Diệp Phạm trong chớp mắt bừng tỉnh, cô phát hiện Hạ Hàn một mực đang chú ý phản ứng của cô.
Diệp Phạm ép buộc mình tỉnh táo lại, cô không thể để cho Hạ Hàn phát hiện ra sự khác thường của mình.
Giờ phút này, Hạ Hàn đứng ở cửa ra vào, anh mặc một chiếc áo sơmi màu đen, nơi ống tay nút áo mở ra. Tay áo tùy ý xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay gầy gò.
Anh chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, liền cho Diệp Phạm cảm giác áp bách cực mạnh.
Ở nơi những người khác nhìn không thấy, Diệp Phạm siết chặt tay. Cô kéo ra một nụ cười, hướng Hạ Hàn nhẹ gật đầu. Làm xong hết thảy động tác, Diệp Phạm nhanh chóng xoay người.
Đô Đô còn đang một mặt mừng rỡ nhìn Hạ Hàn, Diệp Phạm nhíu nhíu mày. Diệp Phạm đưa tay đem Đô Đô ôm sát trong ngực. Cô vô thức không muốn để cho Hạ Hàn nhìn thấy mặt Đô Đô.
Diệp Phạm một mực nhắc nhở mình, cô nhất định phải để Hạ Hàn cảm thấy mình đang tránh né, chỉ là vì không muốn để cho Hạ Hàn phát hiện con của cô, mà không phải bởi vì đứa bé này cùng Hạ Hàn có quan hệ.
Cô nhất định không thể để lộ bí mật này.
Thân thể nhỏ của Đô Đô ở trong ngực Diệp Phạm xoay a xoay, bé từ trong ngực Diệp Phạm chui ra ngoài. Đô Đô nhô ra cái đầu xù nho nhỏ, bé nhìn về phía Hạ Hàn.
"Thúc thúc." Đô Đô lại gọi một tiếng.
Diệp Phạm biết không thể biểu hiện quá rõ ràng, cô buông lỏng tay ôm Đô Đô ra. Đô Đô lập tức chạy tới trước mặt Hạ Hàn. Đô Đô ngửa đầu, tiếp đó bé kéo tay Hạ Hàn, đem anh kéo tới trước mặt Diệp Phạm.
"Thúc thúc, đây chính là mẹ của Đô Đô."
Đô Đô cảm thấy mẹ điều gì cũng đều tốt, tự nhiên ở trước mặt Hạ Hàn muốn khoe ra Diệp Phạm.
"Mẹ con có phải là cực kỳ xinh đẹp không?"
Đô Đô một mặt mong đợi nhìn Hạ Hàn, bé thích mẹ, cũng muốn để người khác cảm thấy mẹ rất tốt.
Lúc này, Diệp Phạm đã đứng lên, cô đứng trước mặt Hạ Hàn. Ánh mắt của cô đã triệt để khôi phục lại. Khuôn mặt cô thanh lãnh, không có quá nhiều biểu lộ.
Hạ Hàn một mực đang chú ý Diệp Phạm, mọi cử động của Diệp Phạm bị anh nhìn ở trong mắt.
Đáy mắt Hạ Hàn nổi lên một tia tươi cười. Anh rõ ràng đang trả lời Đô Đô, nhưng lại nhìn Diệp Phạm mà nói.
"Thật sự rất xinh đẹp."
Hạ Hàn cố ý nói chậm lại, mỗi chữ mỗi câu của anh, giống như đem từng giây từng phút đều kéo dài. Thanh âm của anh không nhẹ không nặng, nhưng để Diệp Phạm nghe thấy rõ ràng.
Hạ Hàn lần đầu nhìn thấy biểu tình khác của Diệp Phạm. Anh không khỏi cười nhẹ một tiếng: "Thật sự là trùng hợp, Diệp Phạm."
Diệp Phạm mím môi một cái, không có trả lời. Đô Đô nghe được Hạ Hàn khen Diệp Phạm, cao hứng nhảy nhót tại chỗ mấy lần. Bé lại chạy đến trước mặt Diệp Phạm, tay nhỏ giữ chặt vạt áo Diệp Phạm.
"Mẹ, thúc thúc có thể nâng con cao cao nha."
Đô Đô sợ Diệp Phạm không tin, hướng phía Hạ Hàn đưa tay ra.
"Thúc thúc, nâng cao cao."
Hạ Hàn rất phối hợp, anh đem ánh mắt từ trên người Diệp Phạm thu hồi. Anh nâng dưới nách Đô Đô, một chút liền nhấc lên. Chân nhỏ của Đô Đô trong nháy mắt bay lên không, bé vui vẻ cười khanh khách.
Hạ Hàn trực tiếp đem Đô Đô ôm đến trên bàn ăn, Đô Đô có chỗ ngồi của riêng mình. Sau khi Đô Đô ngồi xuống, hướng Diệp Phạm vẫy vẫy tay.
"Mẹ, mẹ."
Ánh mắt Diệp Phạm khó nén phức tạp, bước chân cô dừng lại, lập tức đi tới cạnh Đô Đô. Trước khi Diệp Phạm tới đây, Trình Bình liền giữ Diệp Phạm lưu lại ăn cơm chiều.
Bởi vì Hạ Hàn sẽ tới, Trình Bình muốn tạo cơ hội cho bọn họ.
"Dì Trình." Diệp Phạm trên mặt tươi cười, cùng Trình Bình lên tiếng chào hỏi. Cơm tối đều đã xong xuôi, dọn lên bàn. Những người khác đã ngồi xuống, Diệp Phạm ngồi ở bên cạnh Đô Đô, mà một bên khác của Đô Đô lại trống không.
Không biết là ngẫu nhiên, hay là cố ý. Sau khi Hạ Hàn tới tự nhiên liền ngồi ở đó.
Đô Đô ngồi ở giữa Diệp Phạm cùng Hạ Hàn. Ba người, nhìn đi nhìn lại ngoài ý muốn rất hài hòa. Ánh mắt Trình Bình lượn quanh một vòng trên người Hạ Hàn cùng Diệp Phạm.
Diệp Phạm nhìn thấy Hạ Hàn phản ứng rõ ràng không đúng. Hạ Hàn đến cùng là tự mình đã làm những gì?
Lúc này bầu không khí có chút lặng im, thanh âm sữa của Đô Đô vang lên, phá vỡ yên tĩnh.
"Mẹ, Đô Đô đói đói."
Đô Đô chỉ vào thức ăn trên bàn. Diệp Phạm đem đồ ăn cho vào bát của Đô Đô, Đô Đô cầm đũa, cố gắng gắp lấy thức ăn ăn cơm. Trên cổ Đô Đô treo một chiếc khăn, lặng yên ngồi ăn cơm.
Diệp Phạm sợ đồ ăn dính vào tay áo của Đô Đô, liền đem tay áo của bé xắn lên. Cánh tay trắng nõn nà của Đô Đô đặt ở bên trên bàn.
Trình Bình ngồi ở đối diện bọn họ suýt nữa quên mất ăn cơm. Bà nhìn ba người này, làm sao thấy hơi kỳ quái thế nào. Rõ ràng không phải một nhà ba người, nhìn qua lại không hề lạ lẫm.
Trình Bình đem ánh mắt đặt ở trên người Đô Đô, Đô Đô ngoan ngoãn ăn cơm dáng vẻ cũng làm cho bà cảm thấy thích.
"Đô Đô, còn muốn ăn cái gì? Bà gắp cho con."
Đô Đô đem mặt kém chút nữa chôn ở trong bát nhỏ ngẩng lên, bé chỉ chỉ món bí đỏ hạt dẻ* trên bàn.
"Đô Đô muốn ăn cái này."
* Cũng không hiểu nó là món gì, nhưng là làm từ hạt dẻ và bí đỏ xay nhuyễn, thường thì để làm bánh.
Bí đỏ hạt dẻ đều không gần chỗ Diệp Phạm cùng Trình Bình, ngược lại vừa vặn đặt ở trước mặt Hạ Hàn. Diệp Phạm giật mình, cô lập tức mở miệng.
"Để tôi."
Diệp Phạm vừa muốn đứng lên, Hạ Hàn đã đưa tay ra. Động tác của anh không nhanh không chậm, anh múc một muỗng bí đỏ hạt dẻ đặt ở trong bát Đô Đô.
"Thúc thúc giúp con."
Đô Đô ghi nhớ Diệp Phạm đã dạy, bé hướng Hạ Hàn cười ngọt ngào.
"Cảm ơn thúc thúc."
Sau khi nói xong, Đô Đô liền lại vùi đầu bắt đầu ăn. Diệp Phạm liếc qua Hạ Hàn, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt của Hạ Hàn. Ánh mắt Hạ Hàn trong trẻo đến cực điểm, anh hơi hơi nghiêng đầu, đường cong cằm sắc bén.
Lúc Diệp Phạm quay qua nhìn trong chớp mắt đó, Hạ Hàn dù bận vẫn ung dung đối với Diệp Phạm cong cong khóe môi.
Ánh mắt Diệp Phạm ngưng lại, quay đầu đi. Thời điểm Diệp Phạm cúi đầu xuống, cô vẫn như cũ có thể cảm giác được có ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn rơi vào trên người cô.
Mặc dù thời gian không dài, nhưng Diệp Phạm lại cảm thấy không biết làm thế nào.
Đêm nay Hạ Hàn cùng bình thường khác biệt, Diệp Phạm một mực bị khí thế của anh áp chế.
Sau khi ánh mắt Hạ Hàn thay đổi vị trí, Diệp Phạm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bữa ăn tối hôm nay, Diệp Phạm căn bản không có tâm tư ăn. Đợi đến khi Đô Đô ăn xong xuôi, Diệp Phạm đưa Đô Đô rời đi.
"Dì Trình, thời gian không còn sớm, con mang Đô Đô về nhà trước."
Trình Bình nhẹ gật đầu: "Con trên đường đi cẩn thận."
Lúc Trình Bình đi ra khỏi cửa tiễn Diệp Phạm, Hạ Hàn cũng đi theo ra ngoài. Đô Đô trước khi bị ôm vào trong xe, liền cùng mọi người tạm biệt.
Thanh âm của bé cất lên rất có lễ phép.
"Bà bà hẹn gặp lại, thúc thúc hẹn gặp lại, ngày hôm nay cảm ơn mọi người đã chiếu cố."
Đô Đô như vậy quả thực quá đáng yêu, Trình Bình ngăn không được ý cười, cùng Đô Đô vẫy tay. Diệp Phạm cũng cùng Trình Bình tạm biệt: "Dì Trình, con đi trước."
Diệp Phạm vừa muốn rời đi, Đô Đô lại lên tiếng gọi lại Diệp Phạm.
"Mẹ, mẹ còn chưa có cùng thúc thúc nói tạm biệt đâu."
Đô Đô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn Diệp Phạm. Một đôi mắt đen láy bên trong có một chút nghi hoặc. Mẹ có dạy qua bé, lúc cùng bạn bè chia tay, phải nói tạm biệt.
Diệp Phạm động tác trì trệ, cô giương mắt nhìn về phía Hạ Hàn. Diệp Phạm giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, hướng Hạ Hàn cười cười.
"Hẹn gặp lại, Hạ Hàn."
Diệp Phạm cùng Đô Đô trở về nhà. Cô sau khi kiếm được tiền, đã mua xe. Ô tô nhẹ nhàng chạy ở trong đêm khuya, ngừng lại ở bãi đỗ xe.
Diệp Phạm nhìn về phía bên cạnh, Đô Đô ngồi ở trên ghế dành cho trẻ em đã ngủ.
Cô xuống xe, mở ra một bên cửa xe. Diệp Phạm nâng đầu Đô Đô, đem bé ôm vào trong ngực. Đô Đô cọ cọ vào Diệp Phạm, thấy được hương vị của mẹ, liền vừa lòng thỏa ý.
Bé nhỏ giọng lầm bầm một câu, phát ra mơ hồ không rõ thanh âm, núp ở trong ngực Diệp Phạm.
Lên lầu, Diệp Phạm cẩn thận từng li từng tí đem Đô Đô đặt lên giường, đắp lên chăn nhỏ cho bé. Cô không muốn làm Đô Đô thức giấc, đêm đã khuya, đứa trẻ đã rất mệt mỏi.
Diệp Phạm không có bật đèn, trong phòng tối om. Ngoài cửa sổ có tia sáng mơ hồ chiếu vào bên trong, cô nhìn Đô Đô nhỏ đang ngủ say trên giường kia.
Diệp Phạm trong lòng cảm khái không thôi, đem chuyện đêm nay hồi tưởng lại một chút. Diệp Phạm ngẫu nhiên cũng nghe qua Tiểu Tiểu nhắc tới anh họ của cô bé, nhưng không hề nghĩ tới người kia có thể là Hạ Hàn.
Trên thế giới tại sao có thể có việc trùng hợp như vậy?
Thêm vào đó, Diệp Phạm tới nhà Trình Bình rất nhiều lần, cho tới bây giờ đều không đụng phải Hạ Hàn, nhưng ngày hôm nay lại có chút kỳ quái. Hạ Hàn tựa như là cố ý chờ ở nơi đó, muốn để cô biết anh cùng Đô Đô chung đụng rất tốt.
Hạ Hàn cùng Đô Đô làm sao mà quen biết? Hạ Hàn lúc nào thì biết Đô Đô chính là con của cô? Những việc khác, anh lại có biết hay không?
Diệp Phạm thở dài, có nhiều vấn đề xoay quanh trong đầu, suy nghĩ không rõ nữa.
Sự tình tới quá đột ngột, cô tạm thời còn không biết phải làm sao đối mặt với Hạ Hàn.
Nói cho anh biết chân tướng? Không có khả năng.
Mấy tháng nay, Diệp Phạm cũng sớm đã nhận định Đô Đô là con của riêng cô, cô sẽ một mình nuôi lớn bé, chăm sóc giáo dục bé cho tốt.
Hạ Hàn là Ảnh đế quốc tế, Hạ gia lại có gia nghiệp lớn, có phân tranh là điều không tránh khỏi. Mặc dù Đô Đô rất thích Hạ Hàn, nhưng Diệp Phạm không hi vọng bảo bối của cô liên lụy vào những chuyện quá phức tạp.
Cô hi vọng bé có thể khỏe mạnh lớn lên, sống một cuộc sống thật đơn giản hạnh phúc.
...
Sau khi Giải thưởng phim truyền hình quốc gia kết thúc, quả nhiên đưa tới nhiệt nghị trên mạng.
Phòng làm việc của các đại minh tinh ra sức tranh đoạt hot search, mưu cầu muốn tạo ra chút cảm giác tồn tại.
"Hình ảnh đẹp của Đường Cẩm", "Lý Quỳnh Diệp Phạm", "Sủng phi hắc hoá Cố Nhã Thần"...
Trong lúc nhất thời, hot search Weibo đã bị chiếm lấy. Mọi người đều biết, phòng làm việc của các nữ minh tinh cùng truyền thông đều đã trải qua tu luyện tinh thâm, dân mạng đối với lần này khịt mũi coi thường.
Tất cả những ý đồ hành vi khen mỹ nữ, đều là lưu manh!
Dưới hoả nhãn kim tinh của dân mạng, bọn họ phát hiện ra một cái trang web thần kỳ.
Diễn đàn trứ danh này quả thực là một dòng nước trong, có thể xưng là Kính chiếu yêu đối với các nữ minh tinh.
Trang web này nổi lên chủ yếu là bởi vì không hề chỉnh sửa ảnh của các minh tinh.
Ai có làn da kém, ai có nếp nhăn rõ ràng, ai ngày hôm nay trang điểm quá đậm, chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Bên trên diễn đàn bát quái trứ danh này xuất hiện một cái đầu đề.
【 Ảnh không qua chỉnh sửa của các nữ minh tinh trên thảm đỏ, mọi người cảm thấy ai xinh đẹp nhất? 】
Chủ bài viết tổng hợp sửa sang lại tất cả ảnh chụp, toàn bộ đăng lên trang web chính.
"Ha ha ha, trang điểm hắc hoá của Cố Nhã Thần này thật khoa trương a, kẻ mắt dày như vậy, con mắt không khó chịu sao?"
"Cảm giác Đường Cẩm trong khoảng thời gian này tình trạng làn da rất kém a, mắt quầng thâm cùng nếp nhăn đều biến nghiêm trọng, làm một Tiểu Hoa, không phải nên bảo dưỡng tốt một chút sao?"
"Đẹp như vậy, Diệp Phạm là tiên nữ sao? Ta tuyên bố đây là người đẹp nhất trên thảm đỏ ngày hôm nay, tiên tử hạ phàm cực khổ rồi."
"Fan hâm mộ thật khoác lác, chỉ là trên thảm đỏ, có phải là thuỷ quân của Diệp Phạm lẫn lộn vào đây rồi?"
Có người ở phía dưới bình luận, chất vấn cái hình ảnh này có phải là do đoàn đội Diệp Phạm đã chỉnh sửa đem tới. Mục đích là để nâng Diệp Phạm, đè bẹp các nữ nghệ sĩ khác?
Qua một đoạn thời gian nữa,video phỏng vấn của các toà soạn lớn cũng được đưa ra. Sau khi xem xong mấy cái video, có cư dân mạng phát hiện ra chút mánh khóe.
Một cái tin tức mới xuất hiện.
【 Đoạn video Đường Cẩm cùng Diệp Phạm ở trên thảm đỏ đối đầu kia, các ngươi có nhìn thấy không? 】
Ở trong video, lúc Đường Cẩm đang đi thảm đỏ, Diệp Phạm cùng Lý Quỳnh đến. Hai người ở bên trên thảm đỏ chạm mặt, Diệp Phạm chỉ là đối với Đường Cẩm nhẹ gật đầu, mà Đường Cẩm lại sắc mặt xấu hổ, liền chào hỏi cũng không có, liền trực tiếp lăng lăng đứng tại chỗ.
Mở ra địa chỉ trang web lại nhìn thấy chân tướng, một đoạn video ngắn đó được đưa lên. Hành động của Đường Cẩm, hoàn hoàn bị camera ở một bên ghi lại.
Xem ra, bình thường trong các buổi phỏng vấn, Đường Cẩm làm sáng tỏ mình và Diệp Phạm không phải là không hợp, những lời này đều là giả.
"Đường Cẩm hẹp hòi như vậy sao? Không nhìn ra a, lòng ghen tị đều muốn xông ra ngoài màn hình ha ha ha."
"Đau lòng cho Đường Cẩm! Rõ ràng hợp tác qua nhiều lần, Diệp Phạm cũng không cho cô ấy giữ chút mặt mũi sao?"
"Người mạnh miệng đến cùng là ai, ngươi có hay không thấy rõ ràng a. Đường Cẩm nói mình cùng Lý Quỳnh quan hệ tốt, kết quả người cùng Lý Quỳnh đi thảm đỏ chính là Diệp Phạm, bị vả mặt đúng là xứng đáng!"
"Fan hâm mộ Diệp Phạm cùng Đường Cẩm đừng đến đây mà tranh cãi nữa, hai nhà các ngươi là muốn cắn xé nhau mãi sao?"
Bên trên diễn đàn bát quái, fan hâm mộ cãi nhau có thể một mực cãi tới sáng mai. Đặc biệt là Đường Cẩm Diệp Phạm hai người này đối mặt, thủy hỏa bất dung, trên thảm đỏ đến cùng là ai đúng ai sai, khả năng vĩnh viễn cũng thảo luận không ra.
Bên kia.
Trong một căn phòng đang sáng đèn, một sinh viên đại học đang ngồi trước máy tính xách tay.
Diệp Lật không chớp mắt nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay cực nhanh ở trên bàn phím gõ gõ.
Cô đã liên tục ở trên mạng chiến đấu thật lâu, không chỉ có ngón tay hơi run lên, yết hầu cũng có chút khô. Diệp Lật vô thức cầm cốc nước trên bàn, đưa tới bên môi, uống một ngụm. Nước bên trong sớm đã hết, cô bực bội mắng một câu, đứng lên.
Thời điểm Diệp Lật đi lấy nước, nhìn thấy ánh sáng xuyên qu khe cửa, trong phòng khách đèn vẫn sáng. Cô ra khỏi phòng, phát hiện Nhiếp Vi Như còn chưa ngủ.
"Mẹ." Diệp Lật thuận miệng oán trách một câu, "Diệp Phạm làm sao luôn không trở về nhà."
Cô nghĩ đến mình không có tiền tiêu vặt liền tức giận.
Bởi vì Diệp Phạm không còn quan tâm đến tài chính trong nhà nữa, Nhiếp Vi Như chỉ có thể lấy chút tiền tiết kiệm của mình cho Diệp Lật. Dù sao nhiều năm như vậy, Nhiếp Vi Như đè ép nguyên chủ, lấy được không ít tiền.
Từ nhỏ đến lớn, Nhiếp Vi Như xác thực một mực cho nguyên chủ quán triệt quan niệm mẹ là trọng yếu nhất, nhưng Diệp Phạm hiện tại đều không trở về nhà.
Nhiếp Vi Như nghĩ đến lời Diệp Phạm nói lúc trước, bà ta lo lắng nhất chính là Đường Cẩm.
Đường Cẩm cùng Diệp Phạm cùng ở trong giới giải trí, gần đây liên tiếp có tiếp xúc. Đến một ngày, thân phận của Đường Cẩm có thể giấu được nữa sao?
Nhiếp Vi Như mắng Diệp Lật: "Đứa nhỏ này làm sao không hiểu chuyện như thế a?"
"Chị của con hiện tại cũng là đại minh tinh rồi, sao có thể mỗi ngày đều về nhà."
"Cũng không phải ruột thịt a." Diệp Lật nhếch miệng.
Nhiếp Vi Như bật cười một tiếng: "Chúng ta tòa miếu nhỏ này làm sao chứa nổi được một Đại Phật như nó."
Bà ta rất kín miệng, chuyện về Đường Cẩm vẫn một mực giấu kín. Cho dù là con gái ruột như Diệp Lật, cũng tuyệt đối không thể làm cho bà ta tiết lộ bí mật đã che giấu nhiều năm này.
Diệp Lật cũng không nghĩ tới, Nhiếp Vi Như vậy mà lại giúp Diệp Phạm nói chuyện. Cô không kiên nhẫn nói: "Biết rồi biết rồi."
Diệp Lật tức chết, trở về lại phát mấy tin bôi đen Đường Cẩm, tiện thể cũng bôi đen Diệp Phạm một chút.
...
Diệp Phạm đi vào Ảnh Thị Thành, chuẩn bị quay mấy cảnh quay của hôm nay. Diệp Phạm hóa trang xong, đi ra. Nhìn thấy Diệp Phạm, ánh mắt Hạ Hàn dừng lại.
Trong cảnh này Diệp Phạm phải đeo lên xiềng xích, hiện tại trên tay cùng mắt cá chân của Diệp Phạm, đều đeo một bộ xiềng xích màu đen, nhìn qua có chút nặng nề.
Mặc dù là đạo cụ, nhưng trọng lượng cũng không nhẹ. Làn da tuyết trắng tinh tế của Diệp Phạm không bao lâu liền hiện lên những vết tích màu đỏ mờ nhạt.
Diệp Phạm liếc qua, ngược lại không hề để ý. Hạ Hàn một mực nhìn chăm chú Diệp Phạm, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên cổ tay của cô.
Trên làn da tuyết trắng, những vết đỏ kia phá lệ rõ ràng.
Lông mày Hạ Hàn có chút nhíu xuống. Anh quay đầu, cảm xúc làm người khác không rõ lắm. Lần này vẫn như cũ cùng Hạ Hàn đối diễn.
Mấy ngày nay rất nhiều sự tình phát sinh, từng việc một làm cho kế hoạch của Diệp Phạm bị xáo trộn. Cô không nghĩ tới Đô Đô lại bị bại lộ, không nghĩ tới Đô Đô đã sớm gặp qua Hạ Hàn, hai người đã tiếp xúc một đoạn thời gian không ngắn.
Trình Bình giúp cô chăm sóc Đô Đô, mà Trình Bình lại là dì của Hạ Hàn, Đô Đô kỳ thực một mực ở trong nhà của Hạ Hàn chơi. Còn có một việc làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn nhất.
Hạ Hàn.
Diệp Phạm hạ mắt xuống.
Hạ Hàn vậy mà lại ngầm đồng ý cùng cô xào CP, mấy ngày trước còn cùng cô mơ hồ biểu lộ tâm ý, bây giờ, anh cũng biết rồi, Đô Đô là con trai của cô.
Tất cả đều tới dồn dập, làm cho cô không kịp chuẩn bị. Tình huống phức tạp như vậy, Diệp Phạm trong lúc nhất thời cũng không biết nên ứng phó ra sao.
Nhưng hiện tại là thời gian làm việc, Diệp Phạm không thể phân tâm, cô thu liễm lại những cảm xúc hỗn loạn kia, nghiêm túc hoàn thành mỗi một cảnh quay.
Máy quay phim đã lắp xong, điều chỉnh tốt góc độ. Nhân viên công tác cũng chuẩn bị xong, diễn viên chính đứng ở giữa những ngọn đèn.
Cảnh quay bắt đầu.
Hoàng Thượng nhìn về phía Thẩm Uyên, hắn đứng đầu thẳng người ở phía trước so với tất cả mọi người. Thẩm Uyên trên mặt nhạt nhẽo thanh lãnh, thủ đoạn lại lăng lệ, làm việc không lưu tình chút nào.
Hoàng Thượng ngữ khí ôn hòa: "Thẩm Uyên, khanh lần này lập công lớn, trẫm đồng ý ban thưởng cho một mình khanh. Khanh nghĩ kĩ chưa?"
Thẩm Uyên ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Thần chỉ muốn hướng Hoàng thượng cầu một đặc xá."
Hắn mở miệng, thanh âm vang lên trong không khí yên tĩnh.
"Cầu Hoàng Thượng để Dao Quang được tự do."
Thẩm Uyên sắc mặt lạnh lùng, mỗi một chữ đều rõ ràng.
Hoàng Thượng híp híp mắt, trên mặt không vui: "Khanh suy nghĩ kỹ càng rồi?"
Thẩm Uyên thấy rõ đáy mắt bất mãn của Hoàng Thượng, nhưng trong lòng của hắn không gợn sóng, ý nghĩ trong lòng kia từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
"Tâm của thần, duy chỉ có Dao Quang mà thôi."
Thanh âm so với vừa rồi càng thêm rõ ràng vang lên, giọng điệu càng nặng, mang theo kiên quyết, cùng liều lĩnh kiên định.
Thẩm Uyên lần nữa mở miệng: "Ý thần đã quyết, mong Hoàng Thượng thành toàn."
Thẩm Uyên biết rõ như vậy sẽ chọc giận Hoàng Thượng, hắn vẫn như cũ sẽ nói ra câu này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Thẩm Uyên lặp lại một lần nữa: "Mong Hoàng Thượng thành toàn."
Chữ chữ hữu lực, âm vang kiên quyết.
Hoàng thượng nhìn Thẩm Uyên, sau một lúc lâu, gọi một tiếng.
"Truyền Dao Quang lên điện."
Âm thanh sắc nhọn của thái giám vang lên: "Truyền Dao Quang."
Tiếng vang rơi trong điện, xa xa truyền ra. Một lát sau, trong yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một trận tiếng vang, nhẹ nhàng xẹt qua mặt đất, có chút chói tai.
Tựa hồ là thanh âm vật nặng ma sát vào đất.
Đám người cùng nhau quay người, nhìn về phía cửa đại điện.
Tâm Thẩm Uyên đột nhiên tê rần. Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm cổng.
Tia sáng loé lên, chậm rãi chiếu sáng nữ tử đứng ở cổng kia. Trên tay trên chân của nàng đều mang xiềng xích, mỗi một bước đi của nàng, đều kéo theo xiềng xích nặng nề, một đường chậm chạp mà đến, đều là trói buộc.
Nhưng sống lưng của nàng vẫn như cũ thẳng tắp, sắc mặt lạnh nhạt. Giống như người bây giờ bị khóa, bị cầm tù không phải là nàng.
Đây chính là vong quốc công chúa, Dao Quang.
Khí khái như thế, cũng chỉ có Dao Quang mới có. Nàng vô luận bị thống khổ đến thế nào, đều vẫn như cũ lạnh lùng mà mê người.
Đạo diễn nhìn qua Diệp Phạm, khóe miệng lộ ra ý cười tán dương. Ông cảm thấy may mắn, may là nhân vật Dao Quang này là do Diệp Phạm đến diễn, Diệp Phạm bản thân có khí chất đặc biệt, đã rất phù hợp nhân vật này.
Lại thêm kỹ năng diễn của Diệp Phạm xuất chúng, khắc sâu một cái vong quốc công chúa, gánh vác thù hận của nước nhà, lại ở trong loạn thế mà cường ngạnh sinh tồn.
Bộ phim này sau khi phát sóng, có thể đoán được, Dao Quang nhân vật này, tuyệt đối sẽ đi lòng người.
Hạ Hàn nắm chặt tay, anh nhìn Diệp Phạm, ánh mắt lướt qua xiềng xích trên tay và chân của cô, đáy mắt u ám đến cực điểm.
Lúc này, cảnh quay còn đang tiếp tục.
Dao Quang đi đến trước điện, ngửa đầu nhìn qua Hoàng Thượng, cho dù đối mặt với người nắm giữ quyền lực tối cao, nàng vẫn như cũ không kiêu ngạo không tự ti.
Hoàng Thượng mở miệng.
"Kể từ hôm nay, Dao Quang sẽ bị giam cầm ở phủ của Thẩm Uyên. Không có lệnh truyền triệu, không được rời đi."
Ra khỏi thiên lao, vào Thẩm phủ. Kia là kết quả tốt nhất mà Thẩm Uyên cầu được cho Dao Quang.
Dao Quang nhìn qua Thẩm Uyên, mái tóc dài của nàng phân tán trên vai, sắc mặt tái nhợt quật cường. Cặp mắt kia lại trong trẻo cực kỳ.
Hai người trầm mặc đối mặt, đáy mắt Thẩm Uyên dần dần hiện lên một tia nhu sắc.
Môi mỏng của hắn khẽ nhúc nhích, im lặng nói một câu.
Dao Quang, ta mang nàng về nhà.
"Cắt!"
Diệp Phạm rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, nhanh chóng thoát ra khỏi nhân vật, cô đi tới một bên để xem kịch bản, cũng không nhìn Hạ Hàn nữa.
Mà Hạ Hàn lại đứng ở nơi đó, ánh mắt như có như không nhìn về phía Diệp Phạm.
Người đại diện Quan Duệ đi đến bên cạnh Hạ Hàn: "Hạ Hàn, kỹ xảo của cậu lại tiến bộ..." Không đợi anh ta nói xong, Hạ Hàn đã nhanh chân hướng phía trước, trực tiếp đi tới.
Anh ta chỉ thấy bóng lưng rời đi của Hạ Hàn. Quan Duệ lần theo phương hướng Hạ Hàn rời đi nhìn lại, cách đó không xa, Diệp Phạm đứng ở nơi đó.
Quan Duệ nhìn bọn họ, thần sắc phức tạp.
Hạ Hàn đi đến trước mặt Diệp Phạm, ngừng bước chân. Anh hạ thấp mắt, đánh giá Diệp Phạm. Diệp Phạm ngồi ở chỗ đó nhìn kịch bản, cô phát giác được phía trên có một đạo thân ảnh.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, ngẩn người, là Hạ Hàn.
Cằm Hạ Hàn căng cứng, anh bỗng nhiên nói một câu: "Không có cái đạo cụ khác sao?"
Diệp Phạm không rõ ý của anh: "Cái gì?"
Ánh mắt Hạ Hàn lướt qua tay và chân của Diệp Phạm, chậm rãi mở miệng: "Tay của em có đau không?"
Diệp Phạm thế mới biết Hạ Hàn đang nói là chuyện này. Khoé môi Diệp Phạm co quắp, dù sao hôm qua bọn họ vừa mới gặp mặt.
"Cảnh tiếp theo quay xong, liền sẽ cởi xuống, không có gì đáng ngại."
Hạ Hàn không nói gì. Thanh âm trầm thấp của anh rơi xuống, rõ ràng rơi vào trong tai Diệp Phạm: "Về nhà nhớ kỹ thoa thuốc."
"Đừng để người khác lo lắng." Hạ Hàn bỗng nhiên bồi thêm một câu, giọng điệu mang theo một tia thâm ý.
Người khác ở trong miệng anh, đương nhiên là chính anh. Diệp Phạm sửng sốt, đối diện với con mắt của Hạ Hàn.
Ánh mắt hai người ở trên không trung chạm vào nhau. Hạ Hàn yên lặng nhìn Diệp Phạm, không có dời ánh mắt. Diệp Phạm hít sâu một hơi, không nói gì.
Hạ Hàn bất động thanh sắc đánh giá Diệp Phạm, sâu trong mắt mang theo vài phần hứng thú. Nhìn phản ứng của Diệp Phạm, anh nhếch nhếch môi.
Đoạn đối thoại này không có bị những người khác nghe được, từ góc độ của người khác mà nhìn, bọn họ chỉ cho là Hạ Hàn đang cùng Diệp Phạm thảo luận kịch bản. Bọn họ cảm khái, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm chuyên nghiệp như vậy, mỗi một cảnh quay đều nghiêm túc như thế.
Một lát sau, cảnh quay thứ hai sắp bắt đầu.
Cảnh này quay chính là, Dao Quang cùng Thẩm Uyên rời khỏi hoàng cung, hai người đi lên phía trước, Thẩm Uyên không đành lòng nhìn Dao Quang đeo xiềng xích, đem nàng ôm lấy.
Bối cảnh phải đổi, nhân viên công tác nhanh chóng bố trí tốt bối cảnh một lần nữa, máy quay phim nhắm ngay Hạ Hàn cùng Diệp Phạm.
Đạo diễn làm một động tác: "Bắt đầu."
Hoàng Thượng đáp ứng cho Thẩm Uyên mang theo Dao Quang rời đi, Dao Quang đi đến phía trước, Thẩm Uyên ở phía sau đi theo.
Hắn bỗng nhiên bước nhanh đến phía trước, nhẹ cúi người, tay để sau đầu gối của Dao Quang, đem Dao Quang ôm ngang lên.
Diệp Phạm chỉ cảm thấy thân thể lập tức như ở trên không, một giây sau cô đã ở trong ngực Hạ Hàn.
Diệp Phạm quay đầu, nhìn Hạ Hàn, Hạ Hàn cũng đúng lúc nghiêng đầu, nhìn chăm chú con mắt của cô.
Ánh mắt của Hạ Hàn sâu như vậy, giống như đêm tối vô biên. Trong mắt đen còn mang theo vài phần trầm tĩnh cùng mấy phần u ám. Duy chỉ có không có lạnh lẽo cùng băng hàn.
Những ý vị không rõ cảm xúc kia, hướng Diệp Phạm nặng nề áp xuống.
Diệp Phạm chợt nhớ tới đêm qua.
Ở trong nhà Trình Bình, Hạ Hàn dựa vào trên cửa, lẳng lặng mà nhìn cô. Khi đó, ánh mắt của anh cũng giống như hiện tại.
Diệp Phạm không khỏi bừng tỉnh. Lúc này, Diệp Phạm vốn nên nói ra lời thoại, nhưng bây giờ đầu của cô một mảnh trống không.
Cô nhất thời lại quên nên nói cái gì...
~~~