----

Khương Bảo vốn là con gái của một gia đình giàu có, lúc vừa xuyên đến nơi này, bởi vì gia cảnh quá nghèo, mẹ ruột và cha kế lại bỏ mặc, suýt chút nữa cô đã chết đói.


Sau đó cô tìm được một nghề có thể kiếm ra tiền, cuộc sống mới dần dần ổn hơn.


Thời đại này hoàn toàn trái ngược với thời đại của cô, quần áo chế tác khá rẻ, ngược lại quần áo may sẵn lại vô cùng đắt đỏ, bình thường một bộ váy liền trong bách hóa cao ốc có thể bán được hơn năm sáu mươi tệ.


Lúc trước ở đại học Khương Bảo học chuyên ngành thiết kế thời trang, ngoại trừ thời gian học trong trường, người mẹ giàu có của cô còn vận dụng quan hệ để mời các cao thủ trong ngành đến dạy cho cô.

Cho nên từ thiết kế bản thảo, làm mẫu giấy, chọn chất liệu, cắt may, đến khâu cuối cùng, cô đều rất thành thạo.


Giá các bộ quần áo Khương Bảo bán ra còn cao hơn mười tệ so với quần áo trong bách hóa cao ốc, mặc dù đắt, nhưng vẫn có người tình nguyện trả tiền để mua nó, bởi vì quần áo cô làm ra tinh xảo hơn rất nhiều so với mặt hàng may sẵn trong bách hóa cao ốc.


Hiện tại Khương Bảo có một khách hàng cố định, chính là Lâm Ôn Ôn học ở trung học phổ thông huyện.


Lâm Ôn Ôn là con gái của hiệu trưởng Lâm Vĩnh Hoa, trong nhà rất có tiền, chỉ cần Khương Bảo làm ra bất kỳ bộ quần áo nào, cô ấy cũng sẽ mua.


Lần này Khương Bảo tới thị trấn cũng chính là để đưa quần áo cho cô ấy, vừa vặn một màn này lại bị Mạnh Tu Viễn ở trên lầu thấy được, còn tưởng rằng cô cũng là học sinh của trường trung học huyện.


Sau khi nhận được thù lao, Khương Bảo đến căn tin quốc doanh mua thức ăn, chuẩn bị tự thưởng mình một bữa.


"Chị Mỹ Hồng, lát nữa đến nhà em ăn cơm đi.

" Khương Bảo mời.


"Không cần đâu, chị đã ăn rồi.

" Kim Mỹ Hồng nở nụ cười mộc mạc của nông dân: "Lúc nãy ở chợ có mua hai cái bánh bao trắng ở quán bên cạnh.

"


"Hai cái bánh bao đó của chị đạp xe một lát là tiêu hóa hết rồi.

Chở em cực khổ như vậy, nếu như chị không đến nhà em ăn cơm thì em sẽ rất hổ thẹn.

"

Giọng của Khương Bảo rất ngọt, Kim Mỹ Hồng nghe cô nói như vậy thì rất dễ chịu.


"Không cực khổ chút nào! Trước kia chị còn chở bí đỏ vào thành phố bán, một lần có thể chở hơn bốn trăm cân.

Em nhẹ như vậy, chị còn không có cảm giác gì.

" Kim Mỹ Hồng nói đùa với Khương Bảo.


"Vậy cũng phải tới ăn cơm!" Khương Bảo không chịu buông tha, lúc nói ra lời này vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc.


Kim Mỹ Hồng bật cười thành tiếng: "Được!"

Kim Mỹ Hồng chở Khương Bảo trở lại thôn Tiểu Mộc, mới vừa vào thôn đã phát hiện mọi người đang nhìn chằm chằm hai người rồi thì thầm cái gì đó, ánh mắt có đồng tình có cười nhạo.