Giang Ngư lười biếng nằm ở trên sofa đám mây siêu lớn của mình, nhìn Cơ Trường Linh ở bên nấu trà linh quả.

Nàng xoay người, chống mặt, tâm tình kỳ diệu nghĩ vậy mà ta lại thuận lợi yêu đương ở Tu Tiên Giới.

Nhìn động tác thong dong ưu nhã của Cơ Trường Linh, nàng nghĩ: Hình như có yêu hay không, nàng và Cơ sư huynh ở chung cũng không có gì khác nhau thì phải.

Mới nghĩ vậy xong, bên cạnh lại rơi xuống một cái bóng.

Một đôi tay ôm lấy eo nàng, ôm nàng lên.

“Sư muội, trà nấu xong rồi.” Động tác của tiên quân mới lên chức bạn trai dịu dàng, chờ Giang Ngư đứng vững, chàng mới buông nàng ra, nắm tay nàng.

Giang Ngư không nhịn được cười một tiếng.

Cơ Trường Linh nhìn nàng.

Giang Ngư quơ quơ bàn tay đang đan vào nhau của hai người, chế nhạo: “Trước kia cũng không biết, Cơ sư huynh dính người như vậy.”

Bên tai Cơ Trường Linh ửng đỏ, sắc mặt không đổi, cực kỳ thản nhiên: “Huynh rất thích thân cận với sư muội.”

Chàng nắm chặt tay Giang Ngư hơn: “Hiện tại, huynh có thể quang minh chính đại nắm tay muội.”

Thật ra Giang Ngư cũng rất thích cảm giác hai người dựa vào nhau. Nàng nhạy bén phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Cơ Trường Linh: “Ý Cơ sư huynh là trước kia muốn nắm tay ta, chẳng qua nhát gan không dám à?”

Cơ Trường Linh: “...”

Chàng nắm bàn tay của Giang Ngư, giọng điệu trầm trầm: “Sư muội, đừng giễu cợt ta.”

Trước kia Giang Ngư không sợ chàng, hiện tại càng không sợ, dùng cái tay tự do kia chống cằm, cười tủm tỉm nhìn chàng: “Muội lại cứ thích giễu cợt Cơ sư huynh, xem sư huynh thẹn thùng, làm sao bây giờ?”

Cơ Trường Linh dường như không thể làm gì, thu tay về.

Giang Ngư chớp chớp mắt, phát hiện mình không thể động.

Trong hư không, linh lực ngưng tụ thành gông xiềng vô hình, quấn quanh ở trên người nàng.

Giang Ngư thử một chút, phát hiện chút linh lực này của mình, muốn tránh thoát trói buộc của Cơ Trường Linh, thật sự là có chút không biết lượng sức.

Nàng dứt khoát bỏ cuộc: “Cơ sư huynh, huynh làm gì vậy?”

Cơ Trường Linh đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống, khẽ nói: “Sư muội, lần đầu tiên huynh thích một người, không hiểu tâm tư cô nương, cũng không biết làm thế nào dỗ muội vui vẻ.”

Giang Ngư thu ý cười lười biếng trên mặt, nghiêm túc nghe chàng nói.

Nàng nghe được tiên quân áo trắng hòa hoãn nói: “Cho nên huynh đều sẽ đi học, muội cho huynh một chút thời gian. Muội đừng như vậy...”

Giang Ngư hỏi tới: “Như thế nào?”

Cơ Trường Linh thở dài một hơi, chàng chẳng có cách nào với nàng cả: “Muội đừng vui cười tùy ý như vậy, huynh sẽ phân không rõ.”

“Phân không rõ cái gì?”

Phân không rõ lời hôm nay muội nói với ta, là đáp án của lời nói thật lòng suy nghĩ cặn kẽ, hay là muội nhất thời hứng khởi của thiếu niên không để ý.

Chàng cụp mi im lặng.

Giang Ngư bỗng nhiên hiểu ra.

Nàng mềm lòng đến rối tinh rối mù, dịu dàng nói: “Sư huynh, huynh buông muội ra.”

Trên người chợt buông lỏng, nàng đã khôi phục tự do.

Giang Ngư dựa gần Cơ Trường Linh ngồi xuống, gọi tên của chàng: “Cơ Trường Linh.”

“Huynh nhìn muội này.”

Nàng nghiêm túc nói: “Một trăm tuổi cũng không nhỏ, muội cũng không phải tiểu cô nương được cưng chiều ở vại mật không biết chuyện đời. Muội phân rõ cái gì gọi là động lòng và thích.”

Nàng nhớ tới gì đó, lại mỉm cười, lộ ra một chút dáng vẻ nghịch ngợm: “Huynh chính là người trong mộng của vô số Kiếm tu. Hai chúng ta, lúc này chẳng lẽ nên là muội không tự tin chứ?”

Cơ Trường Linh lẳng lặng nhìn nàng.

Cái nhìn chăm chú lẳng lặng như vậy, như toàn thế giới chỉ còn lại có một mình nàng.

Đầu quả tim Giang Ngư hơi nóng lên. Nàng không được tự nhiên chớp mắt một cái, lại không nỡ dời ánh mắt đi, nói thầm: “Thật là, nào có chuyện ngày đầu tiên xác nhận quan hệ lại để cho bạn gái giảng giải...”

Hương thơm mát lạnh tới gần, dịu dàng ôm lấy nàng.

“Sư muội, huynh có thể hôn muội một cái không?”

Này, nhanh thế á?

Bên tai Giang Ngư ửng đỏ, ngừng thở, sau đó nàng nhắm lại mắt, chỉ có lông mi khẽ run để lộ ra nàng không bình tĩnh.

Cũng không chờ được hôn môi trong dự đoán.

Như một cái lông chim mềm nhẹ dừng ở trên hàng mi rung rung của nàng, như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào là tách ra.

Chiếc lông chim kia nhẹ nhàng rơi xuống, dừng ở đầu quả tim đang nóng lên của Giang Ngư.

Ầm.

Ở trong lòng nàng nổ tung một chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu.

*

Lúc về, sắc trời đã tối sầm.

Cơ Trường Linh đưa nàng về nhà.

Hai người đi song song, dưới ống tay, hai bàn tay ấm áp nắm lấy nhau.

Những đệ tử chờ “Cơ Thanh Huyền” vào ban ngày cũng không giảm bớt, đối với tu sĩ mà nói đêm tối và ban ngày cũng không có khác biệt.

Giang Ngư không khỏi hơi chột dạ, lại có phần đắc ý vi diệu.

Nàng nhỏ giọng nói: “Sư huynh, những người này đều đến vì huynh đó.”

Tuy rằng đã biết thân phận Cơ Trường Linh, nhưng Giang Ngư vẫn gọi chàng là sư huynh theo thói quen.

Cơ Trường Linh nhìn lướt qua những đệ tử trẻ tuổi đó, cũng không lay động vì họ: “Bọn họ không phải vì huynh, là đến vì Cơ Thanh Huyền trong cảm nhận của họ thôi.”

“Có gì khác nhau?”

Cơ Trường Linh nắm tay nàng, đi ngang qua những Kiếm tu trẻ tuổi đó. Ngẫu nhiên có người chú ý tới bọn họ, ánh mắt nghi hoặc liếc một cái, xoay đầu, ký ức về hai người lập tức biến mất trong đầu họ.

“Bọn họ theo đuổi Cơ Thanh Huyền, là Kiếm đạo, mà không phải bản thân huynh.”

Giang Ngư nói: “Nhưng bọn họ thật lòng yêu thích sùng bái huynh.”

Cơ Trường Linh khẽ thở dài một hơi: “Vậy đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc Cơ Trường Linh chỉ có một, đã định là của sư muội.”

Giang Ngư bỗng nhiên ngẩng đầu, chống lại ánh mắt mơ hồ mỉm cười của Cơ Trường Linh, thầm nghĩ đây là tu sĩ Hóa Thần à?

Tiến bộ nhanh như vậy?

Nàng không rên một tiếng đi về phía trước, lúc sắp đến chỗ mình, nàng dừng bước chân: “Đến đây thôi, sư huynh.”

“Ừ.” Cơ Trường Linh nhìn nàng đi về phía trước.

Giang Ngư đi hai bước rồi, lại quay đầu chạy đến bên chàng: “Muội đã quên một chuyện.”

Cơ Trường Linh còn chưa kịp hỏi là chuyện gì, thân thể hương thơm mềm mại đã nhào lại đây.

Giang Ngư dùng sức hôn lên môi chàng một cái, không kịp nếm ra là cảm giác gì đã bấm một cái pháp quyết, nháy mắt trở lại trong phòng mình, nhào lên trên giường, che đầu lại.

Nàng che trái tim đang nhảy bịch bịch của mình, thỏa thuê đắc ý thắng cả thẹn thùng: Hừ, có thể muội tu luyện không giỏi như huynh, yêu đương, muội còn có thể thua chắc?

*

Hai ngày sau, đại bỉ tiên môn chính thức mở ra.

Thân phận “Ngư Trưởng lão” của Giang Ngư cũng hoàn toàn công khai. Nàng không đi cùng các đệ tử Thái Thanh Tiên Tông, mà là thay trường bào Trưởng lão màu đen hoa văn vàng đoan trang nghiêm túc, ngồi ở trên đài cao cùng các Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông.

Nàng ngồi chính là vị trí Thái Thanh Tiên Tông. Tuy rằng phần lớn mọi người đều không quen biết, nhưng ánh mắt các Trưởng lão đưa sang đều rất thân thiện.

Nhưng ở một vài chỗ xa hơn, không ít người tông môn khác, ánh mắt đánh giá nàng đều mang theo kinh ngạc và dò xét.

“Thái Thanh Tiên Tông, thế mà mang theo một Trưởng lão trẻ như vậy?”

“Xem khí tức của nàng mới chỉ tu vi Kim Đan, Thái Thanh Tiên Tông xuống dốc đến mức này à?”

“... Tỉnh đi! Ngươi nhìn những người khác đi.”

“Thái Thanh cũng không phải dễ chọc, trên người nàng ắt có chỗ lạ.”

“...”

Đối thoại cùng loại xuất hiện ở mỗi một góc trên đài cao.

Ngoài mấy đại tông môn như Thái Hư Tiên Tông, mơ hồ có vài phần suy đoán về bản lĩnh của Giang Ngư, các tiên tông khác không được nghe chút tiếng gió nào.

Đương nhiên, tuy rằng người chú ý nàng có không ít, nhưng càng nhiều hơn vẫn dừng trên người Cơ Thanh Huyền mấy trăm năm chưa từng xuất hiện.

Những thì thầm bí ẩn này, ở trước mặt tu sĩ có tu vi đủ cao không chỗ nào che giấu, ở trước mặt Giang Ngư chính là... nàng chả nghe thấy chữ nào.

Dưới đài cao là đệ tử các đại tông môn tham gia đại bỉ, đứng một khoảng rộng mênh mông.

Thái Thanh làm tiên đạo đại tông, xếp vị trí đằng trước cực dễ thấy.

Tuy là thị lực tu sĩ kinh người, Giang Ngư vẫn tốn chút thời gian, mới từ trong đám người tìm được Chử Linh Hương.

Chử Linh Hương cũng đang ngửa đầu lên nhìn. Giang Ngư không biết nàng ấy thấy được mình không, lộ ra một nụ cười với nàng ấy, há mồm không tiếng động mà nói một câu “Cố lên”.

Làm xong động tác này, Giang Ngư cảm nhận được một tầm mắt cực mạnh mẽ, càn rỡ không thèm che giấu.

Giang Ngư ngoái đầu nhìn lại, phát hiện là Phù Lệ.

Đều là một trong tam đại tiên tông, chỗ ngồi của Thái Hư Tiên Tông và Thái Thanh Tiên Tông cách nhau không xa. Giang Ngư xem hôm nay hắn ta mặc một bộ đồ màu lam tối nghiêm cẩn, tóc dài cũng dùng phát quan buộc chỉnh tề, nhìn trang trọng hơn ngày đó mới gặp nhiều.

Chỉ là nhận thấy được ánh mắt của nàng, giao nhân kia đột nhiên lộ ra một nụ cười còn tươi hơn cả hoa xuân, làm không ít người đều tò mò nhìn về phía nàng.

Giang Ngư: “...”

Nàng như không có việc gì thu ánh mắt về, cho thấy mình không quen biết người này.

Nàng đúng là thích mỹ nhân đẹp, lại không thích mỹ nhân tự cho là đúng, sẽ mang đến phiền toái cho mình.

Vừa lúc lúc này, trong đất trời có tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người yên tĩnh lại.

Chưởng môn Thái Hư Tiên Tông thân là chủ nhà đứng dậy.

Giang Ngư vừa nghe ông ta nói vừa nghĩ: Xem ra chỉ cần chỗ tụ tập nhiều người, hội nghị lớn, trường hợp lớn, mở màn đều phải lãnh đạo lên tiếng trước.

Nhưng hiển nhiên Tu Tiên Giới càng nói đến việc hiệu suất, lại hoặc là vị Chưởng môn Thái Hư này không phải người nói nhiều, phần mà đa số mọi người không hứng thú chưa đến hai phút đã kết thúc.

Kế tiếp mới là phần mọi người cảm thấy hứng thú nhất, cũng là tam đại tiên tông triển lãm nội tình.

Mỗi một lần đại bỉ tiên môn, ngoài phần thưởng cố định ra, còn có truyền thống hạng nhất, chính là tam đại tiên tông đều sẽ thêm vào phần thưởng cho mười người đứng đầu đại bỉ tiên môn.

Ngọn nguồn cụ thể làm nên truyền thống đã không thể biết, nhưng Giang Ngư từng thấy nhắc qua trên một thoại bản, nghe nói chuyện này vốn từ một lần Thái Hư và Thái Thanh tranh đấu.

Tuy rằng chưa cho ra chứng cứ cụ thể, nhưng theo mấy ngày nay Giang Ngư nhìn thấy nghe thấy, đúng là rất có khả năng.