Giang Đường Đường nhìn về phía những thôn dân chen tới xem náo nhiệt: "Các ngươi đi nhà người khác hỗ trợ làm việc, có cần đổi sang quần áo đẹp mới đi không?"
"Quần áo mới ai nỡ mặc đi làm việc chứ! Đương nhiên là mặc quần áo cũ nhất trong nhà rồi!", Thê tử thứ ba của trưởng thôn, Lôi Nhị Nương lên tiếng.
Tiểu tỷ muội Trần Xuân Hương giao hảo với Lôi Nhị Nương cũng ung dung nói: "Quần áo chất liệu tốt như của Phương đại cô nương, ta cũng chỉ đi họp chợ thăm thân thích mới cam lòng mặc một lần.
Phương gia đúng là người từng giúp việc cho đại lão gia trên trấn có khác, chạy nạn còn mặc quần áo tốt như vậy.”
Được nàng ta nhắc nhở, rất nhiều người đều kịp phản ứng, nhao nhao nói: "Phương tiểu khuê nữ vừa rồi hình như không phải mặc bộ này?”
"Đúng đó, ta nhớ rõ ràng nàng ta mặc một bộ quần áo xanh lam rách lỗ chỗ, tại sao còn cố ý thay quần áo?"
“Cái này còn phải nói sao? Nhất định là cố tình thay quần áo đi qua quyến rũ nam nhân a! Bằng không phí tâm tư này làm cái gì?”
Nghe các thôn dân nhao nhao nghị luận, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Thời Yến, giống như hoàn toàn không thấy Giang Đường Đường đang khi dễ nàng ta, trong lòng Phương Bội Như vừa tức vừa ảo não.
Nàng ta chỉ lo vãn hồi tâm ý của biểu ca, muốn cho biểu ca một lần nữa nhìn thấy điểm tốt của mình, ngược lại đã quên hôm nay là trên đường chạy nạn, biểu hiện lần này của nàng ta quả thật quá mức rõ ràng.
Nhưng đồng thời, trong lòng nàng ta lại dâng lên hy vọng vô hạn.
Biểu ca vẻ mặt lạnh lùng tùy ý Giang thị làm khó nàng ta, nhất định là bởi vì còn đang giận nàng ta.
Trách nàng ta quanh quẩn giữa hắn và A Tuấn ca ca, lại không chọn hắn trước.
Chờ hắn hết giận, nhất định sẽ bỏ Giang thị đến cưới mình.
Nhưng bây giờ nên làm sao?
Đang lúc Phương Bội Như gấp đến độ sắp khóc, Lục Thúy Lan đi tới, "Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Khuê nữ nhà ta là quần áo trên người rách mới đi thay một bộ xiêm y khác.
Chỉ là thay một bộ xiêm y mà thôi, sao lại bị các ngươi ăn nói xấu xa như thế? Các ngươi không bao giờ thay quần áo à?”
Bà ta nói xong lại nhìn về phía Giang Đường Đường: "Giang thị, cái này ta cần phải phê bình ngươi, biểu muội ngươi hảo tâm lại đây hỗ trợ, ngươi lại ác ý phỏng đoán tâm ý của nó, đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
“Ta không chấp nhận lời phê bình của ngươi.
Có phải ác ý phỏng đoán hay không, trong lòng mọi người đều có cân nhắc.
Về phần hỗ trợ hay là muốn tới ăn chực, trong lòng các ngươi rõ ràng nhất.”
Đúng là nực cười, nàng cũng không phải ăn gạo nhà bà ta lớn lên, dựa vào cái gì mà phê bình nàng, đây là mặt mũi lớn cỡ nào!
Lục Thúy Lan tức đến phát điên, bà ta không nghĩ tới một thời gian không gặp, Giang Đường Đường lại trở nên mồm miệng như thế.
“Chúng ta đương nhiên là thật lòng đến hỗ trợ!" Phương Bội Như cắn răng nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không ăn thịt uống canh của các ngươi.
Chúng ta làm xong việc sẽ đi.”
Lục Thúy Lan ngửi thấy mùi thơm trong không khí, quả thực hận không thể ăn sống Giang Đường Đường.
Tiện nhân này, thế mà dùng lời nói công kích khuê nữ nhà bà.
Khuê nữ nhà bà ta cũng ngốc, bây giờ là đang ở trên đường chạy nạn.
Nói những lời này làm gì? Lúc này nói nghĩa khí muốn thể diện, vậy chỉ có thể chờ bị chết đói.
Giang Đường Đường lộ ra thần sắc vui mừng, "Thật sao? Vậy ngươi có thể đi giúp cắt cỏ cho bò ăn không?”
Phương Bội Như đương nhiên không muốn, nàng ta muốn biểu hiện trước mặt Yến biểu ca, để Yến biểu ca hồi tâm chuyển ý, bỏ nữ nhân độc ác như Giang thị, một lần nữa cưới mình.
Ai muốn đi giúp cắt cỏ chứ!
Nhưng lời vừa mới thề son sắt xong, cũng không thể lập tức đổi ý được.
Biểu ca nhất định sẽ không nỡ cho nàng ta đi cắt cỏ.
Phương Bội Như tội nghiệp nhìn Lục Thời Yến, giọng nói bi thương: "Biểu ca…”
Lục Thời Yến rốt cục ngẩng đầu lên, hắn liếc Phương Bội Như một cái, lạnh nhạt nói: "Vậy làm phiền biểu muội rồi.”
Đối diện với ánh mắt của hắn, cả người Phương Bội Như đều sửng sốt.