Giang Ngư tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị một con thỏ lớn làm cho cảm động.

Nàng không nhịn được giang hai tay ra, ôm thỏ lớn vào lòng, hoặc nói là bổ nhào vào trên người thỏ lớn thì càng thích hợp hơn.

Văn Thú có lẽ do hút ánh trăng, thân thể vừa ấm vừa mát, lông cực mềm mại, lúc bế lên cảm xúc giống với sofa đám mây của Giang Ngư.

Tiểu Hoa Linh màu tím bị động tác của nàng làm cho kinh sợ bay lên giữa không trung. Thấy chủ nhân và Hàn Lộ ôm nhau, cô bé nghiêng đầu nhìn một lát, cảm thấy rất hâm mộ, cũng cẩn thận nhích lại gần, nhẹ nhàng cọ cọ.

Thỏ lớn tốt tính tùy ý để các nàng cọ. Mãi đến khi Giang Ngư hít đủ rồi, đứng dậy, nó mới nói: “Hoan nghênh về nhà, Ngư Ngư. Mỗi ngày ta đều nhớ ngươi đó!”

Giang Ngư lập tức tỏ vẻ: “Lúc ta không ở nhà, cũng nhớ đến ngươi mỗi ngày!”

Buổi tối, Giang Ngư nấu canh cá, xào Hồi Xuân Thảo, lại trộn một phần linh thảo thập cẩm, chuẩn bị bốn cốc trà linh quả tiên thảo.

Tiểu Hoa Linh là tiểu tinh linh ăn mật hoa và sương sớm, ngẫu nhiên có thể ăn một chút linh quả. Cô bé tò mò cái cốc lớn bằng thân thể mình, uống một ngụm trà linh quả tiên thảo, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh:

“Uống ngon hơn mật hoa!”

Tiểu Hắc ngồi xổm trên chỗ ngồi của mình, hừ lạnh một tiếng nói Tiểu Hoa Linh không có kiến thức, dùng móng vuốt của mình ôm các cốc uống ừng ực.

Đồ ăn chính của Hàn Lộ là ánh trăng, chỉ cần ban đêm ở bên ngoài là có thể bổ sung đủ năng lượng cho thân thể.

Trước đó, đồ ăn duy nhất nó thích chính là linh thảo do Giang Ngư trồng.

Nó chưa từng thấy linh thảo làm thành đồ uống và đồ ăn. Nhưng sau thử nếm thử mỗi món một miếng, lỗ tai thỏ lớn trực tiếp dựng lên: “Ăn siêu ngon!”

Hiện tại trong nhà đã có bốn thành viên, Giang Ngư làm đồ ăn cũng nhiều hơn.

Sức ăn của Tiểu Hoa Linh nhỏ, uống xong một ly linh trà đã no rồi, gót chân nhỏ trầ.n trụi bay ở giữa không trung, vuốt cái bụng nhỏ tròn vo bay quanh Giang Ngư.

Cũng may những người khác ra sức, ăn hết sạch đồ ăn đã làm.

Hàn Lộ là linh thú cần mẫn. Cơm nước xong, nó chủ động thu dọn mâm bát, dùng pháp thuật rửa sạch rồi xếp gọn.

Lúc này, sắc trời đã tối sầm, ánh trăng ló đầu ra khỏi tầng mây.

Hàn Lộ ngửa đầu nhìn thoáng qua, vỗ vỗ cái bụng ăn đến no căng, nói: “Buổi tối hôm nay có thể không cần ăn ánh trăng rồi.”

Trong viện, đèn linh lực đều sáng lên, Giang Ngư nhìn một vòng, cảm thấy còn chưa đủ sáng, dùng linh lực lại nặn mười mấy cái, treo ở các góc sân, lập tức cả tòa tiểu lâu sáng như ban ngày.

“Buổi tối hôm nay không ngủ được!” Nàng nói.

Hai đôi mắt nghi hoặc nhìn nàng, là Tiểu Hắc và Hàn Lộ.

Bọn họ đều biết giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Giang Ngư, không rõ vì sao nàng lại nói như vậy.

Tiểu Hoa Linh ngây thơ mờ mịt nhìn nàng.

Giang Ngư cười thần bí, lấy trước vài thứ từ túi trữ vật ra: “Ta đều mua quà ở quận Phượng Dương cho các ngươi.”

Nàng lấy ra mấy cái váy đủ mọi màu sắc đưa cho Hàn Lộ: “Mua quần áo cho ngươi!”

Tiểu Hắc vừa thấy thứ này, lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.

Nhưng thỏ lớn nhận lấy, sau khi ngắm nghía vậy mà lại rất thích: “Đẹp, ta thử xem!”

Nó cầm quần áo nhấn lên trên người một cái, linh quang hiện lên, váy màu xanh đậm thêu phong lan này đã mặc ở trên người.

Thỏ lớn cúi đầu nhìn mình, hỏi Giang Ngư: “Đẹp không?”

“Đẹp!”

Hàn Lộ lập tức vui vẻ, hùng dũng oai vệ đi hai bước, giọng cực vui sướng: “Rất vừa!”

Tiểu Hoa Linh cũng vui vẻ bay quanh nó, còn dùng lực vỗ vỗ tay, học nó nói: “Rất vừa! Rất vừa!”

Giang Ngư nhìn mèo đen: “Ngươi xem, Tiểu Hắc, ta không lừa ngươi chứ. Quần áo này đều là ta tự tay thiết kế, tuyệt đối vừa người lại đẹp.”

Mèo đen lặng lẽ lui về phía sau hai bước: Hừ, mặc kệ ngươi nói ba hoa chích chòe, ta tuyệt đối không mặc thứ này!

Giang Ngư vui rạo rực đi quanh thỏ lớn vài vòng, lại nhìn về phía Tiểu Hoa Linh, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc lúc ở quận Phượng Dương ta còn không biết sự tồn tại của Tiểu Tử. Nếu không, ta nhất định làm thật nhiều bộ váy nhỏ cho ngươi.”

Ngoài quần áo, nàng còn mua không ít đồ chơi, còn có đồ ăn đặc sản từ huyện Trường Lưu mang đến, tất cả đều cho Hàn Lộ.

Thỏ lớn ôm một đống lớn đồ trong lòng, đôi mắt sáng lấp lánh: “Đều là cho ta à?”

Giang Ngư gật đầu: “Ừm! Là đặc biệt mua cho ngươi đó.”

Thỏ lớn ngẩn ngơ trong chốc lát, đột nhiên nhảy lên, trong giọng nói tràn ngập vui sướng: “Ta muốn bày hết chúng nó ra, sau đó tìm thời gian đi Linh Thú Phong cho bọn họ xem!”

“Bọn họ” này đương nhiên là bạn bè của nó ở Linh Thú Phong rồi.

Giang Ngư lại nhìn về phía Tiểu Hoa Linh: “Trước đó không biết Tiểu Tử tồn tại, không chuẩn bị quà. Nhưng, buổi tối hôm nay cũng không chậm.”

Nàng lấy hai cái rương lớn từ trong nhẫn trữ vật.

“Đây là thuốc màu ta mua ở quận Phượng Dương, buổi tối hôm nay sẽ làm phòng ở cho Tiểu Hoa Linh nhé.”

Tiểu Hoa Linh bản thể nho nhỏ, phòng ở cũng không cần quá to.

Trên thực tế, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hoa Linh, trong đầu Giang Ngư đã nảy ra ý tưởng. Nàng phải cho xây cho Tiểu Hoa Linh một phòng trên cây nhỏ xinh đẹp.

Cây đã có sẵn, trong viện Giang Ngư có một gốc đại thụ đã nhiều năm, là lúc vừa dọn lại đây, nàng nhổ từ chỗ khác ở Linh Thảo Viên sang.

Cây tên Đông Hoa, cực kỳ cao lớn, bốn mùa xanh biếc, tán cây gần như che khuất toàn bộ viện.

Giang Ngư xem trong ngọc giản phổ cập khoa học, cây Đông Hoa khác với những cây cối khác, nở hoa vào đông. Đặc biệt sau khi tuyết rơi sẽ tiến vào thời kỳ hoa nở rộ, đây cũng là ngọn nguồn của cái tên này.

Nghe nói muốn xây phòng ở, Hàn Lộ cảm thấy rất hứng thú, lập tức nâng móng vuốt lên: “Ta cũng hỗ trợ!”

Lúc này Tiểu Hắc đang liế.m móng vuốt. Sau khi li.ếm hai cái, nó mới phản ứng lại, lập tức ghét bỏ phi hai tiếng.

Nó không tiếng động nhảy lên trên nhánh cây, meo meo hai tiếng.

Giang Ngư không hiểu, nghi hoặc nhìn nó: “Tiểu Hắc, ngươi vừa nói gì đó.”

Có đôi khi nàng có thể nghe hiểu ý Tiểu Hắc, có đôi khi lại không đoán ra được.

Tiểu Hoa Linh nhỏ giọng nói: “Tiểu Hắc ca ca nói ca ấy muốn nhìn xem chủ nhân có thể làm ra cái gì.”

Tiểu Hắc lập tức đứng thẳng người, kêu meo meo meo vài tiếng với Tiểu Hoa Linh, giọng điệu kịch liệt hơn vừa nãy rất nhiều.

Tiểu Hoa Linh rụt người một cái, lấy hết can đảm nói: “Nhưng mà, chủ nhân bảo muội gọi là ca ca.”

Mèo đen trợn trắng mắt: Bị bắt làm tỷ đệ với con hạc ngốc kia cũng thôi. Bây giờ nó đã lưu lạc đến mức làm huynh muội với một con hoa linh yếu ớt hơi tí là khóc nhè à?

Nó từ chối!

Nhưng mà ngay sau đó nó đã bị nắm sau cổ, đầu ngón tay mềm mại không khách khí chọc lên đầu nó: “Ngươi nói ngươi đó, cái tính tình xấu thế này, rốt cuộc là học được từ đâu?”

Tiểu Hắc giận dữ, quay đầu grao cắn lên ngón tay kia.

Cuối cùng lại không nỡ dùng sức.

Giang Ngư còn tưởng rằng Tiểu Hắc chơi với mình, rút tay ra cố ý lộ ra vẻ ghét bỏ: “Làm gì đấy? Nước miếng dính hết lên tay ta rồi.”

Lại thấy Tiểu Hắc sững sờ nhìn chằm chằm mình.

Giang Ngư nghi hoặc: “Sao thế?”

Nàng âm thầm nghĩ có phải lời nói giỡn vừa rồi của mình hơi nặng, làm tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ rồi?

Nàng lập tức tỏ vẻ: “Mẹ tuyệt đối không có ý ghét bỏ con...”

Mèo đen nhỏ yên lặng liếc nàng một cái, bỗng nhiên tránh thoát tay nàng, chạy mất không quay đầu lại.