Mặc kệ An Cửu giãy giụa thế nào, nàng vẫn bị nam nhân mạnh mẽ đưa tới lầu các sâu trong rừng.

Đây hẳn là căn cứ không ai biết của Ngàn Sát Các, gác mái được xây dựa vào vách đá, tổng cộng có bảy tầng, cao mấy trượng, đỉnh nhọn mái cong, xa hoa lộng lẫy.

An Cửu ở trên đường tùy ý ngó hai cái, các tòa tương tự nhau, trừ toà lớn ở trung tâm, bốn phía còn xây thêm vài toà nhỏ, tổng cộng có tám tòa.

Tám tòa tháp cao nằm rải rác sâu trong rừng núi, rợp bóng cây, giống như từng búp măng mùa xuân.

Bùi Tịch lập tức đưa nàng vào toà lớn nhất, trên đường chưa từng gặp ai, khắp núi rừng đều an tĩnh vô cùng, bóng dáng chim chóc cũng không thấy.

Tựa hồ trong núi rừng, không tồn tại một sinh vật nào.

An Cửu chưa kịp chú ý quá nhiều, Bùi Tịch đã thả nàng xuống. Hắn tựa hồ quyết định hạ cho nàng tình cổ, sẽ không bỏ qua nàng, chân An Cửu vừa chạm xuống đất, đã bị hắn điểm huyệt đạo, cả người không thể động đậy.

Nàng mở to mắt, liều mạng trừng hắn.

Nam nhân hơi mỉm cười, giống như tốt bụng nói: "Không cho nàng cử động là sợ nàng chạy loạn, trong Ngàn Sát Các nhiều cơ quan ám khí, nếu nàng không cẩn thận đụng phải thì làm sao bây giờ?"

"Ta không sợ nàng chạy, chỉ sợ nàng không chú ý liền chết, vậy thì không được."

"Phi, ngươi rủa ai chết đấy!" An Cửu hung hăng phun hắn một cái.

Hiện giờ nàng hoàn toàn buông thả bản thân, dù sao chạy cũng không thoát, người này lại dùng tình cổ với nàng, cháy nhà ra mặt chuột, cần gì phải cố kỵ.

Nhanh chóng đạt được mục tiêu của mình, hiện tại tâm trạng của Bùi Tịch rất tốt, cũng không để ý thiếu nữ mạo phạm.

Hắn ném thiếu nữ ở đó, xoay người đi vào lâu tìm đồ mình cần.

Tình cổ.

Loại cổ này rất thường thấy, bởi vì thị trường quá lớn, trên cơ bản người chơi cổ biết tạo tình cổ như thế nào.

Bùi Tịch đối với cổ trùng không tính là tinh thông, nhưng tạo một con tình cổ nho nhỏ cũng không thành vấn đề.

Trong tay hắn nắm một hộp bạch ngọc to bằng bàn tay, chậm rãi đi đến trước mặt thiếu nữ.

Thiếu nữ vẫn cứng đờ đứng tại chỗ, thấy hắn xuất hiện, trên khuôn mặt phẫn hận cuối cùng không khỏi toát ra sợ hãi rất nhỏ.

"Đừng sợ, chỉ là một con cổ mà thôi, sẽ không đau."

Nói xong, Bùi Tịch duỗi tay, mở nắp hộp ngọc, lộ ra một con trùng nhỏ màu trắng bên trong.

Trùng rất nhỏ, to bằng ngón tay út của nữ tử, toàn thân màu trắng, không thấy một tia tạp sắc, phảng phất giống như bạch ngọc khắc thành.


An Cửu trơ mắt nhìn nam nhân cắt đầu ngón tay hắn, lấy một giọt máu đỏ thắm, nhỏ lên trên thân tiểu trùng, tiểu trùng dần dần hấp thụ máu, cả người trở nên đỏ bừng.

Con trùng tích máu hắn, sau đó lại chui vào cơ thể nàng, có thể khống chế tâm trí nàng, khiến nàng yêu hắn sâu đậm.

Trong ánh mắt An Cửu lộ ra một tia hoảng sợ.

Nội tâm lại gọi hệ thống: "Hệ thống, đến lúc ngươi biểu hiện rồi!"

Hệ thống: 【?】

An Cửu nhớ trong nguyên tác nói, tình cổ không phải chuyện một sớm một chiều.

Nếu không dưới bầu trời này người cầu mà không được, cũng sẽ không nhiều như vậy.

Tình cổ ở trên người thường, sẽ khiến đối phương yêu sâu đậm người hạ cổ. Nhưng nếu chẳng may người nọ có người trong lòng, yêu càng sâu, tình cổ càng khó nhập thể.

Người trúng cổ không chỉ sẽ thống khổ không thôi, cuối cùng cho dù khống chế được, cũng khó tránh khỏi nguy hiểm.

Giống như Lâm Thanh Nghiên trong sách, khi bị phản diện Bùi Tịch hạ cổ, bởi vì yêu Hạ Tử Kình nên chịu rất nhiều đau khổ, cuối cùng thoát khỏi khống chế của cổ trùng.

【 Ký chủ cần tôi làm gì? 】

"Ngươi cho ta ám thị tâm lý*, khiến ta cảm thấy mình yêu Bùi Tịch sâu đậm." Trong lòng An Cửu nhanh chóng nói.

* Ám thị tâm lý: đề cập đến đặc điểm tâm lý của con người chấp nhận ảnh hưởng của thế giới bên ngoài hoặc mong muốn, khái niệm, cảm xúc, phán đoán và thái độ của người khác. Đó là hiện tượng tâm lý phổ biến nhất trong cuộc sống hàng ngày của con người

【......】

Thấy hệ thống không phản ứng, An Cửu nói tiếp: "Ngươi không phải ở trong đầu ta sao? Tẩy não cho ta hẳn là rất đơn giản đi! Nói nữa, ngươi là hệ thống công nghệ cao, thôi miên người ta không phải chuyện dễ dàng sao? Chẳng lẽ ngươi không biết?"

Căn cứ quan sát của An Cửu, hệ thống thuộc về sản phẩm công nghệ đen, nó có thể vào đầu nàng, hẳn là cũng có thể thay đổi đại não người.

Quả nhiên, hệ thống trả lời: 【 Tôi biết. 】

An Cửu: "Vậy thì dễ rồi, mau thôi miên ta, càng sâu càng tốt. Ta đây đều là vì hoàn thành nhiệm vụ, nếu ngươi là hệ thống của ta, thì nên cung cấp trợ giúp cho nhiệm vụ của ta, không phải sao?"

Không biết câu nào của An Cửu có tác dụng, hệ thống đáp ứng nàng.

【 Ký chủ chuẩn bị xong, kích điện thôi miên sắp khởi động. 】

An Cửu vội vàng dặn dò: "Ngàn vạn lần đừng sai, ta thích chính là Bùi Tịch, thần y Bùi Tịch, ngươi liều mạng khắc sâu ấn tượng về Bùi Tịch trong đầu ta là được."

【 Được. 】


Âm thanh điện tử vô cảm vang lên, An Cửu liền cảm giác giữa mày tê rần, như là bị điện giật, đầu óc choáng váng, trước mắt cũng trở nên có chút mơ hồ.

Cũng may cảm giác kia tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ chốc lát liền tiêu tán.

Cùng lúc đó, trước mắt nàng hiện ra thân ảnh của Bùi Tịch.

Ký ức thân thiết khi hai người ở chung trước đó, hiện rõ trong đầu An Cửu.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ tâm trí nàng đều phảng phất bị công tử áo trắng tóc đen ôn nhuận chiếm cứ, năng lực suy nghĩ cũng mất đi.

An Cửu hốt hoảng nghĩ, hoá ra đây là não yêu đương sao?

Thật sự trừ nam nhân, không nhớ nổi những thứ khác.

Ngay cả kế hoạch công lược ban đầu, dường như trở nên vô nghĩa.

An Cửu dùng sức véo vào lòng bàn tay, gian nan giữ lại một tia tỉnh táo, không lộ ra sơ hở bị nam nhân phát hiện.

Dường như Bùi Tịch chưa chú ý tới khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi của nàng.

An Cửu đối thoại với hệ thống trong khoảng thời gian ngắn, Bùi Tịch cũng không cầm lòng mà nhớ lại kiếp trước.

Hắn không phải lần đầu tiên hạ người ta tình cổ, lần thứ nhất, hắn hạ trên người Lâm Thanh Nghiên.

Đến nay Bùi Tịch vẫn nhớ rõ tình cảnh lúc đó, thiếu nữ bị hạ tình cổ, bởi vì tâm trí kịch liệt chống cự, gặp thống khổ không nhỏ.

Lúc ấy hắn vẫn chưa để ý, sau đó mới biết được, nàng càng thống khổ thể hiện càng yêu Hạ Tử Kình.

Cho nên cuối cùng, nàng mới có thể thoát được khống chế của tình cổ, liên hợp với Hạ Tử Kình giết hắn.

Bùi Tịch không dấu vết nhăn nhăn mày.

Không thể không nói, Lâm Thanh Nghiên vẫn để lại cho hắn ấn tượng rất khắc sâu, đến mức bây giờ hắn không khỏi có chút lo lắng.

Nghĩ đến đây, nam nhân hơi nâng mắt, đôi mắt đen kịt dừng trên người thiếu nữ trước mặt.

Nàng nhìn có chút thất thần, ánh mắt dại ra.

Đến lúc này, nàng còn có sức thất thần?


Bùi Tịch híp mắt, đột nhiên cười nhạo một tiếng.

Quả nhiên là nữ nhân vừa ngu xuẩn vừa vô tri, chết đến nơi rồi mà không biết.

Nhưng so ra, bởi vì Lâm Thanh Nghiên thoát được tình cổ mà hắn sinh nghi ngờ, thật sự có chút buồn cười.

Bùi Tịch tự nhận hiểu An Cửu, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không thích nam nhân nào thật lòng.

Mặc dù thích, cũng nông cạn vô cùng, căn bản không đủ để chống lại tình cổ.

Băn khoăn của hắn căn bản thừa thãi.

Nghĩ như vậy, Bùi Tịch cúi người nắm bàn tay thiếu nữ đang rũ bên người, trong tiếng kinh hô cự tuyệt của thiếu nữ, ung dung nhấc con trùng nhỏ đã hút no máu biến thành ngọc đỏ kia lên, nhẹ nhàng để vào lòng bàn tay nàng.

"A a a ta hận ngươi Phi Y!" An Cửu hô to, trong giọng nói tràn đầy cảm phẫn.

Hệ thống thôi miên thật sự rất tốt, lòng An Cửu đều là phẫn nộ cùng thù hận, nhưng không phải bất mãn vì bị hãm hại.

Nỗi thù hận này, đơn thuần là bởi vì, nam nhân này muốn nàng không yêu Bùi Tịch, nàng không thể chịu được!!!

Giờ khắc này, trong lòng An Cửu chỉ còn có Bùi Tịch người trong lòng mình, nàng yêu hắn sâu đậm, trừ hắn, sẽ không tiếp nhận bất kì nam nhân nào!

Cho dù lý trí An Cửu biết, "Phi Y" và Bùi Tịch là một người, nhưng vì gương mặt bọn họ khác nhau, tình cảm cùng lý trí của nàng cũng phân thành hai, biến thành hai bạn nhỏ đấu tranh.

Bạn nhỏ tình cảm nói: "Hu hu hu ta chỉ yêu Bùi Tịch, ta không thể thích nam nhân khác, hắn muốn ta thay lòng đổi dạ, không bằng để ta chết đi, để ta đi tìm chết! Ta phải bảo vệ trái tim thuần khiết vì Bùi Tịch! Ta không thể bị làm bẩn! Ta là của riêng Bùi Tịch!!!"

Bạn nhỏ lý trí dùng sức lực toàn thân giữ chặt bạn nhỏ tình cảm, "Ngươi bình tĩnh đừng xúc động, hắn chính là Bùi Tịch mà, ngươi không thay lòng ngươi không bị bẩn ngươi vẫn trong trắng, ngươi chính là của riêng Bùi Tịch được chưa!!!"

Bạn nhỏ tình cảm: "QAQ ngươi gạt ta, hắn không phải Bùi Tịch, hắn và Bùi Tịch không giống nhau! Hắn là người xấu, ta hận hắn!!!"

Hệ thống tẩy não quá tốt, rốt cuộc vẫn là não yêu đương chiếm thượng phong.

Đón ánh mắt thù hận của thiếu nữ, Bùi Tịch bất động. Tay hắn nắm cổ tay nàng, nhìn cổ trùng màu đỏ chui vào lòng bàn tay trắng nõn của thiếu nữ.

Cổ trùng sẽ dọc theo máu thịt chui vào trái tim thiếu nữ, từ đây, trái tim kia chỉ biết đập vì hắn.

Bùi Tịch lặng lẽ cong môi, rũ mắt nhìn thiếu nữ trước mặt.

Cổ trùng bắt đầu phát huy tác dụng, khuôn mặt tinh xảo của nàng dần dần trở nên mờ mịt, như là đột nhiên quên mất cái gì, trong ánh mắt nhìn về phía hắn, hận thấu xương giống như băng tuyết bị mặt trời làm tan chảy.

Trong khoảng thời gian rất ngắn, biểu tình của thiếu nữ chỉ còn trống rỗng mê mang.

Nàng không hề hận hắn, không hề kháng cự, như là lần đầu tiên quen hắn, dùng một ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn hắn.

"Ngươi là ai?" Thiếu nữ lẩm bẩm hỏi.

Bùi Tịch nói: "Ta tên Phi Y, cũng là Tiên Vô Mệnh."

Thiếu nữ tạm dừng một lát, nhẹ nhàng chớp mắt: "Ta nhớ, ta quen Phi Y, ta quen ngươi."


Bùi Tịch đè thấp giọng, ngữ khí dụ dỗ nói: "Đúng vậy, nàng quen ta, nàng yêu ta."

Thiếu nữ tạm dừng rất lâu, nàng nhăn mày lại, như là gặp phải vấn đề rối rắm, lại phảng phất đang kháng cự điều gì, theo bản năng lặp lại lời hắn nói: "Ta, ta yêu, không...... Ta không, ta yêu, ta yêu......",

Một câu, nói vấp, không bằng hai câu trôi chảy trước đó.

Một dự cảm không ổn ập vào lòng, Bùi Tịch theo bản năng tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Nàng yêu ta, nàng yêu Phi Y."

Thiếu nữ nhắm chặt hai mắt, dùng sức cắn môi, cánh môi hồng nhuận bị nàng cắn trở nên trắng bệch, in dấu răng thật sâu, cơ hồ chảy ra máu.

Thần sắc nàng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, tái nhợt không thấy một tia huyết sắc.

Bỗng nhiên thiếu nữ há mồm, bên môi tràn ra một dòng máu.

Máu đỏ tươi theo cằm trắng nõn của thiếu nữ chảy xuống, từng giọt rơi xuống mặt đất, nàng chậm rãi nhấc mắt, nhíu chặt mày, lông mi run rẩy, biểu tình thống khổ, gằn từng chữ một nói: "Không đúng, ta không yêu ngươi......"

"Ta yêu, ta yêu......"

Lời còn chưa dứt, hai mắt đột nhiên khép lại, thân hình mềm nhũn ngã quỵ xuống.

Bùi Tịch nhanh chóng duỗi tay, tiếp được thân hình mềm mại của thiếu nữ, gắt gao ôm vào lòng.

Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của nàng, giữa mày tràn ra tức giận vô biên.

Nàng thống khổ như vậy, chỉ chứng minh một việc: Nàng có người trong lòng, thậm chí vì người nọ mà chống cự lại sự ăn mòn của tình cổ!

Sao có thể!

Vậy mà nàng có người yêu sâu đậm!

Ngay cả tình cổ, cũng khó có thể xoá bỏ tình yêu của nàng đối với người kia!

Rốt cuộc là ai!

Nàng rốt cuộc yêu ai!

Nữ nhân phóng túng như nàng, sao lại có người yêu sâu đậm!

Không có khả năng!

Không có khả năng!

Hắn không tin!

—————————

Tác giả có chuyện nói:

Đây là giai đoạn ngược tâm nhất hắc hắc, như vậy mới thích ~