"Nương, nương, ngươi không phải nói...hài nhi tham kiến phụ hoàng." Vũ Văn Hiên vội vàng chạy đến phòng hoàng hậu, nhìn thấy phụ hoàng đã ở đó, vội quỳ xuống hành lễ.

"Miễn, miễn. Hiên nhi ngươi vội vàng làm gì a?" Vũ Văn Long liền buồn bực, đứa nhỏ này như thế nào cả ngày đều là hấp tấp như vậy.

"Nga, không có gì, ta chính là tìm nương có chút việc." Vũ Văn Hiên không nghĩ nói cho Vũ Văn Long biết mục đích mình đến.

"Tiểu tử ngươi còn có thể có cái gì chuyện tốt a? Được rồi, ta không chậm trễ mẫu tử các ngươi nói chuyện phiếm. Đúng rồi, Hiên nhi, tối hôm nay ngươi tới ngự thư phòng gặp phụ hoàng một chút, phụ hoàng có chuyện muốn giao cho ngươi." Vũ Văn Long trước khi rời đi còn dặn dò lại.

"Ân, phụ hoàng." Vũ Văn Hiên đi theo phụ hoàng một đoạn rồi quay lại phòng.

"Nương, ngươi có thể được mượn cho hài nhi vài người bảo hộ Thu Hàm không? Ta sợ nhị bá phụ sẽ có hành động. Nương, ngươi có nhiều ảnh vệ...có thể cho hài nhi mượn vài người hay không a?" Vũ Văn Hiên từ nhỏ đã biết sự có mặt của ảnh vệ, không phải hoàng hậu nói cho nàng, là nàng chính mình phát hiện.

"Tiểu tử, ngươi như thế nào biết đến ảnh vệ?" Hoàng hậu nhíu mi nhìn nàng.

"Ta chính mình phát hiện. Nương, ta biết ngươi hiểu rõ hài nhi nhất. Nương, vì hài nhi có thể đem Thu Hàm cưới vào nhà không? Hài nhi cầu người ," Vũ Văn Hiên lôi kéo tay áo hoàng hậu làm nũng.

"Ai, ngươi đứa nhỏ này, đây là lệnh bài có thể điều khiển ảnh vệ. Chuyện ảnh vệ phụ hoàng ngươi cũng không biết, hết thảy cẩn thận làm việc a. Nương giao hết cho ngươi, dù sao ngươi cũng là thiếu chủ Ảnh vệ môn." Hoàng hậu sờ sờ đầu hài tử sủng nịnh nói.

"Nương, này Ảnh vệ môn là thành lập lúc nào a? Mục đích là gì? Làm việc gì? Người cùng hài nhi nói một chút đi!" Vũ Văn Hiên đối với Ảnh vệ môn này rất ngạc nhiên cũng rất tò mò.

"Ảnh vệ môn là ngoại công ngươi Liễu Trạch sáng lập. Ngoại công ngươi là thống lĩnh thị vệ trong cung. Hoàng gia gia của ngươi năm đó còn tại thế, này Ảnh vệ môn cũng là hoàng gia gia ngươi ở sau lưng giúp ngoại công sáng lập. Chức trách ảnh vệ chính là ám sát thế lực nịnh thần trong triều. Trải qua vài thập niên thay đổi, Ảnh vệ môn còn lại rất ít người biết. Cho nên...ngươi phải cẩn thận điều phối sát thủ Ảnh vệ môn, Ảnh vệ môn không thể để cho người nào khác biết được."

Vũ Văn Hiên cầm trong tay huyền thiết lệnh bài có ấn chữ Ảnh màu đen. "Nương, Ảnh vệ môn không thể cho ai biết a?"

"Ngươi đứa nhỏ này như thế nào lúc này ngốc như vậy? Người ngươi tra là ai a đồ đầu heo? Trước khi phụ hoàng ngươi đăng cơ phía Nhị bá phụ ngươi liền khắp nơi cùng phụ hoàng đối nghịch. Hiện tại cũng không bài trừ nhị bá phụ ngươi âm thầm nuôi trồng thế lực để soán vị a!" Hoàng hậu ký đầu Vũ Văn Hiên.

"Đau, nương người lúc nào thì học được chiêu này?" Vũ Văn Hiên xoa xoa chỗ bị ký đau.

"Tiểu tử, ta nói cho ngươi mọi sự cẩn thận một chút. Nhị bá phụ của ngươi rất khó đối phó. Năm đó án tử một nhà Thu đại nhân không giải quyết được gì, vì vậy có thể thấy được hắn không phải dễ đối phó. Hoàng gia gia ngươi lúc ấy không có chứng cớ cũng không thể làm gì được hắn."

"Ân, nương, ta đã biết. Nương, đa tạ lệnh bài của người. Trên đời này ta yêu nhất chính là người a!"

"Tiểu tử miệng có thoa mật a, nói chuyện ngọt như vậy!"

"Nương, ta lấy nhân cách cam đoan, ta nói tuyệt đối là lời thật. Tuy rằng nương có chút già hơn nhưng vẫn là phong vận do tồn."

"Ngươi hài tử chết tiệt này!" Hoàng hậu mày liễu dựng thẳng muốn đánh nàng. Vũ Văn Hiên sớm biết rằng mẹ mỹ nữ muốn đánh, vội vã chạy đi.

Vũ Văn Hiên liên lạc với hộ pháp Ảnh vệ môn. "An bài tám tinh anh cao thủ trong môn, một ngày mười hai cái canh giờ bảo hộ Thu Hàm cô nương. Còn có đi thăm dò nhị vương gia Vũ Văn Hạo về sự tình hai mươi hai năm trước giết hại Thu gia. Hết thảy phải cẩn thận làm việc." Vũ Văn Hiên dặn xuống.

"Dạ, thiếu chủ. Thuộc hạ sẽ đem hết toàn lực làm việc ổn thỏa, chết không chối từ."

"Không cần phải chết không chối từ, chỉ cần mọi người trung với Lan Phong vương triều, trung với bản điện hạ, bảo vệ tốt người ta muốn các ngươi bảo vệ chính là lời giải thích tốt nhất cho ta."

"Dạ, điện hạ. Thuộc hạ lập tức phái người đi bảo hộ Thu Hàm cô nương."

Nhóm ảnh vệ lui ra sau, Vũ Văn Hiên ngồi ở trước bàn suy tư. Năm đó nhị bá phụ giết hại một nhà Thu đại nhân, nhị bá phụ làm như vậy khẳng định có âm mưu của hắn. Hắn ai cũng không giết mà chỉ giết người nhà Thu đại nhân, trừ phi Thu đại nhân nắm giữ chứng cớ phạm tội của hắn. Nhưng là chứng cớ đó lại ở nơi nào đây? Chứng cớ có thể chứng minh được chuyện gì không? Chuyện này thật đúng là khó giải quyết, sớm biết rằng phiền toái như vậy ta sẽ không đáp ứng rồi. Ai, thật sự là chính mình làm khó mình mà! Vũ Văn Hiên thở dài đi tìm Thu Hàm hỏi lại tình huống năm đó.

______________________
Vương phủ

Vũ Văn Hạo đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghĩ lại chuyện tình hai mươi mấy năm trước.

"Thuộc hạ tham kiến Vương gia." Một đạo tiếng nói ở phía sau Vũ Văn Hạo vang lên.

"Đến đây, bổn vương lần này tìm ngươi đến là có chuyện muốn giao cho ngươi đi làm." Vũ Văn Hạo xoay người nhìn Hắc y nhân.

"Thuộc hạ vạn lần chết không chối từ."

"Ân, lần này tam hoàng tử hồi cung mang về một cái nữ nhân. Nữ nhân này chính là hậu nhân duy nhất của Thu Trung. không biết nàng là như thế nào kết bạn với tam hoàng tử, bổn vương muốn ngươi đi trừ bỏ nàng." Vũ Văn Hạo tay nắm thành quyền, ánh mắt nhíu lại nói.

"Dạ, Vương gia. Thuộc hạ sẽ xử lý ổn thỏa. Nhưng là...Vương gia, thuộc hạ chỉ sợ tam hoàng tử đã có điều phòng bị, thuộc hạ thấy tam hoàng tử không phải người dễ dàng đối phó."

"Này bổn vương biết." Vũ Văn Hạo thần sắc trầm xuống, lập tức mở miệng nói,

"Tiểu tử Vũ Văn Hiên kia có cái năng lực gì, bổn vương tạm thời còn không biết. Bổn vương mặc kệ ngươi là hạ độc cũng tốt hay là ám sát ám sát cũng tốt. Tóm lại chỉ cần nhổ được cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này của bổn vương ra là được. Nếu thật sự tiểu tử Vũ Văn Hiên kia tra ra được cái gì, bổn vương cùng ngươi đều sống không được. Nên làm như thế nào ngươi cân nhắc một chút đi!" Vũ Văn Hạo nói xong tay áo vung đi ra thư phòng, Hắc y nhân đợi hắn đi rồi cũng xuất khinh công rời đi.

Hừ, không nghĩ tới Thu gia còn có người còn sống, xú nha đầu năm đó bổn vương có thể giết cả nhà ngươi, hôm nay bổn vương cũng có thể giết ngươi. Lão già Thu Trung năm đó nếu không có ngươi, hôm nay ngôi vị hoàng đế chính là của bổn vương. Quả nhiên diệt cỏ không trừ tận gốc hậu hoạn vô cùng. Cho dù có xú tiểu tử Vũ Văn Hiên kia giúp ngươi, ngươi cũng trốn không thoát. Khi tất yếu tiểu tử Vũ Văn Hiên này ta cũng phải trừ bỏ. Vũ Văn Hạo trong lòng tính toán.
__________________

"Cái kia Hàm tỷ, năm đó gia gia ngươi có giao cho ngươi cái gì đó đặc biệt không?" Vũ Văn Hiên hỏi Thu Hàm.

"Không có a, năm đó lúc cả nhà ta bị giết, ta là từ hậu viện theo mật đạo ra, cũng không có gặp mặt gia gia a." Thu Hàm cẩn thận ngẫm lại, gia gia quả thật không có giao cái gì cho mình.

"Kia Hàm tỷ, nhiều năm như vậy ngươi còn nhớ rõ hết mọi chỗ trong nhà ngươi không? Nói cách khác cái mật đạo kia ngươi còn nhớ rõ không?" Vũ Văn Hiên muốn Thu Hàm mang chính mình đi về nhà nhìn thử.

"Nhớ rõ a, ý của ngươi là muốn đi đến nhà cũ Thu gia phải không?" Thu Hàm hiểu được ý tứ của nàng.

"Chính xác. Hàm tỷ thật thông minh. Không hổ là lão bà tương lai của ta." Vũ Văn Hiên nói xong lại bắt đầu đùa giỡn Thu Hàm.

"Ngươi..." Thu Hàm làm bộ muốn đánh Vũ Văn Hiên.

"Ai, ngươi không thể đánh ta." Vũ Văn Hiên giơ tay chống đỡ tay nàng.

"Vì cái gì?" Thu Hàm nghi hoặc.

"Ngươi nếu là đánh ta sẽ phạm hai trọng tội. Thứ nhất là đánh hoàng tử, thứ hai là đánh chồng. Nữ tử tam tòng tứ đức ngươi hiểu hay không a?"

"Ta không đánh ngươi sẽ không họ Thu. Ngươi này chỉ là con heo háo sắc, còn dám theo ta nói tam tòng tứ đức? Ta cũng không phải người của ngươi, hơn nữa hoàng thái hậu cũng nhận ta khi làm cháu gái, tỷ tỷ đánh đệ đệ là bình thường a, có phải hay không? Ngươi tiểu hài tử chết tiệt này." Thu Hàm chạy khắp phòng đuổi theo Vũ Văn Hiên đánh.

"A, nương tử tha mạng a, nương tử đánh tướng công." Vũ Văn Hiên trốn tránh nàng còn không quên kêu lên.

"Ngươi còn dám nói, ngươi này tiểu thí hài!" Thu Hàm nghe hắn kêu vang lại càng tức giận...