La Đào Hoa nhất thời thu hồi tiếng gào khan, có chút phẫn hận nhìn Giang Đường Đường, "Đi khám đại phu? Tiền ở đâu ra?”

Tô thị giơ tay lên cào vào người La Đào Hoa, bắt đầu điên cuồng tấn công, "Chỉ biết tiền tiền tiền, tam đệ ngươi sắp mất mạng mà ngươi còn nghĩ đến tiền, ngươi còn là người không? Ngươi cũng không nhìn xem tam đệ ngươi biến thành như thế này là vì ai, lão đại, con còn không quản thê tử mình!”

Lục Thời Vượng căm tức trừng mắt nhìn La Đào Hoa, "Lúc này tiền quan trọng hay là mạng của tam đệ quan trọng? Nàng nói ít vài câu không được sao?”

La Đào Hoa ôm đầu, không dám nói nữa, chỉ là ánh mắt nhìn Giang Đường Đường càng ngày càng oán độc.

Tô thị lúc này mới nói với Giang Đường Đường: "Nương của Thần Ngôn, không thì chúng ta bán con bò này xem bệnh cho nam nhân của ngươi?”

Giang Đường Đường ở trong lòng trợn trắng mắt, bà ta dám đánh chủ ý lên của hồi môn của nàng, không biết xấu hổ!

Nàng không chút khách khí cự tuyệt: "Không được, bán xe bò ta ngồi cái gì? Nương không phải còn một cây trâm bạc sao? Ta thấy lấy ra cứu phu quân rất thích hợp.”


Tô thị không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt, bị tức giận đến tâm can đều đau, "Đó là nam nhân của ngươi, ngươi nữ nhân này, ngươi tại sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?"

“Đó cũng là nhi tử của người mà!" Giang Đường Đường không nhường một bước, “Hơn nữa còn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận, dựa vào cái gì phải bán của hồi môn của ta?”

“Ngươi......!Ngươi......!Ngươi......" Tô thị tức giận nửa ngày nói không ra một câu hoàn chỉnh.

Giang Đường Đường không để trong lòng, lúc này đang ở trong đầu cùng hệ thống đối thoại, hỏi nó giá trị nhân thiết của mình có tăng lên không, có thể quét được nguồn nước phụ cận hay không, hoặc là cho chút khen thưởng thực tế nào đó.

Là một con sâu gạo, nàng chưa bao giờ chịu khổ nhiều như vậy.

Vừa rồi liên tiếp nói nhiều, cổ họng nàng muốn bốc khói.

Bụng cũng đói đến đau nhức.

Cứ tiếp tục như vậy, nàng không cẩu mệnh nữa, đi xuống đất một chuyến, nói không chừng chết có thể trở về hiện đại tiếp tục làm sâu gạo.

Cũng may lần này hệ thống rốt cục không để cho nàng thất vọng, nói giá trị nhân thiết của nàng tăng lên ba phần trăm, kích phát hệ thống khen thưởng.

Bất quá phần thưởng phải đợi sau khi nam chính được đại phu trị liệu mới có thể lĩnh.

Nghĩ đến phần thưởng của mình, Giang Đường Đường cũng không tranh cãi với Tô thị chuyện ai bỏ tiền khám bệnh, bảo Lục đại ca và Lục nhị ca nhanh chóng nâng Lục Thời Yến lên xe bò, xuất phát đi tìm đại phu.

Người nhà họ Lục không hiểu Giang Đường Đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc này, bọn họ cũng không nghĩ nhiều.


Sau khi Lục Thời Yến nằm lên xe bò, chiếc xe vốn nhỏ hẹp lại càng chật chội.

Nhưng Giang Đường Đường vì không muốn đi bộ nên vẫn không chút do dự ngồi lên, "Ta chăm sóc phu quân.”

Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của người Lục gia, chỉ huy Lục Thời Vượng: "Đại ca, đi về hướng tây nam, chỗ đó có đại phu.”

"Sao ngươi biết ở đó có đại phu?" Vết sẹo của La Đào Hoa còn chưa lành đã quên đau, lại nghi ngờ lời nói của Giang Đường Đường.

“Đương nhiên là ta tính ra được." Giang Đường Đường sảng khoái nói.

La Đào Hoa giống như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ, "Ngươi biết bói toán?”

Đệ muội này có đức hạnh gì nàng ta còn không biết sao? Vừa lười vừa ngu, toàn thân trên dưới ngoại trừ khuôn mặt kia ra, hoàn toàn không có sở trường gì.

Nàng biết bói toán? Đừng chọc cười nữa.


Giang Đường Đường nhướng mày, lạnh lùng nhìn về phía Lục lão đầu và Tô thị, "Cha nương không tin lời ta?”

Nhị lão không quyết định được.

Cũng giống như La Đào Hoa, hai người cũng nghĩ tới những chuyện hoang đường sau khi Giang Đường Đường gả vào Lục gia, con dâu thứ ba này thật sự không giống người biết bói toán.

Nhưng vừa rồi đúng là nàng chỉ đường mới có thể lập tức tìm được nhi tử bị thương.

Nếu không phải nàng chỉ đường, bọn họ còn không biết khi nào mới tìm được!

Thấy nhị lão do dự, La Đào Hoa sốt ruột, "Nương, người sẽ không thật sự tin chuyện ma quỷ của nàng ta chứ?"

Tô thị tức giận quát lớn: "Ngươi câm miệng!”