn.

Hôm sau, Tây Viễn theo gia gia, cha còn có cả Nhị thúc và Tam thúc đi viếng phần mộ tổ tiên. Nhị thúc sáng nay mới sang nhà họ, có lẽ bởi cuối năm nhiều người mua đậu hũ, để kiếm thêm chút tiền, Nhị thúc cùng đại cữu ca vẫn bận rộn không ngừng, mãi tới hai mươi chín tháng chạp mới có thời gian cùng người trong nhà đi viếng phần mộ tổ tiên.

Sau khi về, người một nhà ngồi trong phòng nói chuyện phiếm với nãi nãi. Tây Viễn sợ Vệ Thành không được tự nhiên liền kéo hắn đến ngồi cạnh mình, đồng thời giúp nương nấu cơm chiều.

Nhị thúc không trụ trong thôn bọn họ, lại lâu lắm rồi mới có thời gian sang chơi nên cả nhà muốn làm vài món ngon để chiêu đãi thúc. Lúc về Tây Viễn còn thấy cha vào kho mang ra nửa con gà và một ít đồ ăn cho ông, liền không nói gì.

Nhị thúc xách sang nhà Tây Viễn hai mươi khối đậu phụ đông, đây là đậu do ông tự tay làm mang qua biếu, nên lúc thúc trở về nhất định phải có quà báo đáp cho gia đình bên kia. Ngược lại Tam thúc là tay không sang thăm, lúc thấy Nhị thúc lấy đậu hũ ra cho nhà Tây Viễn, mặt mũi lão lập tức xám ngoét, vùng vằng khó chịu, cuối cùng vẫn là nãi nãi không muốn thấy sắc mặt kia, nhặt bảy tám khối đậu hũ cho gã cầm về, gã mới chịu ngồi yên.

Nhị thúc Tây Minh Vũ là một hán tử cao lớn, tính tình có chút giống với gia gia. Ông từ bé đã thân với đại ca, lại chướng mắt Tam đệ thường thường hay tranh cướp đồ của bọn họ, nhưng lại không thể làm gì, bởi ba người vốn là anh em ruột trong nhà.

Việc ca ca bỏ năm lượng bạc ra mua một tiểu tử về nhà, ông cũng đã nghe qua, hiện giờ tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại không tán thành cách làm của đại ca mình. Tình huống gia đình đại ca thế nào ông hiểu rất rõ, tuy nhiên cha mẹ đã không ra mặt, thì ông cũng không có lý do gì để tham dự vào!

Đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Nhị thúc, chứ trên mặt ông không hề biểu hiện ra.

Ông ngồi trong nhà một chốc đã thấy rất rõ, con cả của đại ca mình - chất tử của ông - Tây Viễn rất coi trọng tiểu tử Vệ Thành kia. Đứa nhỏ Tây Viễn này lúc trước vốn hũ nút giống hệt đại ca nhà mình, nhưng hôm nay gặp mặt ông lại thấy có gì đó không giống, đôi mắt y liên tục đảo đi đảo lại, nói chuyện với ai cũng đều vui vẻ trêu chọc, ứng xử cực kỳ thông minh, người khác phải suy xét kĩ càng mới hiểu rõ được chủ ý của y là gì.

Tây Minh Vũ lúc này mới thực sự dám tin chuyện mà lần trước người ta nói cho ông biết-- 'Đứa nhỏ Tây Viễn cầm búa trên tay, đuổi đánh Vệ lão nhị khắp sân' chắc chắn Tây Viễn dám làm! Y hơn đại ca Tây Minh Văn của ông rất nhiều, tiền đồ tương lai rộng mở thế nào khó có thể đoán nổi.

Ông còn nghe lão thái thái lén lút nói với mình rằng, năm lượng bạc đưa cho Vệ lão nhị lẫn số tiền mua thuốc xem bệnh hiện giờ của Vệ Thành, đều là do Tây Viễn tự mình kiếm ra, hơn nữa y còn đang theo thầy thuốc Lý học chữ. Thầy Lý vốn là một người tính cách quái đản, không để ai vào mắt bao giờ, vậy mà Tây Viễn lại có thể giao thiệp được với ông ta. Huống hồ hiện tại y biết chữ, đã không thể mang ra so sánh với các hài tử nông gia nữa.

Nghĩ đến đây, Tây Minh Vũ bất tri bất giác cảm thấy mình đã xem trọng hài tử này rồi.

Cơm chiều, Tây Viễn giúp nương làm một nồi gà nhồi nấm. Nấm này nhà họ thu hoạch từ tận cuối hè, để từ đó đến giờ vẫn chưa lôi ra ăn, hôm nay Nhị thúc qua chơi, gia gia nãi nãi vui vẻ mới quyết tâm lấy ra làm món mới. Ngoài ra, Tây Viễn còn làm thêm cả khoai tây cắt sợi xào chua cay. Nương Tây Viễn thì dùng cải trắng, miến, đậu hũ, nấm hương làm ra món rau trộn. Cuối cùng là canh thịt gà đậu phụ do Tây Viễn nghĩ ra. Cơm đã đặt trên bếp từ lâu, bánh bao chỉ cần cho vào vỉ hâm nóng lại là được, ngoài ra bọn họ còn nấu thêm chút cháo ngô nữa.

Đồ ăn mang lên, gia gia trong lòng thực cao hứng, khó có dịp hài tử tụ tập đầy đủ như vậy, Tây Minh Toàn lại không nháo sự gì khiến ông vui vẻ vô cùng, tiện tay lấy hai chai rượu ra rót cho lũ nhỏ. Nãi nãi thấy vậy cũng không ngăn cản, thỉnh thoảng mọi người mới có cơ hội uống rượu ngồi nói chuyện phiếm với nhau, bà cũng không làm họ cảm thấy mất nhã hứng.

Tây Viễn dẫn Vệ Thành và Tây Vi vào phòng phía Tây ăn cơm với nương, chứ không ngồi cùng bàn với bọn họ. Giữa chừng y cũng chỉ sang kính trưởng bối vài ly rượu, rồi lại vội về. Tam thúc thấy Tây Viễn không nhận rượu của gã nên có chút sinh sự. Bất quá, Tây Viễn không muốn phá hỏng không khí vui vẻ hôm nay, nên đành đánh lạc hướng bằng cách nói vài câu hài hước khiến hai vị lão nhân gia vui lòng, xong việc liền vui tươi hớn hở quay về phòng trong.

Tây Minh Toàn thấy cha mẹ mình nuông chiều Tây Viễn như vậy liền có chút không thoải mái: gã rốt cục cũng hiểu vì sao hai người bọn họ có thể lấy tiền riêng ra, cho đứa nhỏ này tiêu xài phung phí rồi. Chắc chắn bọn họ đã trúng thuốc mê của thằng nhóc này, nên nó xin gì cũng cho. Gã ngồi một lúc liền không chịu nổi bắt đầu nói linh tinh, gã nói Tây Viễn là đứa không hiểu chuyện, không biết tôn kính trưởng bối, hai thúc thúc sang chơi lại không ngồi ở ngoài hầu chuyện. Tây Viễn nghe gã nói vậy cũng chỉ mặc kệ, coi như không biết gì.

Tây Minh Toàn thấy mình nói suốt nửa ngày vẫn chẳng có ai để ý, liền căm tức mở miệng, "Đại ca, là huynh đệ trong nhà ta khuyên ngươi một câu, con trai ngươi nhất định phải dạy dỗ cho cẩn thận vào, nếu không lớn rồi sẽ đi gây chuyện khắp nơi đấy." Hắn nói xong liền hơi híp mắt nhìn Tây Minh Văn.

"Tiểu Viễn nhà ta làm sao? Tiểu Viễn nhà ta từ nhỏ không cần dạy dỗ, cũng đã hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn hài tử nhà khác nhiều rồi." Tây Minh Văn có chút bực mình nghĩ: ở chung một thôn, bình thường trong nhà có việc cũng chẳng thấy gã qua hỏi thăm gì, không biết bây giờ sang đây vừa ăn vừa uống lại chê con ông không tốt là sao; Tiểu Viễn nhà ông hiểu chuyện như vậy, làm gì có đứa nhỏ nào có thể so sánh bằng.

"Ngươi nói tiểu Viễn hiểu chuyện? Hiểu chuyện mà còn đi làm cái việc ngu ngốc kia, đưa thằng nhóc Vệ gia..."

"Ngươi có để cho người khác ăn cơm không thì bảo, ăn mau đi, Nhị ca ngươi ăn xong còn phải về nhà." Gia gia lập tức phát hỏa. Trong lòng lão gia tử hiểu được, tuy bọn họ nói chuyện ở phòng phía Đông, nhưng Tây Viễn ngồi ở phòng phía Tây lại nghe được rất rõ ràng. Vừa nãy gã nói Tây Viễn không hảo, y nghe được sẽ bỏ ngoài tai, nhưng nếu nói Vệ Thành không hảo, Tây Viễn sẽ trăm phần trăm tức giận.

"Cha, ta còn chưa nói gì mà?"

"Gì cũng không phải nói nữa, đồ ăn này là do cháu ngươi - Tây Viễn giúp nương nó làm. Chất tử của ngươi cũng đã hết tâm rồi, ngươi không cảm kích nó còn ngồi lải nhải cái gì." Lão thái thái ở bên lập tức hát đệm.

"Lão Tam sang năm có tính toán gì không?" Nhị thúc Tây Minh cũng cố gắng rời chuyển sang chủ đề khác.

"Còn chưa nghĩ ra, Nhị ca năm nay đi bán đậu hũ chắc cũng lãi được không ít tiền rồi phải không?"

"Cũng chẳng kiếm được bao nhiêu cả, tiền đều là mồ hôi nước mắt, tiêu pha cả năm cuối cùng năm sau vẫn phải đi làm cu li." Tây Minh Vũ thấy lão Tam không nhắc tới chuyện Vệ Thành nữa, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.

Được ngày về nhà, ông không muốn phải nghe hai bên ngồi cãi nhau. Hơn nữa lại càng không muốn đắc tội với Tây Viễn, đứa nhỏ này về sau chắc chắn tiền đồ vô lượng, ông còn muốn hai tiểu tử nhà mình có thể theo y dính chút hào quang.

"Cha, thịt gà này thực dễ ăn, là gà rừng sao?" Tây Minh Vũ hỏi lão gia tử.

"Ừ, là đại ca ngươi cùng tiểu Viễn lên rừng bắt về đó, suýt thì làm y nhà ta chết mệt." Nhắc tới đại tôn tử, sắc mặt nãi nãi cũng trở nên kiêu ngạo hơn.

"Tiểu Viễn còn biết bắt cả gà rừng sao? Đại chất tử nhà ta quả là có tiền đồ." Tây Minh Vũ không chút keo kiệt khích lệ y.

"Việc đi bắt gà rừng là do tiểu Viễn nghĩ ra, đại ca ngươi chỉ phụ trách đi cùng. Cũng tại lão gia tử thời trẻ không có bản lĩnh, nên ba người các ngươi ngày đó mới không có gà rừng để ăn." Nãi nãi mở miệng nói xấu gia gia.

"Không phải đâu nương, có một năm ta và đại ca cũng từng lên núi bắt gà rừng nhưng không thấy, lúc trở về còn làm thủng hết giày khiến người mắng không ngừng còn gì." Tây Minh Vũ nhớ lại chuyện cũ, liền bật cười.

"Ân, tiểu Viễn vẫn còn nửa con gà nữa đó, tí ngươi về nhớ xách cho mọi người." Tây Minh Văn cũng bật cười theo, nhị đệ quả đúng là tri kỷ của ông.

"Thôi khỏi, tiểu Viễn khó khăn lắm mới bắt được một con gà rừng, ngươi giữ lại để bọn trẻ ăn đi."

"Cho ngươi thì ngươi cứ cầm, tiểu Viễn bảo ngươi mang về cho hai đứa nhỏ ở nhà ăn đỡ thèm. Chờ trời ấm lên, ngươi nhớ mang hài tử về đây chơi với cha nương hai ngày." Nãi nãi cũng rất nhớ hai tôn tử khác của mình.

"Đại ca, vậy ngươi còn con gà nào khác không?" Tây Minh Toàn vừa thấy người khác có gà, liền chờ không kịp đã vội mở miệng hỏi.

"Ngươi cũng mau ăn đi. Trong nhà lấy đâu ra mà lắm gà thế chứ, cũng bởi Nhị ca ngươi lâu lắm rồi mới có cơ hội sang đây, nên lão Đại mới phải gói cho hắn chút quà cầm về." Lão thái thái vội nói. Thấy tiểu Viễn khó chịu Tam thúc như vậy, chắc chắn sẽ không đáp ứng cho gã mang gà về.

"Ngài thật quá bất công !" Trong lòng Tây Minh Toàn có chút không thoải mái .

"Ừ, ta bất công đấy, Nhị ca ngươi ở xa như vậy còn biết cầm đậu hũ về thăm cha nương, vậy mà ngươi ở ngay trong thôn lại chẳng bao giờ thấy ngõ mặt mũi sang đây cả." Nãi nãi có chút không vui lòng nói.

"Được rồi, được rồi, người cứ coi như ta chưa nói gì cả. Nếu muốn ăn gì, người cứ trực tiếp sang nhà ta mà lấy."

Mấy người cũng lười phản ứng lại với lão tam, liền yên lặng không nói gì.

Cơm nước xong, thời gian cũng không còn sớm nữa. Tây Minh Vũ không ở lâu, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn liền lên đường về nhà. Gia