Chu Thục Phi là người ôn hòa thiện lương, ý là nói, cho dù nàng muốn ngáng chân sau lưng, bề ngoài vẫn là vẻ khách khí câu nệ, không nhìn ra được nửa điểm ác ý.

Thường Nhạc liền dễ dàng mắc mưu.

Cũng bởi vì chưa từng có nữ nhân nào chưa gả mà được hỗ trợ quản lý lục cung, huống hồ còn là một nghĩa nữ được nhận nuôi, thịt chó không đáng dâng lên bàn tiệc.

Cho nên lúc Cảnh thái hậu vừa mới lên tiếng, Trịnh Hiền phi đã bỏ gánh không làm, nàng ta không muốn làm việc chung với loại người này —— cũng hy vọng có thể mượn việc này tạo áp lực, cưỡng ép thái hậu thu hồi mệnh lệnh.

Bất đắc dĩ Cảnh thái hậu đã quyết tâm, như muốn đền bù cho nữ nhi thua thiệt đã mất kia lên người Thường Nhạc huyện chúa, con bé chỉ học quản gia thôi, có gì không tốt chứ? Chờ đến lúc gả cho người nói không chừng ngay cả mặt cũng không thấy được.

Vì thế mặc kệ Trịnh Hiền phi kháng nghị, vẫn khăng khăng ban khẩu dụ, bắt nô tỳ trong cung phải cung kính nghe lời Thường Nhạc huyện chúa, cũng phải đối đãi ngang hàng với bốn vị phi.

So với Trịnh Hiền Phi, năng lực tiếp thu của Chu Thục Phi cao hơn nhiều, nàng đối đãi Thường Nhạc vô cùng khoan dung, thậm chí cùng ngày còn vơ vét tất cả sổ sách của mấy năm nay lên, đưa đi qua Ninh Thọ Cung —— muốn xem bao nhiêu cũng không thiếu.

Nhưng trên đề mục lại không được đánh dấu rõ ràng, đó là nói, nếu nàng muốn biết rõ tiền thu phí tổn trong cung, nhất định phải đối chiếu từng quyển sổ sách với từng ngày riêng biệt, mực độ công việc lớn như vậy, một mình nàng ta làm sao ứng phó hết nổi?

Thường Nhạc chỉ có thể cười nịnh nọt nhờ Chu Thục Phi chỉ dạy, nào biết Chu Thục Phi lại bắt loa cáo bệnh, nói gần đây thời tiết khô ráo giá lạnh, đến mức ho khan liên tục, ngày ngày phải sắc thuốc trong điện, làm cho khói bốc mù mịt. Thường Nhạc đi qua mấy lần đều bị khói huân cho nước mắt mờ mịt, bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ.

Nhưng Chu Thục Phi đình công cũng là chuyện tốt, hiện giờ quyền lực quản gia to lớn rơi hết vào tay nàng ta, Thường Nhạc vô cùng vui vẻ mãn nguyện, quyết tâm phải làm cho ra được nghiệp to, để thái hậu biết năng lực của nàng, sẽ càng thêm yên tâm mà phân công cho nàng.

Vì thế lúc năm bộ quần áo mùa đông và than đốt đầu tiên được đưa tới, Thường Nhạc liền lấy phần tốt nhất lưu lại Ninh Thọ Cung, ngay cả bọn hạ nhân cũng được phát thêm mấy chục cân than, khiến những cung nữ thái giám đó liên tục cảm tạ mang ơn đội nghĩa.

Nhưng cảnh đẹp không kéo dài lâu, rất nhanh đã có vài vị tông thân vương thất gửi thư thỉnh được đưa thứ mẫu về nhà, tránh ở Bắc Uyển nhận hết vất vả. Mấy cận thần có nữ nhi làm thái phi thái tần ở trong cung cũng không cam lòng bị bỏ lại, liên tiếp đệ sổ con lên hoàng đế, cho dù bọn họ không thể đón tiếp nữ nhi ra ngoài, nhưng tốt xấu gì vẫn chấp nhận đưa vài thứ vào trong cung, bằng không nếu bị đông chết thì ai sẽ chịu trách nhiệm chứ?

Thẩm Trường Trạch không thể hiểu được, lập tức xuống hậu cung hỏi việc, lại gặp Chu Thục Phi khó khăn bước xuống giường bệnh nói, "Vốn là thần thiếp không đúng, dạo này thân thể mệt mỏi, liền giao hết cho huyện chúa muội muội xử lý, nàng tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhất thời cũng không thể tránh được có điều sơ sót."

Thẩm Trường Trạch thế mới biết, hoá ra Thường Nhạc huyện chúa vì muốn nịnh hót thái hậu, mới cắt xén vài phần đồ mùa đông của mấy vị thái phi Bắc Uyển, hắn nổi giận lôi đình kêu người mở cửa quốc khố, lấy bạc của chính mình tới bổ khuyết thiếu hụt, dù sao cũng không thể để người khác nói hắn ngược đãi thứ mẫu.

Thường Nhạc cũng ý thức được việc này không thỏa đáng, cũng may cung thái hậu không dễ chọc, đụng đến ai chứ không thể đụng đến nơi này.

Còn cho rằng Cảnh thái hậu sẽ hỗ trợ khuyên bảo hai câu, nào biết mẫu hậu vừa biết chuyện đã thưởng cho nàng ta hai cái tát, cả giận nói: "Hồ đồ! Ai cho phép ngươi tự chủ trương?"

Bà có thể trở thành thái hậu, không chỉ đơn thuần dựa vào sự sủng ái của tiên đế, càng quan trọng chính là am hiểu lòng người. Hiện giờ mấy người thái phi thái tần vẫn còn sống đó, hơn phân nửa là những người đã từng cùng ngồi một thuyền với bà dốc sức trèo lên đến tận đây, hiện giờ những ngày tháng khó khăn vừa qua chút, lại bị cắt xén phần đồ mùa đông, chẳng phải là để người khác chỉ lưng nói bà ăn cháo đá bát sao?

Cảnh thái hậu yêu thích thanh danh, liền cảm thấy việc làm này của nghĩa nữ là muốn bôi đen mặt mình, lập tức phẫn nộ nói: "Mau thu hồi bộ dạng cao cao tại thượng kia của ngươi, đi xin lỗi các vị phi tần Bắc Uyển ngay đi, ai bảo ngươi không biết trời cao đất dày?"

Thường Nhạc che lại gương mặt sưng đỏ, lòng thầm kêu oan chết, lúc Nội Vụ Phủ mới vừa đem đồ đến, nàng còn cố ý xin chỉ thị của Chu Thục Phi, hỏi xem phải phát như thế nào thì mới thỏa đáng, Chu Thục Phi liền nói thái hậu đứng đầu đàn phi, cứ đặt Ninh Thọ Cung lên trước —— cũng ám chỉ trước kia nàng cũng làm như vậy.

Thường Nhạc cảm kích một trận, hiện giờ mới biết bản thân bị người tính kế, ả Chu thị đáng chết này, cố ý xúi giục nàng rơi vào bẫy rập, bản thân lại giả bệnh cho nên vô cùng sạch sẽ, đúng là mặt như hoa đào lòng như rắn rết.

Thường Nhạc cũng nhận ra rằng trong cung có bao nhiêu hiểm ác, những vị nương nương bề ngoài hiền lành ngoan ngoãn, nhưng người nào cũng khó chơi, vì vãn hồi thanh danh, nàng ta không thể không chuẩn bị lễ vật tự mình đưa đến Bắc Uyển xin lỗi, hơn nữa việc này không những dùng hết tiền tiết kiệm mấy tháng, còn phải bù thêm không ít trợ cấp quận vương điện hạ lén đưa vào.

Tức giận đến ngứa răng, phải chi kế hoạch có tiến triển thì thôi, nhưng từ khi nàng vào cung đến nay, cả ngày chỉ vây quanh một bà lão ngây ngốc hồ đồ, còn hoàng đế thì ngay cả mặt cũng chưa thấy —— không phải nói hoàng đế rất thương yêu vị muội muội đã chết kia sao? Sao lại tránh nàng như rắn rết vậy chứ.

Nàng nào hiểu được, Thẩm Trường Trạch thuần túy chỉ là không muốn thấy nhìn cảnh nhớ người, địa vị Trường Nhạc ở trong lòng hắn đương nhiên hơn xa một người lớn lên có gương mặt giống nàng; huống chi, những ký ức đó cũng không mấy tốt đẹp, người chết đã đi xa, nếu tùy ý để vị này ngày ngày lắc lư trước mắt, gợi lên đau xót đã từng, hắn sao còn có thể thống trị gia quốc thiên hạ chứ?

Cho dù một giây hắn cũng chưa từng quên màn thảm thiết đó.

Lúc Thường Nhạc hết đường xoay xở, Cố Tuệ đã tìm tới cửa, hiện giờ nàng đối với Ninh Thọ Cung mà nói chính là ra vào tuỳ thích vô cùng tự nhiên, ngay cả Vương ma ma cũng không dám cản nàng —— sợ nàng lại ăn vạ, ăn không hết lại gói mang về.

Có thể thấy có thai vẫn có chỗ tốt.

Thường Nhạc thấy nàng cũng có chút kiêng kị, tuy rằng chuyện chia bạc có lẽ là chủ ý của một mình Chu Thục Phi, nhưng nàng vẫn hoài nghi nàng kia bị người trước mắt sai khiến —— dù sao Chu Thục Phi và nàng không oán không thù, chỉ có hoàng quý phi là từng gây chuyện.

Thường Nhạc cố ý bảo trì khoảng cách, miễn cho lát nữa lại bị hắt nước bẩn, cảnh giác nói: "Nương nương đến đây làm gì?"

Cố Tuệ mỉm cười, "Ta tới là để giúp ngươi bài ưu giải nạn."

A, chồn chúc tết gà. Thường Nhạc lạnh lùng, "Ý tốt của tẩu tẩu ta xin nhận trong lòng, nhưng, thật sự không cần."

Cố Tuệ cũng không để ý thái độ xa cách ngàn dặm của nàng ta, chỉ vào hồ đào trên bàn nói: "Ta có thể uống một ngụm trà không?"

Nàng đương nhiên không sợ trong đó có độc, dù có thì người gặp xui xẻo cũng là đối phương —— nàng tất nhiên chân trần không sợ mang giày.

Đáng tiếc, uống cạn một ly, bụng vẫn không hề có gì khác thường, có thể thấy người nào trong cung cũng sợ nàng, chỉ một lòng một dạ ước gì hài tử mau chóng bình an ra đời.

Cho nên nàng cũng chỉ có thể thuận theo ý trời.

Cố Tuệ thở dài: "Không phải ngươi muốn tiếp cận bệ hạ sao? Ta cho ngươi cơ hội."

Người ngoài xem nàng là nghĩa muội hoàng đế, nhưng Minh Quận Vương và bản thân Thường Nhạc hiển nhiên không nghĩ như vậy, thời điểm tất yếu, thân thể cũng có thể là một loại vũ khí.

Thường Nhạc cười lạnh, "Ngươi không ghen?"

Cố Tuệ ngược lại bị nàng chọc cười, hoá ra người xấu xa cũng nghĩ người khác xấu xa như mình, Minh Quận Vương cũng vì ngôi vị hoàng đế mới không từ thủ đoạn nào.

Nàng đương nhiên không phải muốn đưa Thường Nhạc lên giường hoàng đế, cho dù loạn - luân trên danh nghĩa thôi là đã đủ tội, Cố Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, ta không phải muốn ngươi tranh sủng, mà là muốn ngươi hỗ trợ bệ hạ loại trừ tâm bệnh, chặt đứt tâm ma."

Thường Nhạc hơi rung động, nàng đã từng nghe Minh Quận Vương nói qua, nguyên nhân vị công chúa năm xưa chết rất kỳ quặc, nhưng cụ thể vì sao lại không thể biết, làm cho nàng đóng giả cũng bị bó tay bó chân.

Hiện tại hoàng đế lại không chịu gặp nàng, nếu thật sự có thể lấy danh nghĩa chữa bệnh tiếp cận, cũng có thể xem như một biện pháp tốt.

Cố Tuệ nhẹ nhàng nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Thường Nhạc lưu chuyển tròng mắt, "Làm như vậy thì ta được gì tốt?"

Tuy Quận vương không phái nàng tới làm thích khách, nhưng nghe ý tứ chủ tử, tựa hồ ước gì hoàng đế bị ốm đau tra tấn càng nhiều càng tốt —— vì sao nàng lại phải đi giải cứu?

Bây giờ cô nương này đã hoàn toàn lộ rõ nguyên hình, diễn cũng lười làm. Cố Tuệ không muốn tiếp tục vô nghĩa, "Ngươi biết rõ, nếu tâm bệnh bệ hạ chậm chạp không hết, ngươi ở trong cung sẽ mãi chỉ là một người chết, rốt cuộc ngươi muốn sống dưới bóng của người khác, hay đường đường chính chính mà làm chính mình, nên chọn thế nào, trong lòng ngươi hiểu rõ chứ nhỉ?"

Thường Nhạc rùng mình một cái, tất nhiên nàng muốn phụ trợ Quận Vương hoàn thành mục đích, nhưng, nàng cũng muốn quang minh chính đại đứng trước người khác, lấy thân phận thích hợp gả cho quận vương điện hạ —— ân cứu mạng, chắc cũng đủ để nàng đứng vững gót chân trong cung rồi nhỉ?

Còn về đại kế của điện hạ, về sau có rất nhiều thời gian, chờ nàng giành được tín nhiệm của hoàng đế, không phải sẽ có càng nhiều cơ hội sao?

Thường Nhạc buông lỏng, giọng điệu tự nhiên phát ra, "Ngươi sẽ không tranh công của ta chứ?"

Cố Tuệ chỉ bụng cười nói: "Ngươi cũng quá xem thường người khác rồi, công lao của ta ở chỗ này, ai hiếm lạ mà đi tranh với ngươi?"

Thường Nhạc:...... Quả nhiên, mấy nương nương trong cung đều đáng ghét như thế, miệng như có độc, mà hoàng quý phi càng là cường thủ.

*

Sau khi hai người hoàn thành kế hoạch, Cố Tuệ liền lén kêu người sắp xếp, tuy rằng không nhất định có thể thành công, nhưng dù sao cũng phải thử một lần —— nếu Thẩm Trường Trạch có thể sống nhiều hơn mười năm tám năm, bình an nuôi lớn con nàng, vậy nàng ở thế giới khác cũng có thể yên tâm.

Việc này không thể lừa được người, Cố Tuệ liền bớt thời giờ nhắc nhở Bạch Thanh Thanh, nhờ thế Bạch Thanh Thanh mới biết nguyên nhân hoàng đế coi trọng nàng, "Nhưng mùi hương trên người tần thiếp không phải là trời sinh đã có, là nhờ từ nhỏ ngâm mình tắm thuốc, chẳng lẽ nương nương không biết sao?"

Cố Tuệ:...... Nàng không biết thật nha! Còn tưởng rằng nữ chủ và Hàm Hương trong Hoàn Châu cách cách là có thiên phú dị bẩm giống nhau chứ, thì ra không phải à.

Bạch Thanh Thanh lộ vẻ thẹn thùng, "Nhà ta có bệnh phong di truyền, không biết từ thế hệ nào đã kê ra phương thuốc này, nói là ngày ngày dùng nó lau mình tắm gội, sẽ trăm tà không xâm, tuy rằng ta chưa từng bị bệnh, nhưng nương ta luôn luôn phòng bệnh hơn chữa bệnh, từ nhỏ đã bắt ta tắm."

Cố Tuệ: "...... Vậy hiện giờ ngươi còn nhớ rõ phương thuốc kia không?"

"Nhớ rõ chứ, ta có thể đọc làu làu luôn đấy." Bạch Thanh Thanh vừa nói liền viết ra mấy loại dược liệu, cũng nói: "Trong đây có mấy vị thuốc bột cần phải tách ra, đợi tới khi dùng mới hoà với hỗn hợp nước thuốc, như thế mới không làm mất dược hiệu."

Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn, Cố Tuệ không ngờ việc nan giải bối rối hồi lâu bỗng được đáp án mà chẳng phí công phu, vì thế kêu Tiểu Trúc đi dựa theo phương thuốc kia mà bốc, nhưng, nàng vẫn chưa vì vậy mà gác lại hợp tác cùng Thường Nhạc —— trị phần ngọn là không đủ, muốn giúp hoàng đế kéo dài tuổi thọ, thế nào cũng phải nhổ cỏ tận gốc.

Nàng kêu Tiểu Trúc pha dược vào trong nến, rồi mang qua Dưỡng Tâm Điện để cảm xúc hoàng đế ổn định, xong hết mọi việc mới kêu Thường Nhạc huyện chúa tới, nói là muốn dùng thuốc màu chu sa bôi lên mặt nàng một đốm đỏ thực lớn.

Thường Nhạc cực lực kháng cự, vì sao nàng thế nào cũng phải hủy diệt gương mặt xinh đẹp này chứ?

Cố Tuệ điềm tĩnh nói: "Nhưng trên mặt công chúa Trường Nhạc có bớt mà, ngươi muốn giả giống nàng, không phải nên hy sinh chút sao?"

Thường Nhạc:...... Vậy sao ngươi không hy sinh đi?

Bất đắc dĩ cái thai chính là tấm mộc lớn nhất của Cố Tuệ, Thường Nhạc cũng không thể bắt nàng thay mình ra trận, để tránh kinh động thai khí. Chỉ phải nhận mệnh mà bôi lên vết bớt kia, lại soi gương, cảm thấy nếu quận vương điện hạ nhìn thấy gương mặt này chắc chắn sẽ sợ tới mức cách xa ba thước.

---

Đem truyện mình ra ngoài thì nhớ dẫn nguồn nhé.