“Lý đại phu! Thê tử Hạ thị của ngươi chưa chết, ngươi muốn tìm bọn họ không?” Giang Đường Đường nhanh chóng nghe xong câu chuyện của Lý Thạch, từ trên xe bò đứng lên, cao giọng nói.
Nàng vừa hô, làm cho mọi người ở đây đều kinh sợ.
Lý Thạch hoảng hốt nhìn Giang Đường Đường, "Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết chuyện của ta?”
Giang Đường Đường tiếp tục phát huy khí chất thần côn nửa vời của mình, "Đương nhiên là tính ra được.
" Ngón tay nàng làm bộ làm tịch bấm vài cái, "Ta không chỉ có thể tính được ngươi họ tên là gì, nhân sĩ phương nào, còn có thể tính được thê tử và con ngươi ở đâu.
”
Tiếp theo, nàng ở dưới ánh mắt kinh nghi bất định của Lý Thạch, kể lại câu chuyện mình nghe được từ chỗ hệ thống.
Người nhà họ Lục đã hoàn toàn ngây người.
Những gì Giang Đường Đường nói đều là chuyện Lý Thạch gặp phải trên đường chạy nạn, bọn họ và nàng mỗi ngày ở cùng một chỗ, căn bản chưa từng nghe qua tin đồn này.
Trừ phi nàng thật sự được thần tiên chỉ điểm, mở thiên nhãn, bằng không không có khả năng biết những chuyện này.
Lý Thạch vẫn còn giằng co, "Ngươi từ đâu nghe được chuyện của ta, đừng tưởng rằng nói bậy vài câu thì lão phu sẽ tha cho các ngươi.
”
"Lý đại phu, ta có phải thật sự biết ngươi hay không, ngươi chỉ cần nghe lời ta, qua mấy ngày nữa sẽ rõ.
" Giang Đường Đường không nhanh không chậm nói: "Ngươi chỉ cần hiện tại giúp ta trị thương trên người phu quân ta, ta có thể giúp ngươi chỉ đường tìm được vợ con mình.
"
"Đại ca, không nên nghe lời yêu nữ này!" Một hán tử mặt đầy mủ bên cạnh Lý Thạch nhìn con bò vàng phía trước Giang Đường Đường, nhịn không được nuốt một phen nước miếng.
Con mẹ nó, những dân tị nạn này người sau nghèo hơn người trước, hắn đã nhiều ngày không ăn được một bữa no.
Hôm nay nói cái gì cũng phải ăn con bò này vào bụng.
Giang Đường Đường cũng không sốt ruột, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn Lý Thạch, "Lý đại phu, thật sự không đánh cược một phen?”
Lý Thạch nhớ tới bởi vì mình không nghe lời khuyên của thê tử, lòng hảo tâm dùng sai chỗ, cứu những dân tị nạn kia mới hại cả nhà mình, trong lòng liền hối hận không thôi.
Hắn cắn răng nói: "Thả bọn họ ra.
”
Cho dù chỉ có một tia hy vọng hắn cũng không muốn từ bỏ, hắn không muốn sau này ngày đêm đều sống trong tự trách cùng thống hận.
“Đại ca!” Mấy hán tử bên cạnh Lý Thạch đều bất mãn, "Ngươi thật tin lời yêu nữ này nói? Bên ngoài binh hoang mã loạn, đại tẩu là một nữ tử yếu đuối, còn mang theo hai hài tử ở bên ngoài, làm sao có thể còn sống chứ?"
Những kẻ ăn thịt người bên ngoài thích nhất chính là phụ nhân và tiểu hài tử đi lạc.
Mà hiện tại cách lần gia đình Lý Thạch bị dân tị nạn cướp bóc đã qua hơn hai tháng.
Lý Thạch mặc dù trong lòng hiểu rõ, sớm đã có tính toán xấu nhất, nhưng cũng không nghe được người khác khuyên can.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, "Nhiếp Lão Tam, nếu ngươi còn nguyện ý đi theo ta thì nghe ta, buông đao xuống, lui ra phía sau đi, nếu không nghe.
" Hắn hô một tiếng, giơ lên dao chẻ củi đã sớm có vết nứt trong tay, "Chúng ta liền liều một trận.
"
"Ngươi điên rồi, vì mấy câu nói của yêu nữ mà muốn cùng ta trở mặt!" Nhiếp Lão Tam phẫn nộ vứt xuống gậy gỗ trong tay, rốt cuộc không đánh nhau với Lý Thạch.
Thần kinh căng thẳng của người Lục gia lúc này mới thả lỏng.
Giang Đường Đường cũng cảm thấy sau lưng chảy một tầng mồ hôi mỏng.
Đừng thấy Lý Thạch trước đó là một đại phu nhân tâm nhân đức, nhưng từ sau khi bị dân tị nạn mình cứu làm hại thê ly tử tán, hắn đã hoàn toàn hắc hóa, về sau thậm chí trở thành một nhân vật phản diện có rất nhiều đất diễn trong sách.
Trước đó, thật ra nàng cũng không quá xác định có thể thuyết phục được hắn hay không.
Nói như vậy, nàng đã gián tiếp ngăn cản một nhân vật phản diện hắc hóa? Nàng âm thầm ở trong đầu hỏi hệ thống: [Ta đây cũng coi như làm công đức đúng chứ? Có phần thưởng không?]