“Chuẩn bị thế nào?” Vũ Văn Hạo vừa uống tiểu rượu vừa hỏi hắc y nhân đứng bên người. Hắn cảm thấy chính mình cách vị trí cao cao tại thượng kia không còn xa nữa, trong lòng thập phần cao hứng.

“Chuẩn bị đã xong, chỉ chờ Vương gia ra lệnh một tiếng.” Hắc y nhân cũng từ thay hắn cao hứng.

“Ân, hảo, ta rốt cục muốn ngồi trên cái vị trí kia, khổ tâm nhẫn nhịn lâu như vậy, ha ha, bổn vương hôm nay thật sự là rất vui.” Vũ Văn Hạo ngồi ở lương đình trong hoa viên nhà mình, uống rượu đến tận khuya...
______________

“Hàm nhi a, hôm nay thế nào này tiểu tử kia có đá ngươi hay không a?” Hoàng hậu nhìn bụng Thu Hàm cười tủm tỉm nói, trong bụng nhưng là trưởng tôn của nàng đâu, nàng đương nhiên cao hứng.

“Tạ mẫu hậu quan tâm, hài tử thực ngoan không có làm ầm ĩ ta.” Thu Hàm vuốt bụng hạnh phúc cười nói.

“Ai, bản cung về sau nhất định phải hảo hảo thương tiểu tôn tử của ta.” Hoàng hậu nghĩ đến cái tiểu hỗn đản kia của mình, không khỏi có chút thương cảm.

“Hàm tỷ tỷ... đây là... Tham kiến hoàng hậu nương nương” Lăng Nặc vào cửa nhìn thấy hoàng hậu nương nương đã ở, lập tức hành lễ.

“Người trong nhà không cần khách khí, Nặc nhi lại sắc thuốc bổ cấp hàm nhi a?” Hoàng hậu đứng lên muốn xem hôm nay là canh gì.

“Nga, một ít canh bổ thân thể, không có gì đặc biệt. Cái kia... Đại Ngưu đem canh bưng lại đây.” Lăng Nặc phân phó cho Vũ Văn Hiên đang giả dạng cung nữ đem canh tiến vào.

“Này cung nữ hảo lạ mặt a, trước kia như thế nào chưa thấy qua?” Hoàng hậu nhìn đến cung nữ này cao hơn, lưng áo cũng lớn và thô hơn so với cung nữ bình thường, liền có nghi vấn.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Vũ Văn Hiên nén giọng vấn an.

“Nga, đứng lên đi.” Hoàng hậu là đầu đầy dấu chấm hỏi, cung nữ này thật đúng là không phải bình thường.

“Ân? Ngươi ngẩng đầu lên.” Hoàng hậu muốn xem rõ ràng diện mạo của cung nữ này.

“Ách, hoàng hậu nương nương.” Vũ Văn Hiên ngẩng đầu, đối mặt với hoàng hậu.

“Ách, này cô nương trưởng cũng quá đẹp khác người đi.” Hoàng hậu nhìn đến mặt Vũ Văn Hiên, đầu tiên liền nói ra.

“Tạ hoàng hậu nương nương khích lệ.” Vũ Văn Hiên cúi cúi thân mình.

“Ách, bản cung không phải ở khen ngươi, như thế nào lão ma ma không có giáo ngươi cung nữ phải ăn mặc sao?” Hoàng hậu buồn bực cung nữ này da mặt cũng quá dày đi.

“Nô tỳ đã biết.” Vũ Văn Hiên cúi mình vái chào, ai biết cái cúi này biên độ quá lớn, trái táo trong ngực Vũ Văn Hiên rớt xuống, lăn ra.

“Ai nha, nguy rồi, sớm biết thế này đã lấy dây lưng trói lại.” Vũ Văn Hiên ngồi xuống nhặt lại trái táo.

“Như thế nào sẽ có trái táo theo trên người ngươi lăn ra đây?” Hoàng hậu nổi giận, cung nữ này nhất định có vấn đề.

“Ngượng ngùng, lòi... mẫu hậu.” Vũ Văn Hiên cầm trong tay trái táo, trước ngực một bên cao ngất, một bên bằng phẳng.

“Ngươi... Này xú tiểu tử!!” Hoàng hậu lau đi son phấn trên mặt Vũ Văn Hiên, này cũng quá dọa người rồi,chán nản hết chỗ nói rồi.

“Hắc hắc, mẫu hậu, ta... Hắc hắc” Vũ Văn Hiên ưỡn nghiêm mặt cười.

“Mẫu hậu kỳ thật sự tình là như vậy, ta không phải thật sự chết, là giả chết, ta sở dĩ làm như vậy chính là...” Vũ Văn Hiên đem toàn bộ chân tướng sự tình nói cho hoàng hậu biết.

“Nga, nguyên lai là như vậy , vậy ngươi cũng không cần gạt phụ hoàng mẫu hậu a, làm hại nương còn tưởng rằng ngươi thật sự... Thật sự là quá tốt. Nhưng là ngươi vì cái gì muốn phẫn cung nữ đâu, ngươi có biết hay không ngươi phẫn cung nữ có bao nhiêu xấu, xấu đến nỗi nương cũng không nhận thức ngươi a!” Hoàng hậu nhịn không được đả kích Vũ Văn Hiên.

“Ha ha ha” Lăng Nặc cũng không cho nàng mặt mũi cười ra. “Ta đã sớm nói cho sư đệ , nhưng là nàng không nghe, còn cảm thấy chính mình rất có mị lực.”

“Mẫu hậu, ta cũng cho rằng như vậy.” Thu Hàm cũng đồng ý với hoàng hậu và Lăng Nặc.

“Vì cái gì các ngươi đều không cảm thấy ta rất đẹp?” Vũ Văn Hiên buồn bực

“Tiểu tử, ngươi nhanh đi thay đổi cho ta đi!” Hoàng hậu túm lấy lỗ tai nàng.

“Hảo hảo, đổi liền đổi, nương, đau...” Quả nhiên đối phó Vũ Văn Hiên lấy bạo chế bạo là tốt nhất. Vũ Văn Hiên ngoan ngoãn đi thay quần áo, bất quá mặt vẫn là hơi dịch dung một chút.
________________

Trên đại điện

“Hoàng Thượng, thần có việc tấu” Vũ Văn Hạo đứng ra.

“Nga, chuyện gì?” Vũ Văn Long sớm biết hết kế hoạch của hắn.

“Hoàng Thượng, đạo làm vua phải vì vạn dân tạo phúc, Hoàng Thượng tại vị mấy năm nay dù chưa cùng các quốc gia khai chiến làm cho dân chúng lầm than, nhưng cũng không có tạo phúc cho dân, Hoàng Thượng ngài không thấy thẹn với bá tánh, với tiên hoàng sao?” Vũ Văn Hạo nói.

“Lớn mật, trên đại điện nhưng lại ngang nhiên nói ra nghịch phản chi luận.” Cao Huân đứng ra chỉ vào Vũ Văn Hạo.

“Một cái quan văn nhỏ nhoi như ngươi có gì tư cách đến chỉ vào bổn vương. Vũ Văn Long ngươi năm đó liên hợp Lão thất đem bổn vương từ bỏ thái tử vị, hôm nay nên đem những thứ vốn thuộc về bổn vương trả lại.” Vũ Văn Hạo như định liệu trước vỗ vỗ tay, lập tức có rất nhiều binh lính cầm vũ khí tiến vào đại điện. Người lãnh binh không phải ai khác, đúng là cửu Vương gia Vũ Văn Quyền.

“Ha ha, hảo, cửu đệ tới vừa lúc.” Vũ Văn Hạo nhìn đến Vũ Văn Quyền cười ha hả.

“Ha ha, bổn vương cũng đến đây.” Dứt lời Vũ Văn Hiên phi thân tiến vào đại điện, phía sau Vũ Văn Hiên càng có nhiều tướng sĩ.

“Phụ hoàng không cần sợ, nhi thần sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn người.” Vũ Văn Hiên nhìn Vũ Văn Hạo đối Vũ Văn Long nói.

“Chỉ bằng ngươi, hoàng mao tiểu tử này, ngươi không sợ bổn vương ra lệnh một tiếng đại quân của ta đang tụ tập ở ngoài thành tiến vào lấy mạng ngươi sao?” Vũ Văn Hạo không chút để nàng vào mắt.

“Ai nha, thật sự là ngượng ngùng a Nhị bá phụ, cái ngươi cái gọi là này đại quân đã sớm bị chất nhi đem người đổi hết, trước mắt đại quân này chỉ nghe lệnh của ta. Nga, đúng rồi, cửu hoàng thúc yên tâm tiểu đường đệ thực an toàn hơn nữa thực khả ái.”

“Là tiểu tử ngươi phái người đến phủ đệ bổn vương?” Vũ Văn Quyền hiện tại minh bạch.

“Cửu hoàng thúc, ngươi hôm nay hỗ trợ chất nhi trừ bỏ nghịch tặc, sau đó chất nhi nhất định đem tiểu đường đệ đưa về quý phủ.”

“Hảo tiểu tử, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử. Người tới, tróc nã nghịch tặc Vũ Văn Hạo.” Vũ Văn Quyền ra lệnh một tiếng, binh lính đem đầu mâu nhắm ngay Vũ Văn Hạo.

“Ha ha, bổn vương hội sợ các ngươi sao?” Vũ Văn Hạo tay nắm thành quyền hướng Vũ Văn Hiên tấn công.

“Ai nha, lão già đừng nói ta khi dễ ngươi a, ngươi đánh không lại ta.” Vũ Văn Hiên đỡ một quyền của Vũ Văn Hạo, trêu đùa nói,

“Xú tiểu tử, tiếp chiêu.” Vũ Văn Hạo trong mắt bốc lửa, hướng nàng đánh điên cuồng.

“Cửu hoàng thúc, phiền toái ngươi bảo hộ phụ hoàng cùng các đại thần an toàn rút lui khỏi đại điện. Vũ Văn Hạo nay ngươi đã muốn là cá trong chậu , bổn vương hôm nay sẽ bắt ngươi về trị tội, vì  Thu đại nhân đã chết giải oan.” Vũ Văn Hiên nói xong liền hạ thủ, không chút chậm trễ,

“Ngươi cho là ngươi có thể chế trụ ta? Cũng quá hóng hách đi.”

“Thử xem sẽ biết, ra ngoài đừng nói ta ỷ vào tuổi trẻ khi dễ lão già như ngươi a!” Vũ Văn Hiên rút ra nhuyễn kiếm bên hông.

“Cho ngươi thử xem của ta cô độc cửu kiếm.” Vũ Văn Hiên nói xong ngay tại trên đùi Vũ Văn Hạo đâm xuống một vết.

“Ách, xú tiểu tử.” Vũ Văn Hạo nổi giận, lui về sau rồi xoay người bay lên, xem ra muốn bạo phát.

“Oa, hơi sợ”  Vũ Văn Hiên xoay người một cái, thả kiếm trên tay xuống, xuất ra kiếm vải trong tay áo, thẳng tắp hướng Vũ Văn Hạo bay đâm tới. Vũ Văn Hạo nhảy lên đá kiếm rơi xuống.

Tham chiến vô ích cần phải tốc chiến tốc thắng. Vũ Văn Hiên đề một ngụm chân khí ngưng tụ ở đầu ngón tay hướng Vũ Văn Hạo bắn qua. “Xuy” một tiếng Vũ Văn Hạo bị chân khí đánh trúng, đầu gối mềm nhũn, nhất thời nửa quỳ xuống dưới. Vũ Văn Hiên thừa thắng xông lên, nhanh chóng cầm kiếm nhảy tới, thanh kiếm đặt tại trên cổ Vũ Văn Hạo.

“Thực xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy.” Vũ Văn Hiên điểm vài cái đại huyệt quanh thân hắn, khiến cho hắn không thể sử dụng nội lực.

“Hảo, con ta quả nhiên không phụ phụ hoàng sở vọng.” Vũ Văn Long mang theo cấm vệ quân xuất hiện ở trong đại điện.

“Phụ hoàng, ở đây cho người ta muốn đi xem phu nhân của ta.” Vũ Văn Hiên đem Vũ Văn Hạo giao cho thị vệ, sau đó rất tiêu sái rời khỏi đại điện.


Have a nice weekend!!! :))