Minh Đại không thể hiểu nổi rốt cuộc hai người kia đang nói cái gì, đáng tiếc hai đệ tử Dược Phong này cũng không có ý nói chân tướng cho nàng ta, tìm cớ trực tiếp rời đi.

Nực cười! Trước đó bọn họ hiểu lầm Ngư Trưởng lão!

Tuy rằng Ngư Trưởng lão rộng rãi cũng không trách bọn họ, nhưng các đệ tử Dược Phong ít nhiều vẫn ngượng ngùng.

Hiện tại, bọn họ đều đang âm thầm hỏi thăm Giang Ngư thích gì, muốn có quan hệ tốt với nàng. Đối với đệ tử Dược Phong mà nói, Ngư Trưởng lão đại biểu cho cái gì chứ? Đó chính là linh thảo cực phẩm đếm không hết! Linh đan cực phẩm đếm không hết!

Tuy rằng đệ tử mấy phong khác cảm thấy nơi này chắc chắn có bí ẩn gì đó mà họ không biết nhưng Dược Phong đã không truy cứu, bọn họ cũng ngượng ngùng túm mãi không buông. Huống hồ đại bỉ tiên môn sắp tới, bọn họ đặt toàn bộ tinh lực lên chuyện này. Chuyện Giang Ngư, cho dù bọn họ cảm thấy hứng thú, vậy cũng phải đợi đại bỉ tiên môn xong rồi mới nói tiếp.

Cuối cùng Giang Ngư cũng thở phào một hơi.

Nàng lập tức để bé rùa đen dẫn đường, đi tìm Hàm Nhu.

Hàm Nhu ở tiểu đảo cách chỗ Giang Ngư có chút xa.

Bé rùa đen ngửa đầu nhìn Giang Ngư: “Ta có thể biến thành nguyên hình, cõng ngươi đi tìm Hàm Nhu đại nhân.”

Nếu Giang Ngư chưa từng thấy hình người của cậu bé, có lẽ còn có thể tiếp thu. Hiện tại, nhìn nhóc con cao chưa tới đùi trước mặt mình, nàng thật sự làm không ra nổi việc này.

Cuối cùng, bé rùa đen tìm một cái thuyền vỏ sò cho Giang Ngư, vỏ sò xanh óng ánh càng giống một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đẹp đẽ hơn là một chiếc thuyền chở người.

Giang Ngư dùng linh lực vẽ trận pháp đơn giản vào đó, thuyền vỏ sò không nhanh không chậm đi về phía trước. Giang Ngư thuận tiện thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Thuyền đi được gần canh giờ, mới đến đảo nhỏ mà Hàm Nhu ở.

Mới vừa chạm xuống đất, Giang Ngư đã ngạc nhiên.

Dưới chân là cát mịn màu vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chờ đến khi chân giẫm lên, Giang Ngư mới phát hiện: Thứ sáng lên kia căn bản không phải là cát mà là trân châu cùng đá quý minh châu các màu tùy ý chôn ở trong cát, lộ ra một chút thân hình lập loè ánh sáng ở dưới ánh mặt trời.

Nàng không kiềm được cúi người duỗi tay vốc một nắm cát. Cát sỏi màu vàng tinh tế chảy qua kẽ tay, còn lại là hai viên trân châu to như ngón tay cái, trắng tinh trong suốt.

Là thật.

Giang Ngư cúi đầu, nhìn trân châu đá quý trộn lẫn với cát đầy đất, có nhận thức hoàn toàn mới với sự “có tiền” của Thái Hư Tiên Tông.

Chủ nhân tùy ý ném, nàng lại không thể tùy ý lấy. Giang Ngư ném trân châu về lại mặt đất, lần nữa đặt chân thì trở nên cẩn thận hơn, cố gắng ít đặt chân lên đá quý một chút.

Quy Thập Bát nho nhỏ để chân trần không có loại băn khoăn này, cậu bé nhảy nhót đi về phía trước, vừa đi vừa gọi: “Hàm Nhu đại nhân, Hàm Nhu đại nhân!”

Vòng qua rừng cây không biết tên ngăn cản tầm mắt, Giang Ngư thấy được Hàm Nhu ngồi phơi nắng trên tảng đá lớn ở bờ biển.

Đại khái là ở “nhà” mình, nàng không mặc đồng phục đệ tử Thái Thanh, mà là một chiếc váy xinh đẹp kiểu dáng cực kỳ mới mẻ độc đáo.

Giang Ngư dùng ánh mắt không chuyên mới vừa học được, cũng phán đoán một chút: Trên người nàng mặc lại là giao sa!

Nhưng nhìn trân châu đá quý tùy tiện ném trên mặt đất, dường như giao sa cũng không làm người quá chấn động.

Lúc đến gần, Giang Ngư mới phát hiện Hàm Nhu để chân trần, cẳng chân ở bên trong nước biển, trắng đến lóa mắt như là chưa bao giờ gặp ánh nắng vậy.

“Ngư tỷ tỷ.” Có thể là phơi nắng đến thoải mái, cả người Hàm Nhu thoạt nhìn cực kỳ lười biếng, tùy ý giơ tay chào hỏi nàng.

Giang Ngư ngồi xuống bên người nàng, bất ngờ phát hiện nắng gắt như vậy, cục đá dưới người vậy mà vẫn mát lạnh.

Nàng ngạc nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua, ý thức được cục đá thoạt nhìn bình thường này sợ là cũng không đơn giản.

Giang Ngư không hàn huyên mà trực tiếp nói chuyện đệ tử Thái Hư hiểu lầm mình với nàng.

Nàng bất đắc dĩ nói: “Hàm Nhu, làm phiền muội nói với đồng môn một tiếng. Ta không phải thiên tài trong tưởng tượng của bọn họ, ta thậm chí sẽ không tham gia đại bỉ tiên môn. Ta đến Thái Hư Tiên Tông để tham quan một chút mà thôi.”

Hàm Nhu hiểu ra ngọn nguồn, buồn cười: “Xin lỗi Ngư tỷ tỷ, lúc ấy ta không nghĩ nhiều như vậy. Tỷ yên tâm, ta sẽ báo cho các sư huynh sư tỷ, để bọn họ đừng tiếp tục đi quấy rầy tỷ.”

Nếu thân phận đã bại lộ, Giang Ngư thuận tiện nói thẳng ra một chuyện khác: “Ta cũng có chỗ xin lỗi muội. Thật ra tên ta không phải Ngư Giang, tên thật của ta là Giang Ngư.”

Vẻ mặt nàng áy náy nói: “Lúc trước bởi vì một vài nguyên nhân nên không thẳng thắn nói với muội được.”

Một tay Hàm Nhu chống cằm, cũng không để ý: “Mặc kệ là Ngư Giang hay là Giang Ngư, dù sao đều là Ngư tỷ tỷ, không có vấn đề gì.”

Ai cũng có bí mật của mình.

Nói đến bí mật, nàng bỗng hạ giọng, thần bí nói: “Ngư tỷ tỷ, ta có một việc muốn hỏi tỷ.”

“Hả?” Giang Ngư vô thức hạ giọng theo nàng: “Chuyện gì?”

Giọng Hàm Nhu nhẹ mà chậm, mang theo một loại vận luật kỳ lạ: “Ngư tỷ tỷ, ta có được tin tức lần này Cơ Thanh Huyền cùng đi đến Thái Hư. Chuyện này là thật à?”

Cơ Thanh Huyền?

Giang Ngư cảm thấy tên này rất quen tai, hình như là, hình như là...

Nàng nghi hoặc nói: “Cơ Thanh Huyền là ai?”

Một cơn gió biển thổi lại đây, mang theo sự lạnh lẽo, cái lạnh làm nàng rùng mình một cái.

Giang Ngư bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn thẳng Hàm Nhu: “Muội vừa làm cái gì với ta?”

Hàm Nhu nhìn nàng với vẻ mặt vô tội.

Giang Ngư tức đến bật cười: “Đừng giả ngu, ta cảm nhận được.”

Thấy giả ngu vô dụng, vẻ mặt Hàm Nhu trở nên đáng thương: “Thật xin lỗi, Ngư tỷ tỷ. Đây là năng lực thiên phú của ta, ta còn chưa thuần thục, có đôi khi sẽ không tự giác mà dùng đến.”

Sắc mặt Giang Ngư lạnh xuống, đứng dậy: “Nếu không có việc gì, ta đi về trước.”

Nàng muốn xoay người, ống tay áo lại bị người ta kéo.

Hàm Nhu đáng thương vô cùng nhìn nàng: “Ngư tỷ tỷ, ta thật sự không cố ý.”

Giang Ngư nhẫn nại: “Ngươi buông tay.”

“Ta không buông.” Sắc mặt nàng rực rỡ, cực kỳ giống tiểu công chúa ngây thơ không rành thế sự trong truyện cổ tích.

Nhưng Giang Ngư vừa được biết thủ đoạn của nàng, chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo.

Nàng nhàn nhạt nói: “Ngươi là thiên tài mà mỗi người Thái Hư Tiên Tông theo đuổi. Ta chỉ là tu sĩ bình thường không nổi bật, cần gì bày ra loại dáng vẻ đáng thương này với ta?”

Hàm Nhu im lặng cúi đầu, không rên một tiếng, một người nho nhỏ thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Giang Ngư không nhìn dáng vẻ này của nàng, kéo ống tay áo từ trong tay nàng ra, nhẹ giọng nói: “Ta đi về trước.”

Hàm Nhu ngồi ở trên tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn bóng dáng nàng, một lúc lâu, mới cười khẽ một tiếng: “Thoạt nhìn dịu dàng, tính tình lại không nhỏ tí nào.”

“Muội muội.” Một giọng nói dễ nghe từ phía sau nàng vang lên: “Chỉ là đệ tử một bình thường, muội chú ý nàng ta như vậy làm gì?”

“Đương nhiên là vì thích nàng.” Hai chân Hàm Nhu tạo nên một khoảng bọt nước: “Hiện giờ huynh đã tận mắt nhìn thấy nàng, chờ đến khi huynh tiếp xúc với nàng, huynh cũng sẽ thích nàng.”

*

Lúc lên thuyền vỏ sò, Giang Ngư hỏi Quy Thập Bát: “Thập Bát, đệ tử khác của Thái Hư Tiên Tông cũng được sắp xếp linh thú à?”

Bé rùa đen dễ thương nhìn nàng, thành thật lắc đầu: “Đương nhiên không có đâu, là Hàm Nhu đại nhân để cho ta tới.”

Giang Ngư nghe vậy, tiếc nuối thở dài một hơi.

Trở lại trên đảo nhỏ, nàng xuống thuyền vỏ sò trước, lấy ra một túi nhỏ linh thảo và một túi đồ ăn do mình làm từ túi trữ vật ra, đặt ở trên thuyền nhỏ.

“Tiểu Thập Bát, ngươi trở về đi. Sau này không cần đi theo ta nữa.”

Bé rùa đen lập tức mở to hai mắt nhìn, cực kỳ khiếp sợ: “Vì sao? Là Thập Bát làm không tốt à?”

Giang Ngư ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cậu bé như thường làm, giọng điệu cũng dịu dàng trước sau như một: “Đương nhiên không phải, Thập Bát rất tốt, ta rất thích.”

Nàng nhẹ giọng dỗ dành: “Chỉ là, ta vừa mới biết được, những đệ tử khác đều không có linh thú ở bên cạnh, chỉ có ta là có ngươi ở bên. Tông môn chúng ta có nhiều đệ tử đến như vậy, cũng có không ít người nhỏ hơn ta. Như vậy không công bằng, bọn họ sẽ đau lòng.”

Quả nhiên, nghe nàng nói vậy, bé rùa đen phồng má, rơi vào bên trong rối rắm.

Một lúc lâu sau, cậu bé mới không tình nguyện nói: “Vậy ta… Vậy ta có thể tìm ngươi và Tiểu Tử chơi không?”

“Đương nhiên có thể chứ.” Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Ngươi là người bạn đầu tiên Tiểu Tử quen ở Thái Hư. Ngươi đến tìm con bé, con bé sẽ rất vui mừng.”

Quy Thập Bát nghĩ dù sao mình không có việc gì, có thời gian lại có thể tới tìm các nàng chơi, một lần nữa vui vẻ lại.

Cậu bé ngẫm nghĩ, ôm quà mà Giang Ngư đưa cho mình, đứng ở trên bờ.

Con thuyền vỏ sò tinh xảo kia, thân thuyền sáng lên bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành vỏ sò màu lam lớn bằng bàn tay trẻ con.

Quy Thập Bát đưa vỏ sò cho Giang Ngư: “Cái này tặng cho ngươi và Tiểu Tử! Nếu các ngươi nhớ ta thì đặt nó xuống nước. Nếu không chỉ định phương hướng thì nó sẽ mang theo các ngươi tới tìm ta.”