Đang mất đi thị giác, giác quan khác của cơ thể sẽ nhạy gấp bội.

Thính giác trở nên nhạy bén, xúc giác càng thêm phát triển, ngay cả khứu giác, cũng nhanh nhạy hơn bao giờ hết.

Ngày thường xem nhẹ hết thảy, vào giờ phút này toàn bộ hiện lên trong tâm trí.

Tứ chi thiếu nữ mềm nhũn, mùi thơm của mái tóc, cùng với xúc cảm mềm mại trên môi, đầu lưỡi thậm chí có thể nếm được một chút vị ngon ngọt, khiến hắn vô cớ nhớ tới hội đèn lồng ầm ĩ kia, bị nàng nhét bánh ngọt vào trong miệng.

Mềm mại mịn màng, lưu hương trên môi răng.

Giờ khắc này, tinh thần Bùi Tịch kỳ thật vẫn là một mảnh mờ mịt, như nồi canh đang sôi.

Những mảnh ký ức lộn xộn từ đó trào ra, mặc dù hắn còn lưu lại một tia tỉnh táo, nhưng tia tỉnh táo ấy, lại cũng không lý trí mấy, vẫn luôn đang khao khát điều gì đó.

Giọng nói trong đáy lòng kia, không ngừng thúc giục hắn, bảo hắn dùng sức một chút, tới gần một chút, thâm nhập một chút.

Ngậm người trong lòng vào miệng, nuốt xuống bụng, nghiền nát nàng từng chút một, hoà vào xương cốt hắn.

Có vẻ như vậy, hắn mới thoả mãn.

Sự tỉnh táo duy nhất của hắn, tất cả đều là nàng.

"Ối...... Bùi, Bùi Tịch...... Huynh thả......"

Thiếu nữ không ngừng giãy giụa, nàng quay đầu đi, sau đó bị ngón tay lạnh lẽo giữ cằm, cường ngạnh xoay mặt lại.

Nàng mím chặt môi, nam nhân liền dùng răng nghiền nát cánh môi nàng, nàng đau đến không chịu nổi đành mở miệng, nghênh đón hắn xâm nhập.

"Ối......"

Thiếu nữ không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ, nàng dùng hết sức lực toàn thân, tập trung toàn bộ vào đôi tay, một phen đẩy hắn ra!

Cùng với đó, là một cái tát vang dội.

"Bốp ——"

Đầu nam nhân bỗn lệch sang một bên, sườn mặt đau đớn khiến hắn đột nhiên tỉnh táo lại từ lý trí hỗn loạn, đầu óc cứng đờ bắt đầu chuyển động.

Hắn vừa mới...... Làm gì?


"Bùi Tịch, huynh tỉnh táo một chút!"

Giọng thiếu nữ thanh thúy chui vào tai, phảng phất một hồi chuông cảnh báo, xua tan toàn bộ sương mù vây khốn hắn.

Bùi Tịch chậm rãi quay đầu, chạm phải một đôi mắt ngấn nước.

Thiếu nữ cắn chặt môi, vẻ mặt lo lắng, rõ ràng nàng bị mạo phạm, nhưng lúc này đáy mắt nàng lại tràn ngập lo lắng cho hắn.

Cặp mắt đen gợn sóng, ướt át nhìn về phía hắn, trong mắt có sợ hãi, có hoảng loạn, còn có sự quan tâm trong vô thức.

"Bùi, Bùi Tịch...... Huynh vẫn ổn chứ?" Vừa rồi đánh hắn, nhưng bây giờ nàng lại lo lắng.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên nàng cách hắn rất gần, tựa hồ sát vào một chút là có thể thấy rõ hắn.

Nhưng mặc dù đến gần, nàng cũng không thể thấy rõ bộ dáng của hắn.

Ngược lại càng khiến Bùi Tịch thấy rõ ràng hết thảy.

Đôi môi đỏ bị gặm cắn hơi sưng, mắt đào hoa đẫm lệ, thẹn thùng và rung động không dễ phát hiện, hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.

Tầm mắt hắn dừng trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người trước mặt, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc khó có thể chịu được.

Trong lúc nhất thời, Bùi Tịch giống như lữ nhân bị lạc ở hoang mạc, chạy dưới mặt trời chói chang vô số ngày, cái chết gần ngay trước mắt.

Những đau đớn tàn sát bừa bãi trong thân thể, biến thành mặt trời không bao giờ lặn trên đỉnh đầu, khiến ngọn lửa trong cơ thể hắn cháy lan ra đồng cỏ, chỗ bị ngọn lửa làm cháy, để lại vô số đau đớn và khát vọng về nguồn nước.

Thuốc giải ở trước mắt, chỉ cần hắn đi đòi, là có thể cứu hắn.

Tỉnh táo ngắn ngủi qua đi, Bùi Tịch lại một lần nữa lâm vào ảo giác do kịch độc gây ra.

Hắn như rơi vào trong mộng, hô hấp dồn dập, theo bản năng vươn tay về phía nguồn nước.

Thiếu nữ không hề phát giác nguy hiểm phía trước, thậm chí nàng còn đang quan tâm lữ nhân sắp chết này, đến gần hỏi hắn có cần trợ giúp không.

"Cho ta...... Nước......" Hắn khàn khàn lẩm bẩm.

"Nước? Ta không có, ta đi gọi bọn họ......"


Còn chưa nói xong, liền đột nhiên im bặt.

Hắn lại bắt lấy nàng, môi mỏng lạnh lẽo dừng trên môi nàng, tham lam mà khát cầu nguồn nước trong đó.

Khi chạm vào nàng ở khoảng cách gần như thế, ngọn lửa bất an xao động trong thân thể nháy mắt như được trấn an, đau đớn cũng bỗng chốc rời bỏ hắn, trong thế giới chỉ còn lại vị ngọt trong không gian nhỏ hẹp ấm áp kia.

Nhưng hắn quá suy yếu, vì thế chỉ chốc lát, liền lại bị thiếu nữ đẩy ra.

Lúc này, nàng đã cảnh giác, vừa thoát khỏi trói buộc của hắn, liền như con thỏ linh hoạt nhảy sang một bên, rời khỏi cái ôm của hắn.

Bùi Tịch theo bản năng vươn tay ra, lại chỉ bắt được một mảnh vải mềm nhẵn, như nước chảy khỏi tay hắn.

"Đừng, đừng đi......" Hắn giãy giụa mở miệng.

Thiếu nữ lo lắng đứng một bên, nàng có thể nghe thấy hô hấp nam nhân thô nặng, đứt quãng, giống như lập tức sẽ chết, lại như ống bễ cũ nát, không ai biết ngay sau đó có thể đột ngột dừng lại không.

"Vì sao huynh lại vậy...... Bùi Tịch, huynh rốt cuộc làm sao?"

Vốn dĩ đã bị nhốt ở đây lâu rồi không thấy ai, hiện tại còn đột nhiên gặp phải loại chuyện này, bốn phía lại là bóng tối, thiếu nữ sợ tới mức nước mắt không nhịn được trào ra, giọng nói mang theo nức nở.

Trả lời nàng, chỉ có hơi thở nặng nề của nam nhân, thỉnh thoảng từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, như thể hắn đang phải chịu thống khổ rất lớn.

Trong hoảng hốt, An Cửu nghe thấy một tiếng khẩn cầu rất nhỏ, không cẩn thận nghe sẽ bị bỏ qua: "Xin cô, cứu ta......"

Thiếu nữ đứng một mình trong bóng đêm, giơ tay lau nước mắt trên mặt.

"Huynh nói, ta nên cứu huynh thế nào?" Nàng nghẹn ngào bất lực hỏi.

Đáng tiếc Bùi Tịch cũng không nói nên lời.

Thiếu nữ trầm mặc, nghe tiếng hô hấp bên tai càng ngày càng dồn dập. Giãy giụa một lát, bỗng nhiên như đưa ra quyết định, cắn môi, theo trí nhớ từng bước một đi đến vị trí nam nhân.

Tay duỗi phía trước dò đường bỗng nhiên chạm phải thứ gì, còn chưa chờ nàng phản ứng lại, ngay sau đó như bị mãnh thú vồ lấy, đầu ngón tay chợt căng thẳng, một lực mạnh mẽ ập tới, lần nữa kéo nàng vào cái ôm lạnh lẽo tràn ngập mùi thuốc đắng chát.

Đôi tay dùng sức, bàn tay thon dài nắm chặt eo nàng.


Đầu ngón tay thô ráp vội vàng xoa mặt nàng, vài sợi tóc rũ bên má thiếu nữ, sau đó là dòng khí ướt nóng.

Đại khái là thường xuyên làm bạn với thuốc, hô hấp của hắn, đều là mùi thảo dược.

Nàng giơ tay nắm lấy tay hắn, quay mặt tránh môi lưỡi rơi xuống, thử thăm dò: "Bùi Tịch, hiện tại huynh tỉnh táo sao? Huynh biết ta là ai không?"

Nam nhân không nói, chỉ gắt gao ôm nàng, như là dã thú mất đi lý trí.

Nàng có thể cảm giác được hắn vội vàng, mũi cao thẳng lướt qua gò má nàng, giống như đang tìm vị trí có thể xuống miệng, giống như dã thú đánh dấu chủ quyền của mình.

"Ta chỉ là, chỉ là đang cứu huynh, coi như, coi như bổn tiểu thư tốt bụng, huynh đừng, đừng nóng vội, đừng lột quần áo ta......"

Một câu còn chưa nói xong, liền bị hắn nuốt vào bụng.

Một tay nam nhân ấn sau cổ nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve da thịt non mịn của thiếu nữ, phảng phất đang trấn an, lại như là theo bản năng khống chế động tác.

An Cửu nổi da gà.

Môi mỏng cực nóng nháy mắt hạ xuống, An Cửu hoảng hốt nghe thấy một tiếng thở dài thỏa mãn.

Một đêm này tựa hồ vô cùng dài, lại như vô cùng ngắn.

Một khắc An Cửu tỉnh lại kia, trong mắt còn lưu lại một tia mờ mịt, thẳng đến khi cảm giác được độ ấm truyền đến từ dưới thân, mới bất tri bất giác nhớ ra tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, nương theo ánh sáng tối tăm, thấy mình cuộn tròn trong lòng nam nhân, cả người ghé vào ngực dày rộng cứng rắn của hắn, cánh tay ôm cổ hắn, đầu dựa vào vai hắn —— tối qua nàng chính là ngủ như vậy!

Lúc này xe lăn biến thành ghế bập bênh, có lẽ là do cơ quan bên trong, lưng ghế ngả về phía sau, hai người bọn họ đều dựa vào ghế, tổng thể thân mật khăng khít, không thể tách rời.

Sau khi ý thức được điều này, cả người An Cửu như bị điện giật mà nhảy lên.

Bùi Tịch sớm đã tỉnh táo, vẫn luôn đợi nàng tỉnh lại: "......"

Nhìn động tác tránh hắn như rắn rết của thiếu nữ, giữa mày hắn hơi nheo lại. Không biết vì sao, hắn cái gì cũng không nói.

Chỉ chậm rãi ngồi dậy, một đôi mắt đen sâu thẳm, lẳng lặng nhìn nàng.

An Cửu cũng chớp chớp mắt nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, không đợi Bùi Tịch mở miệng, An Cửu liền nhanh chóng lên tiếng: "Ta, ta biết tối qua là tình huống đặc thù, ta sợ huynh chết, giúp huynh một phen, huynh, biết nên làm như thế nào rồi chứ?"

Ánh mắt Bùi Tịch hơi lóe, dừng trên gò má ửng đỏ của thiếu nữ, khàn giọng hỏi: "Làm như thế nào?"

Khuôn mặt thiếu nữ không biết khi nào đỏ một mảnh, nàng hơi cụp mắt, tránh đi tầm mắt hắn, phồng má nói: "Bỏ đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, đừng nói với người khác. Bổn tiểu thư rủ lòng thương mới giúp huynh một lần, huynh ra ngoài không được nói bậy! Tóm lại, tối hôm qua chúng ta chẳng có chuyện gì, nghe thấy không?!"

Nếu là trước kia, đại tiểu thư đã sớm vênh mặt hất hàm ra lệnh, lời nói hôm nay, lại lộn xộn, lắp bắp.


Nói xong, nàng nhanh ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, thần sắc cũng không còn kiêu ngạo như xưa, trong mắt sót lại một chút nước mắt, như mặt hồ lóng lánh sóng nước.

"Huynh, nghe thấy không đó?" Thấy hắn không trả lời, nàng thúc giục, cất cao giọng hỏi.

Cộng thêm đuôi mắt đỏ bừng, nửa điểm khí thế cũng không có.

Mắt Bùi Tịch hơi tối, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, hầu kết chuyển động, mới chậm rãi mở miệng: "...... Đã biết."

Đại khái là quá hiểu nàng, cho nên đối mặt với phản ứng hôm nay của An Cửu, trong lòng Bùi Tịch cũng không quá bất ngờ.

Hắn kỳ thật đã đoán được, nàng sẽ làm như vậy.

Chỉ là hắn không ngờ đến chính là, tối hôm qua, nàng thật sự cứu hắn.

Bùi Tịch vốn cho rằng, nữ nhân như An Cửu, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn thống khổ. Nàng vốn không phải người thiện lương, từ trước đến nay không nể mặt hắn, lúc trước khi hiểu lầm hắn thích nàng, càng là chán ghét không thôi.

Hiện giờ hắn mất đi ý thức hòng "Phi lễ" nàng, nàng lại không do dự, lựa chọn cứu hắn.

Không thể không nói, điều này làm cho Bùi Tịch vô cùng bất ngờ.

Sáng sớm sau khi tỉnh lại, hắn vẫn luôn suy tư, lý do nàng làm vậy.

Cuối cùng, Bùi Tịch cho rằng, chắc là lúc trước hắn cứu nàng một mạng, cho nên nàng liền coi như trả lại ân tình.

Trừ cái này ra, thì An Cửu vốn khác nữ tử bình thường.

Quen biết Phi Y chưa được bao lâu liền nhào vào lòng, nhiều lần trêu chọc. Ngày thường ở chung với "Bùi Tịch" không hề có cố kỵ của nữ nhi, ở sơn trang Kim Xà thường xuyên có đôi có cặp với Minh Dập, với Phi Trần cũng là vừa thấy liền lớn mật làm thân.

Cẩn thận ngẫm lại, nữ nhân này căn bản chính là lăng nhăng thành tính, thấy một người liền yêu một người.

Đương nhiên cũng sẽ không để ý đến danh dự, thanh danh.

Cho nên thấy Bùi Tịch đáng thương, bố thí cứu hắn một lần, cũng là hợp lý.

Tóm lại, không có khả năng thích hắn.

Rốt cuộc nàng từng chính miệng nói, sẽ không coi trọng một tên què.

Ánh mắt Bùi Tịch bất tri bất giác tối sầm.

Rõ ràng độc phát đã qua, ngực hắn lại vẫn châm một ngọn lửa, khiến hắn không khỏi nôn nóng, không thể bình tĩnh.

Hắn đã sớm biết nàng sẽ không thích hắn, nhưng vì sao, giờ khắc này lại khó có thể chịu đựng sự thật này?