Sau khi Diệp Lật về nước một thời gian ngắn, lại bắt đầu học tập. Vài ngày sau, Diệp Lật chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của Diệp Phạm, sau mỗi một lần cô lấy được học bổng, đều sẽ chuyển tiền cho Diệp Phạm.
Trước đó Diệp Phạm đã chi tiền giúp cô xuất ngoại, cô mới có cơ hội đi ra nước ngoài học tập, mới có cơ hội có được cuộc sống bây giờ. Khi đi lúc đó, Diệp Lật liền quyết định, số tiền ấy cô nhất định sẽ trả lại cho Diệp Phạm.
Qua thêm vài phút đồng hồ, điện thoại di động của Diệp Lật vang lên, là Diệp Phạm gọi tới. Trong điện thoại thanh âm của Diệp Phạm vang lên, cô ấy có chút bất đắc dĩ: "Diệp Lật, không phải chị đã nói rồi sao, em không cần trả chị tiền đâu, em cần phải dùng mà."
Diệp Phạm đã sớm nói qua với Diệp Lật, bọn họ là chị em, những chuyện này không cần so đo gì nhiều. Nhưng Diệp Lật vẫn kiên trì làm như thế. Diệp Lật đáp: "Chị, em có học bổng, số tiền này em nhất định phải trả cho chị."
Diệp Phạm đã liệu đến phản ứng của Diệp Lật, cô ấy cũng không nói nữa, sau khi cùng Diệp Lật nói chuyện một hồi, cô liền cúp điện thoại.
Sau khi Diệp Lật cùng Diệp Phạm gọi điện thoại xong, khóe miệng liền mang theo ý cười. Diệp Lật lại nghĩ tới khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Đô Đô, nghĩ đến cảm giác ấm áp lúc bé cầm tay mình, nụ cười trên mặt Diệp Lật dần sâu hơn.
Trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, cô muốn thay đổi nội dung đề cương luận văn, đổi thành đề tài liên quan tới trang phục trẻ em.
Diệp Lật đang chuẩn bị đề cương luận văn, cô đã chuẩn bị một đoạn thời gian, nhưng đề tài trước đó là về trang phục nữ. Nếu như cô muốn đổi lấy thiết kế trang phục trẻ em làm chủ, điều này có nghĩa rằng tất cả các bản thảo cùng kế hoạch trước đó đều phải bỏ đi. Nhưng khi Diệp Lật nghĩ tới việc Đô Đô có thể mặc vào thiết kế trang phục trẻ em của chính mình, ý nghĩ này của cô càng trở nên kiên định hơn.
Sau khi các bạn học biết quyết định của Diệp Lật, họ đều cảm thấy khó có thể lý giải được, cảm thấy Diệp Lật đang đưa ra một quyết định sai lầm. Mọi người đã bắt đầu chuẩn bị đề cương luận văn từ rất sớm, hao tốn rất nhiều tâm huyết. Diệp Lật làm như thế, thật sự là quá mạo hiểm.
Nhưng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Diệp Lật vẫn quyết định thay đổi chủ đề. Diệp Lật ở cạnh bên người Diệp Phạm cũng khá lâu, tính tình của cô chậm rãi trở nên trầm ổn, góc độ cân nhắc sự việc cũng trở nên giống Diệp Phạm. Chỉ cần đã quyết định một việc gì, cô sẽ kiên định thực hiện nó.
Nếu cô hiện tại không đổi đề cương luận văn, cuối cùng nhất định không thể thể hiện ra kết quả như cô mong muốn, vậy thì cô nhất định sẽ hối hận. Diệp Lật biết, nếu như cô nói cho Diệp Phạm biết quyết định của mình, Diệp Phạm nhất định sẽ ủng hộ cô, đứng về phía cô. Nghĩ đến Diệp Phạm, Diệp Lật mỉm cười.
Diệp Lật liền khẩn trương chuẩn bị, bởi vì cô đổi đề cương luận văn, mỗi một bước đều cần bắt đầu lại từ đầu. Cô nghiêm túc suy nghĩ, cẩn thận thiết kế, thời gian đối với cô mà nói, trở nên cấp bách. Cho dù khổ cực thế nào, thì cô vẫn hết sức vui vẻ. Bởi khi làm việc mà mình thích, mặc kệ có bao nhiêu mệt mỏi cũng đều đáng giá. Diệp Lật bận rộn khắp nơi, cô luôn là người thứ nhất rời giường, cũng là người cuối cùng chìm vào giấc ngủ. Bình thường trừ thời gian ăn cơm đi ngủ, cô đều ngồi thiết kế bản thảo, dường như không có thời gian rảnh rỗi.
Tiến độ của Diệp Lật so với người khác đã bị tụt lại quá nhiều. Tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ không đạt được thành tích tốt. Nhưng khi đánh giá đề cương luận văn, Diệp Lật vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, đạt được thành tích vô cùng tốt, cố gắng của cô không bị uổng phí.
Sau đó, Diệp Lật tiếp tục hoàn thành giấc mộng của mình, cô tổ chức qua mấy buổi trình diễn thời trang nữ nhỏ, phạm vi không lớn, chỉ là khi ở nước ngoài du học thiết kế quần áo. Nhưng bởi vì kiểu dáng mới lạ, tác phẩm có linh khí, show thời trang ở nước ngoài cũng có chút danh tiếng, chậm rãi, cái tên Diệp Lật dần dần cũng có chút thanh danh trong giới.
Nhưng ở show diễn thời trang nào thì Diệp Phạm cũng chưa từng xuất hiện. Sau khi Diệp Phạm biết Diệp Lật muốn tổ chức show thời trang, đã từng nói muốn tới hiện trường nhìn. Nhưng Diệp Lật từ chối, cô không muốn mọi người đến xem show thời trang của cô, chỉ là bởi vì cô là em gái của Diệp Phạm. Cô muốn chứng minh bằng thực lực của chính mình, được mọi người công nhận.
Bởi vì Diệp Lật có một chút danh tiếng, ngày hôm nay cô có một bài phỏng vấn nho nhỏ. Lúc Diệp Lật biết phóng viên muốn phỏng vấn, phản ứng đầu tiên của cô là kháng cự. Phóng viên rất có thể sẽ hỏi đến việc của mẹ cô Nhiếp Vi Như, còn có chị cùng chuyện của cô, Diệp Lật không biết trả lời như thế nào. Nhưng nếu như cô không đi, những phóng viên kia nói không chừng sẽ viết linh tinh. Sau khi Diệp Lật nghĩ sâu tính kỹ, vẫn là quyết định đi, đến lúc đó cô hành xử tùy theo hoàn cảnh là được.
Đến phỏng vấn ngày đó, Diệp Lật đến hiện trường, một đám phóng viên vây quanh. Tia sáng huỳnh quang đèn vây quanh Diệp Lật, tiếng chụp ảnh tách tách vang không ngừng vang lên.
Các phóng viên đều biết Diệp Lật là em gái của Diệp Phạm, liên quan tới vụ việc của Nhiếp Vi Như, hồi ấy là tin tức cực hot. Bọn họ đương nhiên sẽ mượn cơ hội này hỏi nhiều một chút. Có mấy người đưa mic tới trước mặt Diệp Lật: "Có người vẫn hay nói, danh tiếng hiện tại của cô, đều là bởi vì nhờ chị cô là Diệp Phạm, đối với chuyện này, cô nghĩ như thế nào?"
"Mẹ của cô bởi vì tổn thương Diệp Phạm mà ngồi tù, cô có phải có oán hận với Diệp Phạm hay không? Có thể nói chi tiết với chúng tôi một chút không?"
"Chị của cô là đại minh tinh, có phải là ngay từ đầu cô đã chuẩn bị mượn danh tiếng của chị cô để hoàn thành sự nghiệp của mình không?"
"..."
Phóng viên vì muốn chiếm được tin tức hot, rất biết chọn những việc người khác không muốn đề cập đến làm khó dễ bọn họ. Hiện tại, phóng viên đang dùng chính những sự việc đau lòng của Diệp Lật đến công kích nàng.
Rõ ràng những chuyện kia đều là Nhiếp Vi Như làm, không có quan hệ gì với Diệp Lật. Thêm nữa Diệp Lật tổ chức show thời trang Diệp Phạm chưa từng có mặt qua. Biểu thị rất rõ ràng chính là không muốn dựa vào danh tiếng của Diệp Phạm.
Thế nhưng đối với phóng viên mà nói, chỉ cần có chủ đề đủ nóng, bọn họ không quản chân tướng là cái gì. Hết vấn đề bén nhọn này đến vấn đề rắc rối khác, hướng Diệp Lật nặng nề đè ép xuống. Diệp Lật cảm thấy mình sắp không thở được.
Trước khi tới đây, cô đã dự tính đến cái tình cảnh này, nhưng vào giờ khắc này chân chính tiến đến, Diệp Lật vẫn luống cuống. Tay cô giấu dưới ống tay áo, khẽ run. Trong lòng của cô nổi lên bất an, sợ hãi khó có thể ức chế. Trường hợp như thế này, cô rất không quen, huống chi những phóng viên này hỏi đều hỏi những vấn đề làm cô khó xử như thế.
Cô nghĩ luẩn quẩn, hay là cứ rời khỏi hiện trường như vậy, dùng cách đó để trốn tránh những chuyện này. Nhưng cô biết rõ, nếu như cô rút lui, sẽ chỉ có được an toàn và yên tĩnh nhất thời. Nhưng về sau thì sao? Chỉ cần cô xuất hiện trước mắt công chúng, chỉ cần cô đứng trước mặt mọi người, người khác vĩnh viễn sẽ lặp lại những vấn đề này.
Sự tránh né cùng nhát gan của cô, sẽ khiến điều này trở thành bóng ma cả đời cô. Hon nữa, nếu như cô thoát đi, những phóng viên kia vô cùng có khả năng sẽ đi hỏi Diệp Phạm, cô không muốn để cho Diệp Phạm đứng trước những vấn đề khó xử này. Diệp Lật nghĩ như vậy, cô nắm chặt tay, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Sắc mặt Diệp Lật tái nhợt, cô mở miệng, giọng nói vẫn mang theo run rẩy. "Người mà tôi phải cảm ơn nhiều nhất trong cuộc đời này chính là chị tôi. Chị ấy là người quan trọng nhất, mang đến cho tôi hi vọng." Nói đến Diệp Phạm, mắt Diệp Lật sáng rực lên mấy phần, những sợ hãi cùng bất an tất cả giống như đều tan biến hết. Thanh âm của cô dần dần trở nên bình ổn lại chậm chạp.
Nghĩ đến việc làm của Nhiếp Vi Như, giọng của Diệp Lật lại thấp xuống. "Người chịu thiệt thòi nhất cũng là chị của tôi, việc mẹ tôi làm đã tạo thành tổn thương rất lớn cho chị ấy, tôi sẽ dùng cả một đời này để biểu thị sự áy náy ăn năn ấy."
Diệp Lật hít sâu một hơi, thanh âm càng thêm kiên định: "Liên quan tới sự nghiệp của tôi, tôi chưa từng có ý nghĩ tới dựa vào chị ấy." Ngữ khí của cô cực kỳ nghiêm túc: "Tôi tổ chức show thời trang, là do sự yêu thích của tôi đối với việc thiết kế, tôi muốn để càng nhiều người có thể nhìn thấy tác phẩm của tôi. Nếu tự mọi tự gắn ghép trói buộc giấc mơ của tôi vào lý do mọi người cho là đúng, tôi cũng bất lực." Thanh âm của Diệp Lật vang lên, truyền đến bên tai mỗi người: "Nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả, tôi cũng sẽ tiếp tục cố gắng, mang các tác phẩm hay hơn đến cho mọi người."
Câu trả lời của Diệp Lật làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, bọn họ lại từ người Diệp Lật, thấy được mấy phần phong phạm của Diệp Phạm. Các phóng viên cũng không tiếp tục làm khó dễ Diệp Lật nữa, Diệp Lật thở ra một hơi, cô rời khỏi nơi này.
Về sau, Diệp Lật tổ chức một show thời trang trẻ em, bên trong đó đều là quần áo mà cô vì Đô Đô mà thiết kế tỉ mỉ. Mỗi một bộ quần áo Diệp Lật đều suy tư thật lâu. Cái thế giới mộng ảo này, tràn ngập tính trẻ con này, là Diệp Lật vì Đô Đô sáng tác ra.
Show thời trang trẻ em rất thành công, danh tiếng của Diệp Lật lập tức lớn hơn rất nhiều. Rất nhiều người đều biết nhà thiết kế ưu tú này, tranh nhau muốn mua thiết kế quần áo của Diệp Lật. Diệp Lật rốt cục cũng thoát ra khỏi những bóng ma kia, cách giấc mộng của mình càng ngày càng gần.
...
Hạ Hàn ở nước ngoài quay phim, sau khi trở lại trong nước liền lập tức trở về nhà. Đô Đô bận rộn một ngày đã ngủ, họ cũng không đánh thức bé. Sáng ngày thứ hai sẽ cho Đô Đô niềm vui bất ngờ.
Hạ Hàn ôm Diệp Phạm, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài của cô.
"Đến tháng sau chính là lễ tốt nghiệp của Diệp Lật." Thanh âm của Diệp Phạm rất nhẹ, "Em muốn mang theo Đô Đô đi xem em ấy."
Hạ Hàn vùi mặt ở giữa tóc cô, nhẹ gật đầu. Anh lên tiếng, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng phất qua. Bọn họ cũng đều biết, dưới sự lây nhiễm của Đô Đô, tính cách của Diệp Lật dần dần cũng trở nên hoạt bát hơn. Diệp Lật thật sự là rất thích Đô Đô, chủ đề đề cương luận văn cũng là trang phục trẻ em, những series trang phục trẻ em kia là cô nàng thiết kế cho Đô Đô. Nếu như Diệp Lật nhìn thấy Đô Đô tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của mình, nhất định sẽ rất vui mừng.
Thanh âm trầm thấp của Hạ Hàn phiêu tán trong tóc Diệp Phạm: "Anh sẽ đặt trước vé máy bay, sáng mai đem chuyện này nói cho Đô Đô."
Diệp Phạm gật đầu: "Được."
Đã nửa tháng không gặp Diệp Phạm, Hạ Hàn đối với cô, không chỉ đơn giản muốn ôm như vậy. Anh hôn nhẹ cô, cái hôn mang theo hơi thở quen thuộc, ấm áp. Ngay lập tức, anh lại khẽ chạm vào bờ vai cô, nhẹ nhàng, không quá mãnh liệt. Bờ môi của anh ấm áp, hấp thu hưng khí trên người cô. Cảm giác quen thuộc lan rộng khắp thân thể, Diệp Phạm hô hấp dần nhanh, dần dần biến nặng. Cô tìm trong đêm tối, tìm được môi anh. Mặc dù cô là người bắt đầu trước, nhưng nụ hôn này, anh lại chuyển thành chiếm thế chủ đạo.
Hạ Hàn cạy mở phần môi, êm ái hôn Diệp Phạm. Dưới sự giày vò của anh, cô đã sớm trở nên nhạy cảm. Thân thể của cô dần dần mất hết khí lực, lung lay một cái, phía sau không có gì dựa vào, suýt nữa té ngã.
Hạ Hàn liền giữ chặt eo nhỏ của cô, cô chậm rãi mượn lực của anh để đứng vững. Tay anh nhẹ nhàng vuốt v3 dưới chân của cô, cô không tự chủ được liền gấp gáp đưa chân lên quấn vòng eo anh. Ngoài cửa sổ mờ mờ ánh sáng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống. Trong phòng, mập mờ, cưng chiều, đều hóa thành lãng mạn không nói thành lời.
Một tháng sau, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm mang theo Đô Đô đi Mỹ. Bọn họ không thông báo cho Diệp Lật, chỉ là lúc trước khi buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu, họ có gọi một cú điện thoại qua.
"Dì út, dì út, con là Đô Đô."
Diệp Lật quả nhiên rất vui mừng phấn khởi. Buổi lễ tốt nghiệp, bạn học khác đều có nhà người tới đây, mà người nhà của Diệp Lật là một nhà Đô Đô.
Diệp Lật mặc trang phục học sĩ bên ngoài, ôm Đô Đô, chụp thật nhiều ảnh lưu niệm. Diệp Lật mang theo Đô Đô đi quanh trường học tham quan, dẫn bé đi xem phòng ăn cô thích. Cô đem những mềm mại trong lòng mình, đều dành hết cho Đô Đô.
Tiểu bảo bối chữa trị nội tâm của cô này, nhất định phải luôn vui vẻ hạnh phúc.
Sau khi Đô Đô về nước, Diệp Lật gửi cho Đô Đô rất nhiều quần áo mà cô thiết kế, những trang phục này toàn bộ đều lấy linh cảm từ Đô Đô, nên rất thích hợp với Đô Đô. Mà Diệp Lật hiểu rất rõ chiều cao cân nặng của Đô Đô nên quần áo không lớn không nhỏ, vừa vặn vô cùng.
Sau khi quần áo gửi đến, Diệp Phạm liền mặc cho Đô Đô. Đô Đô rất có khí thế nâng cao bụng nhỏ, đứng tại trước gương, nhìn quần áo mới của mình. "Mẹ, sáng mai con muốn mặc đi cho các bạn học nhìn." Đô Đô ngửa đầu nhìn Diệp Phạm, Diệp Phạm sờ lên đầu của bé. "Được."
Đô Đô hiện tại đã là một học sinh tiểu học, chiều cao của bé cũng tăng thêm không ít, có lẽ không thể nói Đô Đô là một bé con mũm mĩm nữa. Gường mặt tròn tròn ban đầu của Đô Đô đã biến gầy đi, ngũ quan cũng biến thành lập thể, cùng tướng mạo của Hạ Hàn càng thêm giống. Nhưng Đô Đô vẫn là một đứa bé yêu quý đồ ăn ngon, cho nên Hạ Hàn cùng Diệp Phạm có đôi khi vì ban thưởng cho Đô Đô, sẽ dẫn bé đi ăn đồ mà bé thích.
Bên ngoài, chuông cửa đột nhiên vang lên, Đô Đô a một tiếng: "Cụ đến rồi!"
Hạ lão thái thái hôm qua gọi điện thoại tới, nói bà ngày hôm nay sẽ tới, Đô Đô nghe thấy chuông cửa vang lên, liền biết Hạ lão thái thái tới. Đô Đô mặc quần áo mới, cũng không thay ra, cộc cộc cộc chạy hướng ra bên ngoài gian phòng.
Vóc dáng Đô Đô hiện tại đã cao lên, không cần bất lực hô hào Diệp Phạm giúp bé mở cửa, tự bé đã có thể giúp Hạ lão thái thái mở cửa. Cửa lớn bị kéo ra, Hạ lão thái thái vừa nhìn thấy Đô Đô đứng ở cửa ra vào mở cửa cho bà, con mắt cũng cười híp lại.
"Bảo bối của cụ, làm sao mà cười vui vẻ như vậy a?" Nụ cười trên mặt Đô Đô không tắt, vẫn đang nở rộ trên mặt. Đô Đô mặc quần áo mới quay một vòng: "Là dì út cho con."
Diệp Lật đặc biệt dựa theo sở thích của Đô Đô làm quần áo, tự nhiên là dành riêng cho Đô Đô, bé không thích mới là lạ. Dù cho qua nhiều năm, Hạ lão thái thái vẫn là người chiều chuộng Đô Đô nhất trong nhà, bà mở miệng ra đều luôn gọi một tiếng tâm can bảo bối.
Dựa theo lại nói của bà, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đối với Đô Đô đã rất nghiêm khắc rồi. Nếu bà còn không yêu thương chiều chuộng Đô Đô, như vậy sao được.
Hạ lão thái thái nói là nói như vậy, nhưng lúc Đô Đô làm sai việc gì, lúc Hạ Hàn cùng Diệp Phạm giáo dục Đô Đô, bà xưa nay cũng không nhúng tay, cho dù Đô Đô có tỏ ra dễ thương cỡ nào cũng không được.
Trên tay Hạ lão thái thái mang theo bao lớn bao nhỏ đến, Diệp Phạm lập tức tiến lên tiếp nhận đồ vật: "Bà, bà làm sao mỗi lần tới đều mang nhiều đồ như vậy?" Diệp Phạm bất đắc dĩ đem đồ vật đặt lên bàn, cô không muốn để Hạ lão thái thái quá mệt mỏi.
Hạ lão thái thái mang vẻ mặt không quan trọng, bà thay giày đi tiến vào gian phòng, chỉ vào đồ bà mang đến. "Đây là đồ tốt cho dạ dày, bạn của bà ăn cái này vào dạ dày đã khá hơn nhiều, còn có đây là cho Đô Đô..."
Hạ lão thái thái nói liên miên không ngừng, nhưng Diệp Phạm từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn nghe, vốn dĩ bệnh dạ dày của cô rất nghiêm trọng, nhưng sau khi trải qua sự kiên nhẫn của Hạ lão thái thái giúp điều trị, đã tốt hơn trước rất nhiều.
Sau khi Hạ lão thái thái giao phó xong, liền ôm Đô Đô ở trên ghế sa lon chơi. Diệp Phạm có công việc, liền thu thập một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc Diệp Phạm lái xe ra ngoài, cửa đóng vào khoảnh khắc ấy, tiếng cười của Đô Đô cùng Hạ lão thái thái vẫn vang rõ như cũ. Đáy mắt của Diệp Phạm mang theo ý cười, cảnh ấm áp như vậy mỗi ngày đều xuất hiện trong nhà cô, trong lòng Diệp Phạm cũng được ủ ấm, dường như làm chuyện gì cũng đều sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Đô Đô mặc trang phục mà Diệp Lật thiết kế, đi nhà trẻ. Con mắt Mạc Điềm Điềm rất tinh, vừa nhìn liền có thể nhìn ra, Đô Đô hôm nay mặc quần áo mới. Nhìn trên mặt Đô Đô dào dạt vui sướng, Mạc Điềm Điềm không khỏi có chút hiếu kỳ.
Đô Đô chú ý tới một đạo ánh mắt, bê phát hiện Mạc Điềm Điềm đã nhìn mình chằm chằm một hồi lâu. Mạc Điềm Điềm lại phát huy đặc tính fan cuồng Diệp Phạm: "Đô Đô, quần áo mới của bạn là mẹ của bạn mua cho sao?"
Đô Đô lắc đầu: "Đây là dì út làm cho mình."
Nghĩ tới đây, Đô Đô cười híp mắt nhếch môi, bé vì Diệp Lật mà cảm thấy kiêu ngạo. Đô Đô rất chân thành nói: "Dì út của mình là nhà thiết kế."
"Oa." Con mắt của Mạc Điềm Điềm lập tức phát sáng lên. Fan hâm mộ nhỏ của Diệp Phạm Hạ Hàn - Mạc Điềm Điềm biểu thị, một nhà Đô Đô đều thật là lợi hại a. Bé thật sự siêu cấp siêu cấp ghen tị với Đô Đô.
"Dì út nhà mình rất ưu tú." Đô Đô nói, "Dì ấy còn tốt nghiệp xuất sắc."
Mạc Điềm Điềm lại hâm mộ nhìn Đô Đô: "Mình cũng muốn có một dì út." Mẹ của bé là con một, không có chị em gì.
Đô Đô khoe quần áo yêu thích của bé với các bạn nhỏ, Mạc Điềm Điềm còn tiện thể hỗ trợ giới thiệu dì út xuất sắc của Đô Đô. Vậy nên tới buổi chiều ngày hôm đó, các bạn nhỏ nhà trẻ đều biết, Đô Đô có một dì út siêu yêu quý bé.
Đô Đô thi qua bài kiểm tra với số điểm cao nhất, Đô Đô rất thông minh, cô giáo dạy cái gì bé cũng có thể ngay lập tức học được, với bé mà nói, đạt được điểm cao nhất rất dễ dàng.
Tuy nhiên Hạ Hàn cùng Diệp Phạm giáo dục Đô Đô rất tốt, cho nên Đô Đô cho dù có thể làm một việc gì đó dễ như trở bàn tay, bé xưa nay sẽ không kiêu ngạo tự mãn, vẫn khiêm tốn nghiêm túc với từng việc một.
Vì để thưởng Đô Đô, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm mang Đô Đô đi một nhà hàng, ăn đồ ăn mà Đô Đô thích.
Đô Đô ngồi tại chỗ, mắt lom lom nhìn cổng, Diệp Phạm bình thường rất ít để Đô Đô ăn đồ chiên dầu mỡ, hiện tại sườn lợn rán mà Đô Đô tâm tâm niệm niệm sắp lên tới. Diệp Phạm cùng Hạ Hàn ngồi ở hai bên Đô Đô, mắt Đô Đô lóe sáng như sao, nhìn chằm chằm phía cửa. Bọn họ liếc nhau một cái, cũng không có cách nào bật cười.
Ai biết được con của bọn họ dễ dỗ dành như vậy, chỉ cần mang Đô Đô ăn chút đồ ăn ngon, tâm tình của bé liền sẽ tốt hơn vài ngày liền. Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, nhân viên phục vụ đem sườn lợn rán để lên bàn, nhân viên nhìn thấy bộ dáng tham ăn nhỏ của Đô Đô liền nhịn không được mang theo ý cười.
Một nhà Hạ Hàn đều rất nổi tiếng trong cả nước, phần lớn mọi người đều biết bọn họ. Mà fan hâm mộ của Đô Đô cũng đều biết Đô Đô yêu thích ăn cái gì, mặc kệ là đồ gì, lúc Đô Đô bắt đầu ăn, nhìn qua liền sẽ thấy ăn cực kỳ ngon.
Bộ dáng Đô Đô ăn đã từng bị fan hâm mộ chụp qua mấy lần, trong mắt to của Đô Đô chứa đầy ý cười, một bộ dáng bé là người hạnh phúc nhất trên toàn thế giới làm cho tim của fan hâm mộ đều mềm nhũn. Nhân viên phục vụ lên đồ ăn sau đó đi ra khỏi phòng, đem không gian lưu lại cho một nhà ba người. Đô Đô cầm lấy cái nĩa, xiên một miếng sườn lợn rán vừa giòn ngon vừa nóng hổi.
Đô Đô còn chấm thêm chút nước sốt mà bé thích, cắn một cái, sườn lợn rán xốp giòn, mùi vị nồng đậm, Đô Đô rất nhanh đã ăn xong một miếng sườn lợn rán, lập tức lại xiên thêm một miếng sườn lợn rán khác. Về sau lại có thêm tôm chiên, khoai tây chiên, không có một cái nào là Đô Đô không thích ăn.
Sau khi Đô Đô ăn no, ba người bọn họ chuẩn bị rời khỏi nhà hàng. Bọn họ nắm tay Đô Đô, đi về phía bãi đậu xe. Mà trong nhà hàng nhân viên phục vụ viên đã đem tin tức bọn họ đến truyền khắp một lượt, những người tới cũng không quấy rầy Hạ Hàn cùng Diệp Phạm dùng cơm, mà nhân lúc bọn họ ra ngoài, liền tranh thủ gặp một chút thần tượng của mình.
Lúc Hạ Hàn bọn họ đến bãi đỗ xe, không ít fan hâm mộ nghe tin mà đến, ngoài bãi đỗ xe chật ních fan hâm mộ, những fan hâm mộ vừa nhìn thấy bọn họ tới, liền kích động gọi tên của bọn họ. Đương nhiên trong đó cũng có fan hâm mộ của Đô Đô, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Đô Đô, liền hướng Đô Đô vẫy tay.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm sợ nhóm fan hâm mộ đứng tại làn xe sẽ không an toàn, liền nhắc fan hâm mộ đi đến khu đất trống bên cạnh, fan yêu cầu chụp ảnh chung cùng kí tên, bọn họ đều sẽ thỏa mãn nguyện vọng của fan.
Fan hâm mộ của hai người, thậm chí fan của minh tinh khác đều biết, dù độ nổi tiếng của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm rất lớn, nhưng họ không có chút kiêu ngạo nào. Chỉ cần có fan hâm mộ muốn cùng bọn họ chụp chung lưu niệm, bọn họ dù cho có chuyện gì, cũng đều sẽ dừng lại cùng fan hâm mộ chào hỏi, nếu có việc gấp, bọn họ cũng sẽ cùng fan hâm mộ của mình giải thích.
Nhóm fan hâm mộ đều cảm thấy rất may mắn, thần tượng nhà mình thực lực mạnh, tính cách lại tốt, mà từ đầu đến cuối vẫn như một, vĩnh viễn không khiến người ta thất vọng.
Đô Đô là một tiểu minh tinh, cũng cùng mọi người chụp ảnh chung, chuyện như vậy thường xuyên phát sinh, Đô Đô cũng đã quen. Sau khi chụp ảnh cùng Ảnh đế Ảnh hậu, fan hâm mộ tự động nhường đường, để Hạ Hàn bọn họ lên xe.
Sau đó, Hạ Hàn lái xe trở về nhà. Tại ghế sau xe, Đô Đô tựa vào chỗ ngồi, vuốt vuốt bụng nhỏ, bé dựa ở nơi đó, vẫn cảm giác được mãnh liệt bụng rất no.
Đều do đồ ăn vừa rồi ăn quá ngon, Đô Đô nhất thời nhịn không được, liền ăn quá no. Đô Đô ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn Diệp Phạm, thanh âm của bé rất tội nghiệp: "Mẹ, thật no bụng quá a."
Diệp Phạm buồn cười vươn tay, chọc chọc bụng của Đô Đô. Đô Đô đã gầy đi rất nhiều, nhưng sau khi bé ăn no bụng như thế, bụng nhỏ đều phồng lên. Vì vậy khi về đến nhà, bọn họ quyết định đi ra ngoài, mang theo Đô Đô tản bộ.
Bóng đêm dần sâu, trong khu nhà ở rất yên tĩnh. Nơi này không có phóng viên chụp ảnh, một nhà ba người chậm rãi đi ra ngoài, hưởng thụ thanh tĩnh khó có được. Vừa đến bên ngoài, Đô Đô liền dẫm từng bước chân nhỏ, cộc cộc cộc chạy về phía trước.
Diệp Phạm bước nhanh theo sau: "Đô Đô, sau bữa ăn không được chạy như thế." Đô Đô dừng bước lại, ha ha ha cười. Bé gãi gãi cái đầu nhỏ: "Quên mất ạ."
Thời điểm ăn quá no, là lúc làm cho người ta trở nên miễn cưỡng, thời gian cũng biến thành chậm chạp, trong đầu nhỏ cái gì cũng không muốn nghĩ đến.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm dắt tay Đô Đô, mỗi người một bên, cầm tay bé đi lên phía trước. Bước chân của bọn họ chậm chạp, ban đêm gió thoảng thổi vào mặt. Bóng đêm tĩnh lặng, hài lòng lười biếng. Đô Đô chép miệng một chút, cảm khái nói: "Sườn lợn rán giòn vừa rồi ăn ngon thật a."
Diệp Phạm cười ra tiếng: "Con là con chuột nhỏ ham ăn sao?"
Tiếng cười của Đô Đô lại vang lên, từ trong không khí truyền tới, thanh thúy lại sạch sẽ.
Ánh đèn đường rọi xuống, trong đêm tối lờ mờ, chiếu sáng lên con đường. Theo ánh đèn chiếu xuống, trên mặt đất, một nhà ba người cái bóng chiếu xuống.
Hai người lớn, nắm tay một đứa bé.
Một gia đình hạnh phúc.
Ba người ba cái bóng, cũng đi theo bọn họ, càng đi càng xa.
~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: phiên ngoại đã xong toàn bộ, Đô Đô vẫy đôi tay mũm mĩm, gặp lại mọi người vào quyển sách tiếp theo nha.