Editor: NganNguyen177838

Beta: Cutimap

-----

Bối Noãn vô cùng hối hận.

Vị chua khiến người ta không còn thưởng thức được vị gì giống như một tiếng sấm, tia sét nhanh chóng theo đầu lưỡi xông thẳng lên não.

Mặt Bối Noãn nhăn nhó một hồi.

Đây được mệnh danh là loại đường chua nhất trên thế giới, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Bối Noãn cho rằng bản thân mình là người nặng miệng chua cay không kỵ, nhất định có thể chịu được, không nghĩ tới thật sự chua đến phát khóc.

Vốn dĩ là do khi hai người thân mật lên liền có chút mất khống chế, Bối Noãn không muốn bầu không khí trở nên ái muội như vậy, hơn nữa cũng đột nhiên nghịch ngợm, có ý tưởng, muốn đùa một chút.

Kết quả chiêu này khiến địch bị thương một ngàn, tự tổn hại 800.

Thật đúng là não bị bò đá mới nghĩ ra ăn cái này.

Con mẹ nó vị chua này con người có thể chịu được sao?

Khoảnh khắc đầu lưỡi lướt tới chạm tới kẹo, Lục Hành Trì dừng một chút, nheo lại đôi mắt đẹp, sau đó ôm chặt Bối Noãn.

Bối Noãn đang cố gắng để phun cục kẹo ra, nhưng Lục Hành Trì đã đưa ra một bàn tay, mạnh mẽ đè gáy cô lại, bịt chặt miệng cô, không cho Bối Noãn làm chuyện khác.

Hai người ôm chặt lấy nhau, chua đến chết đi sống lại.

Khoảnh khắc điên cuồng nhất lúc ban đầu cuối cùng cũng trôi qua, dù mùi vị kinh khủng đến đâu cũng sẽ từ từ thích ứng, động tác của Lục Hành Trì mới dần trở nên nhẹ nhàng và triền miên.

Cho đến khi cả hai cuối cùng cũng tách ra, Lục Hành Trì trông như thể vẫn đang tận hưởng nó.

Anh ân cần nói: "Bối Noãn, anh thích ý tưởng mới của em, rất thú vị."

Bối Noãn chua đến mức nước mắt lưng tròng: Anh anh ——

Khi hai người trở về thấy được hôm nay Đường Đường xuống bếp, đã làm món mực xào ớt.

Lục Hành Trì đang có tâm trạng tốt, xắn tay áo lên, hỏi Bối Noãn cho một ký tôm hùm.

Bối Noãn phỏng chừng gần đây đại Boss học hành chăm chỉ, việc học có thành tựu cho nên dự định sẽ nấu ăn.

Với thái độ nghiêm túc như đang thực hiện một ca phẫu thuật, anh cẩn thận đem từng con tôm một cắt bỏ râu, nhặt bỏ chỉ, cắt lưng, rồi cho vào chảo dầu.

Lần này dầu đổ vào không bị văng, hơn nữa cũng đã nhớ lau sạch nước trước khi đổ dầu.

Những con tôm trong chảo dầu dần dần tỏa ra mùi thơm, chuyển sang màu đỏ cam đẹp mắt.

Lục Hành Trì chậm rãi thêm một ít đường, muối và nước tương nhạt, rắc một ít hành lá, số lượng đều được kiểm soát tốt.

Khi anh bắt nồi lên, tất cả mọi người đều vây lại xem, giống như các bố mẹ dự lễ tốt nghiệp cho con.

Món tôm chiên tuy đơn giản, nhưng ngon nhất là tôm còn tươi ngon, hơn nữa Lục Hành Trì xử lý tôm rất kỹ càng, không để lại một chút chỉ cát nào.

Cơm còn chưa được dọn ra, một mâm tôm trong nháy mắt đã bị cướp sạch sẽ.

Lục Hành Trì bản thân không ăn nhiều, anh vẫn luôn nhìn Bối Noãn.

Bối Noãn đang ngậm con tôm trong miệng, vì phòng bị Đỗ Nhược đoạt quá nhanh, nên tay trái tay phải đều hành động, mỗi tay cầm một con.

Lục Hành Trì rất hài lòng.

Ăn xong cơm trưa, lại lái xe đi thẳng đến Diêm Hà.

Tạ Nguyên Thanh nói đúng, mùa này là lúc thượng nguồn tiến vào mùa mưa, nước sông bắt đầu dâng cao, năm nay không có người quản lý, sông tràn ra cả hai bờ, ngập lên đầy đồng ruộng.

Diêm Hà giống như sông lớn bên ngoài Giang Thành lúc trước, đã lâu không còn chiếc cầu nào.

Virus lây lan từ đông sang tây, người dân ở Diêm Hà chặn cầu và đường, khi không cách nào ngăn virus được nữa, chuyện phá cầu là một hành động rất bình thường và phổ biến.

Bây giờ không giống như lúc qua sông lần trước, lúc đó trên sông còn có thuyền, bây giờ Lục Hành Trì lái xe việt dã đi suốt dọc theo sông Diêm Hà, thậm chí một bóng thuyền cũng không nhìn thấy.

Bối Noãn thầm hạ quyết tâm, lần sau tìm được cơ hội, nhất định phải thu một con thuyền vào trong không gian, cho dù là thuyền bơm hơi, miễn có thể chứa được năm người là được.

Diêm Hà chảy từ tây sang đông, đoạn băng qua trước mặt là một khúc quanh lớn hình chữ V.

Cho nên có một cách khác để tạm thời tránh qua sông, đó là đi về hướng Nam dọc theo bờ sông, men theo nó để rẽ vào khúc cua này.

Nhưng trong trường hợp đó, như Tạ Nguyên Thanh đã nói, sẽ cần phải đi theo hướng của Diêm Hà, băng qua biên giới.

Trong sách nhóm đã đi chính con đường này.

Không ngoài dự kiến, khi Lục Hành Trì cùng thảo luận với mọi người, cũng lên kế hoạch đi theo hướng này.

Bối Noãn vui mừng khôn xiết, "Cho nên chúng ta sẽ đi du lịch nước ngoài?"

Đỗ Nhược bình tĩnh phân tích, "Đất nước nào cũng thật vô nghĩa. Không có người sống, nơi nào cũng có thây ma, tôi đoán thây ma ở biên giới cũng giống thây ma bên này? Không có khác biệt ngôn ngữ, đúng không?"

Nói đều là hô hô hô, ku ku ku, ngao ngao ngao.

Bối Noãn nhìn nhiệm vụ thánh mẫu chi nguyện đếm ngược, tìm thấy một cơ hội khi không có ai khác xung quanh, bí mật thúc giục Lục Hành Trì, "Rốt cuộc hai nguyện vọng còn lại của anh là gì?"

Lục Hành Trì liếc cô một cái, "Em vội vàng làm gì? Vội vàng như vậy, không lẽ có giới hạn thời gian sao?"

Bối Noãn sợ tới mức trái tim như ngừng đập.

Anh nhìn người quá hay, Bối Noãn cố gắng hết sức để có thể bình tĩnh. "Tất nhiên là có, em tự quy định cho mình thời gian ba ngày, quá hạn nó sẽ trở thành phế thải. Anh cũng không muốn ý nguyện trở thành phế thải chứ?"

Lục Hành chậm rãi cười, "Được rồi. Ba ngày nữa anh sẽ nói cho em."

Xe việt dã chạy dọc theo sông cho đến tối mịt mới đến một thị trấn biên giới. Đối diện với thị trấn nhỏ là nước N, ở đó cũng là một thành phố nhỏ.

Cư dân hai bên vốn dĩ thường xuyên qua lại, nhiều người làm ăn buôn bán ở hai nước, vùng phụ cận bến cảng còn rất sôi động nhộn nhịp và phồn hoa.

Sự phồn hoa không phải là điều tốt, hiện tại thây ma đều ở khắp nơi, không có người sống.

Xe của Lục Hành Trì trực tiếp lái thẳng qua.

Đỗ Nhược nói đúng, bên kia biên giới cũng không khác gì bên này.

Phong cảnh tương tự, những ngôi nhà có phong cách giống nhau, các thây ma trông cũng giống nhau.

Lục Hành Trì lại lái xe dọc sông một đoạn, chờ trời tối mịt, mới dừng lại dựng trại.

Nơi cắm trại nằm khuất trong một khu rừng bên cạnh bờ sông Diêm Hà.

Buổi tối cuối xuân thường ấm áp thoải mái, Bối Noãn không ở trong xe, mà đem xe việt dã thu vào, giống với đám người Lục Hành Trì, cũng dựng một cái lều ngay tại chổ.

Trong hai ngày ở trấn Nghiêu đều được ngủ trên một chiếc giường êm ái vô cùng thoải mái, từ thanh đạm trở thành xa xỉ thì dễ, từ xa hoa trở về đạm bạc thì khó, nằm trên một chiếc đệm bơm hơi làm sao cũng không thể ngủ được.

Bối Noãn dứt khoát xung phong nhận việc là người gác ca đêm đầu tiên.

Trước đây, gác đêm đều là công việc của họ, Bối Noãn chỉ cần ngủ là được.

Theo như Đỗ Nhược nói, có nghĩa là "Cô gác đêm chúng tôi cũng không ngủ được, chúng tôi không yên tâm, cho nên cũng phải thức canh cô, quá phiền phức".

Đêm nay cô yêu cầu thật sự rất khẩn thiết, vùng phụ cận cũng hoang tàn vắng vẻ, ngay cả bóng dáng của thây ma cũng không có, Lục Hành Trì mới có thể đồng ý.

Tất cả bọn họ đều ngủ, trong rừng cây chỉ có tiếng kêu côn trùng.

Bối Noãn ngồi một lúc, sau đó đi ra sông hít thở.

Mặt sông ở đây tuy rộng, nước sông cũng không chảy mạnh, dưới ánh trăng sóng nước lăn tăn nhè nhẹ phản chiếu chút ánh sáng bàng bạc.

Bối Noãn đột nhiên nhìn thấy dường như có một chiếc thuyền trên sông cách đó không xa.

Thuyền nhỏ cách bờ không xa, lại trống không, không một bóng người.

Con thuyền như bị cuốn trôi từ thượng nguồn xuống, bị mắc kẹt ở khúc ngoặt của dòng sông, từ từ quay theo dòng nước xoáy.

Bối Noãn nhanh chóng chạy về chỗ cắm trại, lao đến lều Lục Hành Trì, roẹt một tiếng kéo ra khóa kéo lều của anh.

Lục Hành Trì an tĩnh nằm đó, chăn đắp trên người.

Cửa sổ nhỏ màn lưới của lều trại vẫn để mở, một chút ánh trăng xuyên vào chiếu vào trên mặt anh, hắt bóng lên sống mũi cao thẳng, lông mi dài che đi hốc mắt, ngủ rất say.

Bối Noãn nghĩ thầm, anh ngủ cũng quá say.

Lỡ như Bối Noãn đang canh gác bị lũ thây ma kéo đi, lại có thây ma bò vào lều, chắc anh ấy cũng không biết.

Sao có thể.

Chắc chắn là giả vờ.

Bối Noãn nhanh chóng lui về phía sau.

Cô vừa di chuyển, Lục Hành Trì, người vừa mới còn nhắm mắt, đã xoay người vùng dậy, vung tay lên, đem cô đè xuống phía dưới.

Bối Noãn phát hiện, áo sơ mi và quần dài của anh đều hoàn chỉnh, quần áo trên người vốn cũng chưa cởi.

Anh đối với chuyện trực đêm của cô, cuối cùng là không yên tâm bao nhiêu?

Lục Hành Trì đang đè lên Bối Noãn, từ trên cao nhìn xuống, như thể một con báo đang đè một con linh dương, ánh mắt đầy đắc ý như bắt được con mồi.

Anh nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, "Lá gan càng ngày càng lớn, hơn nửa đêm lẻn vào lều của một người đàn ông, em muốn làm gì?"

Bối Noãn trả lời một cách thuần khiết và vô tội, "Đương nhiên là có việc muốn tìm anh."

Lục Hành Trì nhìn cô, liếm liếm môi, "Thật tình cờ là anh cũng có chuyện cần tìm em. Anh đang nghĩ, nguyện vọng thứ hai của anh là..."

Mắt thấy suy nghĩ của Lục Hành Trì sắp sai, Bối Noãn vội ngắt lời, "Sau này anh có thể nói về nguyện vọng thứ hai được không? Nếu anh chần chờ, thuyền sẽ không còn nữa."

"Thuyền?" Lục Hành Trì có hứng thú, đứng dậy buông Bối Noãn ra.

Khi hai người đến sông, chiếc thuyền đã sắp thành công thoát khỏi dòng xoáy.

"Có dây không? Phải dài một chút và chắc một chút." Lục Hành Trì hỏi Bối Noãn.

Bối Noãn tìm ra sợi dây cho anh, Lục Hành Trì lại yêu cầu một chiếc đinh dài.

Anh cầm chiếc đinh dài vào tay, phần cuối của chiếc đinh giống như đuôi mèo, nó tự động mềm mại cuộn lại, tạo thành một vòng tròn nhỏ.

Lục Hành Trì buộc dây vào vòng tròn nhỏ, mở lòng bàn tay ra, chiếc đinh dài kia đột nhiên bay lên không trung, bắn về phía thuyền.

Chiếc đinh mang theo sợi đây, được đóng chặt vào đầu thuyền, phần đuôi của sợi dây vẫn nằm trong tay Lục Hành Trì.

Tay anh dùng lực, từ từ kéo chiếc thuyền lại gần.

Bối Noãn vui mừng khôn xiết, cô cũng phụ kéo dây, giúp Lục Hành Trì kéo thuyền vào bờ.

Sau này khi gặp sông nữa thì sẽ có một chiếc thuyền để sử dụng.

Hai người đi vòng quanh con thuyền và nghiên cứu.

Đây là loại thuyền độc mộc loại truyền thống, mang nét đặc trưng của người dân tộc, vừa mỏng vừa dài, giống như trái đậu cô ve, hai đầu cong lên trên.

Tuy không lớn, nhưng ngồi năm người chắc cũng không vấn đề gì.

Đang mải mê xem con thuyền, bỗng phía sau truyền tới tiếng lốp xe chạy nghiền lên trên những chiếc lá trên mặt đất.

Bối Noãn quay lại, thấy một chiếc xe tải đi qua khu rừng, dừng lại cách đó không xa.

Có mấy người mở cửa nhảy ra khỏi xe, đang đi lại đây, trong miệng còn la hét cái gì.

Bối Noãn chột dạ liếc nhìn chiếc thuyền, không phải là trộm thuyền bị chủ nhân phát hiện chứ? Thuyền này lênh đênh trên sông, chẳng lẽ lại có chủ?

Khi họ đến gần hơn, Bối Noãn mới nhìn thấy rõ, mỗi người trong số họ đều có súng trong tay.

Họ hét lên một lần nữa, lần này Bối Noãn nghe hiểu, hắn nói là, "Giơ tay lên!"

Rõ ràng đã qua biên giới, ngay cả ngôn ngữ cũng không thay đổi.

Bối Noãn nhớ ra.

Trong sách có nói rằng, vùng biên giới của quốc gia N này rất đặc biệt, có lịch sử phức tạp, nhiều người không phải là người gốc của quốc gia N.

Bây giờ vẫn luôn làm ăn buôn bán với phía đối diện, hai bên biên giới có quan hệ mật thiết, thậm chí trường học cũng không dạy tiếng quốc ngữ N.

Bối Noãn ngoan ngoãn giơ tay lên.

Đối phương không phải là thây ma, Lục Hành Trì cũng không động thủ, anh cũng giơ tay lên.

Mấy người đó đi tới, từ trên xuống dưới, đánh giá Lục Hành Trì và Bối Noãn như đánh giá bánh bao trong nhà hàng, như thể họ rất hài lòng với bề ngoài da mỏng thân hình gầy của hai người bọn họ.

"Các người đừng sợ, chúng tôi là người tốt." Một người chậm rãi mở miệng lên tiếng.

Hầu hết những người tự nhận mình là người tốt hơn phân nửa đều không phải là người tốt, nếu họ thực sự là người tốt, thì tại sao lại giơ súng?

Lục Hành Trì và Bỗi Noãn cũng không đáp lại.

"Chúng tôi có thể đưa các người đến một nơi an toàn."

Hóa ra người này cũng giống như Lục Hành Trì, cũng là mở công ty chuyển phát nhanh.

Nhưng lần này người này thực sự bỏ súng xuống.

Anh ta nở một nụ cười như một bà ngoại sói*, "Chỗ chúng tôi không có thây ma, có ăn có uống, chung quanh là hồ nước, thây ma không thể nào qua được."

* Bà ngoại sói: trong sự tích cô bé quàng khăn đỏ.

Khi anh ta đề cập đến hồ, Bối Noãn liền biết họ là ai.

Trong sách khi tiểu đội vượt qua biên giới ở nước N sẽ đi qua nơi đó, đó là một căn cứ được xây dựng trên một hòn đảo giữa hồ lớn.

Nhóm người này cũng không phải người tốt, bọn họ muốn bắt người đi ra đảo làm công, bắt được một người lên đảo thì họ sẽ được một phần tiền.

Lục Hành Trì ở bên cạnh, đột nhiên hỏi, "Không có thây ma, còn có thức ăn? Thật không?"

Giọng điệu bán tín bán nghi, còn có chút kinh hỉ không thể che giấu.

Bối Noãn: "..."

Anh đột nhiên giả thành con nai vàng ngơ ngác dẫm nát khu rừng già, giả vờ như là thật, nghe ra cũng không thể biết được rằng anh vừa ăn mực xào ớt và tôm chiên vào buổi trưa.

"Đúng vậy, đặc biệt rất an toàn, còn có, mọi thứ đều có, hãy đi theo chúng tôi đi." Bà ngoại sói cười tủm tỉm nói.

"Chúng tôi vẫn còn một vài người, trong lều trại đằng kia." Lục Hành Trì cũng không quên bán luôn đồng đội của mình.

Bà ngoại sói ánh mắt sáng lên: "Vậy thì càng tốt, đều cùng nhau đi."

Bối Noãn nghĩ thầm, Lục đại Boss vốn không ngốc, khẳng định là biết bọn họ không phải người tốt, không biết bị trúng gió gì, nhất định phải đi theo bọn họ.

Anh nói muốn đi, Bối Noãn cũng liền ngoan ngoãn đi theo.

Bối Noãn lúc này đã nhìn ra, dường như những nơi mà tiểu đội đã từng đi qua ở trong sách, tất cả đều được chính xác đi qua một lần nữa, đến bây giờ vẫn chưa bỏ sót bất kỳ một nơi nào.

Đi thì đi, dù sao có Lục Hành Trì ở đây, Bối Noãn cũng không cần nhất thiết phải bận tâm làm gì.

Trong lòng Bối Noãn đang nhớ thương về một chuyện khác.

Thật vất vả mới lấy được một con thuyền nhỏ! Đó là một chiếc thuyền vô cùng quý giá!

Nó vẫn ở đó, còn chưa kịp thu.

Có rất nhiều con mắt như vậy đang nhìn chằm chằm, bây giờ mà thu, thật sự là quá bắt mắt.

Cô vẫn tiếp tục im lặng, Lục Hành Trì cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé.

Dưới ánh trăng, thấy hai mắt của cô dán vào con thuyền vừa lấy được, lưu luyến không rời.

Lục Hành Trì không khỏi cong khóe miệng.

Bà ngoại sói thúc giục Lục Hành Trì, "Đi thôi? Chúng ta đi gọi bọn họ đi?"

Lục Hành Trì "Ừ" một tiếng, rồi liếc nhìn chiếc xe tải nhỏ của bà ngoại sói cách đó không xa.

Cửa xe đột nhiên "phanh" một tiếng đóng sầm lại.

Thanh âm trong đêm tĩnh mịch phá lệ rõ ràng, tấc cả mọi người đều sửng sốt.

"Âm thanh gì?" Có người hỏi.

"Hình như là... xe của chúng ta." Có người kinh hãi chỉ vào chiếc xe tải nhỏ, với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

Mọi người đều thấy, cánh cửa xe tải nhỏ đang từ từ mở ra từng chút một, như thể bị một bàn tay vô hình nắm lấy.

Sau đó, lại có một tiếng "phanh" khác, cánh cửa đóng lại một cách dữ dội, như thể ai đó đang nổi giận.

Sau đó từng chút từng chút một, quỷ dị mà lặng lẽ mở ra từ từ.

Bên bờ sông về đêm tối om như mực, cánh cửa xe đang đóng mở một cách tự động, trông giống như đoạn đầu của một bộ phim ma.

Bà ngoại sói cố gắng hết sức để kiểm soát biểu hiện của mình, ra lệnh cho một người đàn ông nhỏ gầy, "Mày đi qua xem một chút."

Người đàn ông nhỏ gầy vốn không tình nguyện, cầm chặt súng và di chuyển đến đó.

Lục Hành Trì đang nhát ma, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

Quả nhiên, mặt cỏ nơi con thuyền được đặt trên đó đã trống rỗng.

Bối Noãn thừa dịp anh đang nhát ma, khi sự chú ý của mọi người đổ dồn vào chiếc xe tải, đã thu chiếc thuyền vào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy sự hài lòng.

"Không... không có ai." Người đàn ông nhỏ gầy kiểm tra xung quanh chiếc xe, sau đó quay đầu lại kêu lên.

Không gì đáng sợ hơn có người đi dọa người.

Bối Noãn thu được thuyền, tâm tình rất vui vẻ, nhưng tiếc là không thể diễn đạt được, vì vậy quyết định thêm một chút củi vào lửa của Lục đại Boss.

"Người, các người có thấy gì không?" Bối Noãn đột nhiên nói, giọng nói run run, "Đây, có một chiếc thuyền ở đây đúng không?

Lục Hành Trì: "..."

Bà ngoại sói liếc nhìn vào khoảng đất trống nơi con thuyền ban nãy ở đó, sắc mặt lập tức tái mét.

Có người nơm nớp lo sợ nói: "Hình như, hình như vừa rồi còn có một con thuyền?"

"Tôi cũng nghĩ rằng có... là chiếc thuyền gỗ cũ đã được sử dụng vào hàng chục năm trước, phải không?"

"Thuyền đâu?"

Một mảnh im lặng.

Bối Noãn đổ thêm dầu vào lửa, run rẩy nói: "Không phải trên thuyền có thứ gì đúng không? Vừa rồi tôi còn nhìn thấy một nửa chiếc thuyền bị nước chảy nhỏ giọt."

Bối Noãn dừng một chút, hoảng sợ hơn nói: "Tại sao chiếc thuyền trống đậu trên bờ, lại có thể có nước nhỏ giọt?"

Bối Noãn hù dọa người khác đến vui vẻ, đột nhiên bị ai đó kéo, cái đầu tiến vào trong một lồng ngực ấm áp và mạnh mẽ.

Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Hành Trì phát ra từ lồng ngực, "Đừng sợ. Có anh đây."

Bối Noãn: "..."

Người này thật là nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi.

Bà ngoại sói bước lại gần hai bước, nghiêng người kiểm tra nơi con thuyền vừa còn ở đó.

Đương nhiên, trên mặt đất có nước, còn là rất nhiều nước, so với bên cạnh ẩm ướt hơn nhiều.

Bà ngoại sói không nói, hắn không nói, nhưng đồng nghĩa chính là đã nói.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Có người nói: "Tôi nghe nói có một loại thủy quỷ ..."

"Quỷ gì mà quỷ?" Bà ngoại sói thô lỗ ngắt lời, "Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi qua gọi người, nhanh chóng lên xe mau."

Lục Hành Trì nhướng mày, buông Bối Noãn ra, dẫn họ đến lều của bọn Đỗ Nhược ngủ bên này.

Mấy tiếng động vừa rồi đã đánh thức Đỗ Nhược và những người khác, Đỗ Nhược thò đầu ra khỏi lều bằng con mắt còn buồn ngủ, còn Giang Phỉ thì đã mặc quần áo chỉnh tề và đi ra.

Lục Hành Trì đi qua thấp giọng nói với bọn họ vài câu, mọi người đánh thức Đường Đường còn đang ngủ ngon lành, bắt đầu cùng nhau thu dọn lều trại.

Bối Noãn đem đồ vật bên trong lều thu vào trong không gian, cuối cùng bên ngoài chỉ còn lại hai cái lều trống, giả vờ đem bỏ trong túi một chút, dù sao trời tối, đám người kia cũng không nhìn rõ.

Mấy người đó cũng chẳng để ý đến họ, sự chú ý của họ vẫn dồn vào những thứ đầy ám ảnh.

"Nơi này có phải có thứ gì... không sạch sẽ chăng?" Người nào đó thấp giọng lẩm bẩm.

Bối Noãn nghĩ thầm, sao có thể có những thứ không sạch sẽ? Lục đại Boss của chúng tôi rất sạch sẽ, xinh xinh đẹp đẹp, mỗi ngày đều tắm rửa.

Trong lòng bọn họ đều cảm thấy chột dạ, không dám ở lại bờ sông nữa, thúc giục cả đám lên xe.

Xe lái theo con đường về phía nam, không bao lâu đã tới một cái hồ lớn.

Hồ rộng đến không thấy bờ bến, giữa hồ xa xa, giống như có một hòn đảo, hòn đảo này không nhỏ, trên đó lờ mờ, dường như có núi, còn có các tòa nhà lớn.

Tiểu Bánh Mì quen cửa quen nẻo tìm được bến tàu ven hồ, mấy người kia vác theo súng, hộ tống bọn người Bối Noãn xuống xe.

Có một chiếc thuyền ca nô đang đậu trên bến.

Đó là một chiếc ca nô màu trắng hình giọt nước tuyệt đẹp, thân tàu sơn một lớp sơn màu xanh bạc, sáng lên lấp lánh dưới ánh trăng.

Ước chừng có thể ngồi được mấy người, vô cùng xa xỉ, so với chiếc thuyền gỗ nhỏ lạc hậu vừa rồi đúng là cách nhau một thời đại.

Bối Noãn lập tức trừng lớn mắt.

Là ca nô!

Mọi người lên ca nô, nhiều người như vậy nên hơi chật, nhưng vẫn ngồi được hết.

Ca nô rất mới, động cơ mạnh mẽ, giống như dã thú, phi nước đại trên mặt hồ phẳng lặng, trong nháy mắt đã tới hòn đảo giữa hồ.

Khi xuống thuyền, Bối Noãn lặng lẽ kéo góc áo Lục Hành Trì.

Cô chớp chớp mắt, biểu tình khẩn thiết.

Lục Hành Trì cúi đầu thấy trong mắt của cô viết rõ ràng: Lục Hành Trì, ca nô! Một chiếc ca nô lớn như vậy, thật đẹp, thật tuyệt vời!!

Lục Hành Trì dùng ánh hồi phục đáp lại: Muốn?

Ánh mắt của Bối Noãn trả lời: Muốn! Rất muốn! Thực sự muốn!

Ánh mắt Lục Hành Trì: Chẳng lẽ lại phải dùng nữa sao? Nhưng mà chiêu đó đã chơi qua một lần rồi.

Ánh mắt của Bối Noãn: Làm một lần nữa đi, không sao đâu, dù sao thì họ cũng rất ngốc.

Lục Hành mỉm cười một chút.

Ánh mắt Lục Hành Trì: Được rồi.

Ánh mắt của Bối Noãn: Em đã sẵn sàng. Đến đây đi.

Cách đó không xa, một tiếng động kỳ lạ đột nhiên vang lên trong bóng tối cuối con đường vắng nơi bến tàu, thanh âm chậm rãi đến quỷ dị.

"Ca. Ca. Ca. Ca"

Dường như có thứ gì đó đang từ từ vỡ ra, cũng có vẻ như có một con quái vật vô danh đang trốn trong một góc tối, đang từ từ nghiến răng.

"Ca. Ca. Ca. Ca"

Âm thanh vẫn còn tiếp tục.

Nhóm người trên bến tàu đều hoảng loạn.

Xe đã đi xa như vậy, không biết là thứ gì vậy mà vẫn còn ở đó.

Người đàn ông gầy nhỏ lá gan nhỏ nhất, vừa lên tiếng đã khóc lên, "Đại ca, chuyện gì đã xảy ra đêm nay vậy? Có phải là quỷ không?"

Bản thân bà ngoại sói cũng chột dạ, giọng nói cũng không mạnh mẽ mà mắng: "Mày đang nói cái gì vậy? Đi, chúng ta đi qua xem một chút."

Một đám người cầm súng, lo lắng sợ hãi bước lên bờ.

Không ai chú ý tới, ở bến tàu phía sau, một chiếc ca nô đẹp như vậy, mạnh mẽ như vậy, thật sang trọng như vậy mà đã biến mất không thấy đâu.