Ông Lâm giật mình một cái.

“Thì, thì cả nhà sẽ không chết tử tế, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.

” Ông ra nhắm mắt, nghiến răng, thề độc một câu, ông Lâm suy sụp ngã xuống.

“Vậy thì bắt đầu chuyển đồ đi! Dù sao cha mẹ tôi cũng đang ở bên cạnh nhìn đó, chắc mấy người cũng không dám lừa tôi đâu nhỉ.

Ai dô! Cha tôi đã nói rồi! Ông ấy có chút nhớ nhà cũ, dù sao đây là nơi ông ấy đã lớn lên, cho nên vẫn có chút tình cảm với nó, đêm nay ông ấy và mẹ tôi sẽ sống ở đây đó.

Không phải nhà tôi bị sập rồi sao, ông ấy nói không muốn ở, nhà cũ rộng lắm, ở phòng nào cũng được cả, dù sao bọn họ cũng không ngủ trên giường.

Nhiều người còn náo nhiệt nữa, buổi tối muốn đi dạo chỗ nào thì đi dạo chỗ đó.

”“Mày, mày, mày, mày, mày nói với cha mày, nhà chúng tao sẽ giúp mày sửa nhà, đừng sống ở chỗ tao nữa.

” Bà Lâm sợ chết khiếp, khi nghe tin vợ chồng lão nhị muốn sống ở đây, vậy sao mà được chứ?“Cha tôi nói không cho ông ấy sống ở đây cũng được, vậy thì phải khiến ông ấy hài lòng, mấy người có hiểu làm sao để ông ấy hài lòng không?”“Cầm, cầm đi, đồ trong nhà mày cứ xem rồi lấy đi.


” ông Lâm lập tức hiểu ra.

Trong lòng đã sớm trợn mắt trắng, đồng ý sớm không phải là xong rồi à, sao phải chịu cực khổ như vậy?Lâm Thiến cũng không khách sáo, lương thực, rau, trứng, dầu, muối, tương giấm.

Mỡ lợn trong bình, ừm, lấy luôn cả bình dầu đi luôn đi! Lấy thêm một ít dưa chua trong vại, và một miếng thịt xông khói to bằng lòng bàn tay.

, tuy rằng nhỏ một chút nhưng cũng là thịt, không chê, lấy về luôn, nồi chén gáo thau thì lấy một nửa.

Cô lại đi một vòng quanh phòng Lâm Tú Tú, chọn mấy bộ quần áo, quần dài, giày dép mà cô vừa mắt, quan trọng nhất là giấy vệ sinh, cần thiết phải mang về.

Cũng tàm tạm rồi, cô quay người duỗi tay về phía bà Lâm.

“Làm, làm gì?” Bà Lâm nhìn Lâm Thiến giống như đang vơ vét của cải, tim đau đến nổi không thở được.

“Tiền đó, cha tôi nói ông ấy muốn 200 đồng của mấy người.

”“Cái gì? Tại sao mày không lên trời luôn đi? Trả lại 200 đồng?” Bà Lâm bị con số này kích động đến mức quên cả sợ hãi.

“Mấy thứ ở nhà bà, cũng không bằng số đồ mà bà lấy ở nhà tôi lúc trước đâu!”“Đồ tao lấy ở chỗ mày cũng không đến hai trăm đồng đâu! Chỉ có hai mươi đồng thôi, nếu mày không muốn lấy thì thôi vậy, nếu lão nhị không hài lòng, nó cứ bắt tao đi luôn này!” Bà Lâm là dạng điển hình cần tiền không cần mạng.


“Vậy được thôi, chuyện này tôi quyết định là được, tôi sẽ giải thích với cha tôi, bà đưa hai mươi đồng cho tôi đi!”“Mau đưa tiền cho nó đi.

” Ông lão muốn mau chóng đuổi vị thần ôn dịch này đi.

Bà Lâm lấy ra hai tờ đại đoàn kết rồi đưa cho Lâm Thiến.

Lâm Thiến nhận tiền, kéo một cái cũng không lấy được, sau đó lại kéo thêm cái nữa, vẫn không thể lấy được, bà Lâm không đành lòng buông tay.

Lâm Thiến nhìn chằm chằm vào một nơi, sau đó từ từ đưa mắt về phía bà Lâm.

“Mẹ tôi đang ở bên cạnh bà đó.

”Bà Lâm gào lên một tiếng, nhảy lên cao ba thước, trốn sau lưng ông Lâm.

Cần gì phải như vậy chứ? Một hai muốn bị ngược.

Lâm Thiến bỏ tiền vào túi, thực ra là ném nó vào không gian.

“Tôi không thể cầm nhiều thứ như vậy đi được, hai người anh họ giúp tôi chuyển đồ nhé”, Lâm Thiến nhe hàm răng to màu vàng mỉm cười với hai người.

Hai người họ run rẩy.

.