Đường Cẩm ngồi ở dưới sân khấu, khi nghe được Diệp Phạm thu hoạch được hai lần đề danh, cô ta nắm chặt tay, trong lòng xông lên tia ghen ghét thật sâu.
Diệp Phạm dĩ nhiên lại được đề tên hai lần!
Đường Cẩm ghen ghét đến con mắt đều muốn phun ra lửa.
Từ lúc cô ta xuất đạo đến nay, chưa từng có thu hoạch được bất kỳ giải thưởng Bạch Ngọc Lan nào, liền ngay cả đề danh cũng chỉ là rải rác mấy lần. Có thể hay không nhận được giải Bạch Ngọc Lan, chỉ nhìn diễn xuất.
Vô luận ngươi có bối cảnh gì, nếu như kỹ thuật diễn không tốt, giải thưởng vĩnh viễn sẽ không rơi xuống trên đầu của ngươi. Có thể nói, mấy năm qua này, Đường Cẩm hoặc là được đề cử lại không nhận được giải hoặc là được đề tên, lại chỉ có thể làm nền.
Cho nên, Đường Cẩm nhìn thấy lúc Diệp Phạm được đề cử, mới tức giận như vậy. Quan trọng hơn là, Diệp Phạm rõ ràng nhận được hai lần đề tên, biểu tình của cô ta sao vẫn lạnh nhạt như thế?
Diệp Phạm không cao hứng sao? Hay là nói Diệp Phạm căn bản chắc chắn mình sẽ đạt được cái giải thưởng này? Nghĩ đến đây, sắc mặt của Đường Cẩm càng đen hơn. Đường Cẩm nhìn chằm chằm khách mời lên trao giải trên sân khấu, trong lòng mặc niệm. Tuyệt đối không nên là Diệp Phạm đoạt giải, tuyệt đối không nên là Diệp Phạm...
Lúc này, công việc quan trọng của vị khách quý này là công bố người đoạt giải, anh ta nói: "Người đạt giải nữ phụ xuất sắc nhất chính là..."
Tất cả mọi người nhìn lên, Diệp Phạm cũng nhìn chăm chú nhìn anh ta. Một giây sau, vị khách mời này mở miệng.
"Diệp Phạm, trong « Thẩm tướng »."
Giải nữ phụ xuất sắc nhất cuối cùng đã tìm được chủ nhân là Diệp Phạm. Lúc này, ống kính quay về phía Diệp Phạm, Diệp Phạm hiện ra ở trên màn hình lớn, cô tư thái ưu mỹ, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Trong lòng Diệp Phạm dâng lên vui sướng. Lúc cô biết mình có hai đề cử, trong lòng tự nhiên là cao hứng, lúc giải thưởng này chân chính ở trong tay cô, trái tim đang đập mạnh cũng rốt cục bình ổn lại.
Trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay, tất cả mọi người vì Diệp Phạm mà vỗ tay chúc mừng. Diệp Phạm là một diễn viên trẻ tuổi, lần đầu tiên diễn vai phụ trong một phim truyền hình, thì có đến hai đề cử, đây đã là vinh dự to lớn.
Sau đó, cô ấy còn trực tiếp cầm thưởng, lại một lần nữa làm tất cả mọi người kinh ngạc!
Sau khi Đường Cẩm biết Diệp Phạm lấy được giải thưởng, hết sức kinh ngạc. Cô ta cực kỳ tức giận, đáy mắt hiện lên một tia hung ác. Nhưng là Đường Cẩm rất nhanh ý thức được, ống kính một mực đang quay chụp mỗi một minh tinh, bất kỳ biểu lộ gì đều sẽ bị quay đến.
Cô ta hiện tại không thể biểu hiện ra không vui, nếu không sáng mai bên trên tin tức giải trí liền sẽ trắng trợn viết linh tinh. Hình tượng của cô ta đã không giống như Diệp Phạm nữa rồi, hiện tại không thể phạm bất kỳ sai lầm nào.
Đường Cẩm hít sâu một hơi, cô ta nhắc nhở chính mình, miễn cưỡng duy trì nụ cười. Sau đó, Đường Cẩm giơ tay lên. Cùng mọi người giống nhau vỗ tay chúc mừng Diệp Phạm, nhưng trong nội tâm lại cực kỳ hận.
Hạ Hàn ngồi ở bên cạnh Diệp Phạm, anh nhìn Diệp Phạm, đáy mắt mang theo ý cười, anh rất nhẹ nói một câu: "Chúc mừng."
Diệp Phạm quay đầu, nhìn Hạ Hàn vài giây, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt. Nhìn qua hai người thần thái cũng không hề có sự khác biệt. Diệp Phạm tự nhiên hào phóng đứng lên, lúc này, tiêu điểm của toàn bộ mọi người đều tại trên thân Diệp Phạm. Diệp Phạm đi đến trên sân khấu, bắt đầu phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải.
Thanh âm của cô thanh lãnh êm tai, truyền đến trong tai của mỗi người. Từ lúc được đề cử đến khi lấy được giải thưởng, lại phát biểu cảm nghĩ, từ đầu tới đuôi, biểu hiện của Diệp Phạm một mực thong dong hào phóng, để cho ấn tượng của mọi người đối với cô tốt hơn. Diệp Phạm cầm cúp, trở lại vị trí của mình.
Sau đó, giải thưởng quan trọng tiếp theo là công bố nữ chính xuất sắc nhất.
Đường Cẩm lập tức khẩn trương lên, cô ta ngồi thẳng người, con mắt nhìn chằm chằm khách mời trao giải. Cô ta được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất, cũng chính là cô ta nhất định có thể sẽ lấy được giải thưởng.
Đêm nay, Đường Cẩm liền hướng về giải thưởng này mà đến, cô ta ăn mặc xinh đẹp như vậy, cũng là nghĩ tới lúc lên đài lĩnh thưởng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đường Cẩm tức giận nghĩ, kết quả thì sao, váy của cô ta có phong cách ngoài ý muốn giống với váy của Diệp Phạm, Diệp Phạm cũng nằm ngoài dự liệu của cô ta, lấy được giải nữ phụ xuất sắc nhất
Mong muốn đạt giải của Đường Cẩm chưa từng mãnh liệt như giờ phút này. Cô ta đơn giản là muốn cùng Diệp Phạm phân cao thấp. Diệp Phạm đã cầm đến giải thưởng, nếu như cô ta không đạt giải thưởng, vậy cô ta có bao nhiêu mất mặt.
Người khác lại sẽ nói cô ta như thế nào? Dân mạng sẽ thảo luận cô ta ra sao đây? Có thể nói, nếu như cô ta vô duyên với giải thưởng, nhất định sẽ bị tất cả mọi người chế giễu. Châm chọc cô ta đến người đã từng là thế thân của mình cũng không bằng!
Tâm Đường Cẩm cuồng loạn, cô ta ổn định tâm tình bất an của mình, nhìn về phía màn hình lớn. Hiện tại, trên màn hình lớn đang phát các đoạn phim ngắn của những nữ diễn viên được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất.
Rất nhanh, liền đến phiên Đường Cẩm.
Bộ phim truyền hình này là « Ẩn nấp Bến Thượng Hải », Đường Cẩm bởi vì diễn nhân vật nữ chính bên trong bộ phim này nên được đề danh.
Trên màn hình phát ra một đoạn ngắn.
Đường Cẩm đứng ở nơi đó, cùng kẻ địch đánh nhau, cô ta bị ngã trên mặt đất, lại mặt không đổi sắc, lập tức cầm súng chĩa vào địch nhân, đạn bắn vào lồng ngực người đối diện. Sau đó cô ta cấp tốc quay người, lại đánh chết một kẻ khác ở sau lưng.
Tựa như một đặc công lạnh lùng.
Theo lý mà nói, trong màn này, động tác của Đường Cẩm rất tiêu chuẩn, những động tác này một mạch hoàn thành, rất có cảm giác. Thế nhưng là, người ở chỗ này không hẹn mà cùng nghĩ một chút. Bọn họ nhớ kỹ, cảnh có động tác võ cùng độ khó cao của Đường Cẩm ở trong « Ẩn nấp Bến Thượng Hải » tất cả đều là do thế thân là Diệp Phạm hoàn thành.
Hiện ở trên màn ảnh chiếu đoạn ngắn này, chính là Diệp Phạm diễn. Rất nhiều người thần sắc lập tức trở nên dị dạng, có vài người thậm chí cảm thấy, Đường Cẩm không xứng để được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất, hẳn là do Diệp Phạm được đề tên mới đúng.
Biểu lộ của Đường Cẩm cũng có chút lúng túng, làm sao lại chiếu cảnh này? Cảnh này là Diệp Phạm diễn, cái này không phải cố ý nhắc nhở mọi người, những phần diễn này không phải là do cô ta diễn sao?
Đường Cẩm đứng ngồi không yên, cũng may đoạn phim ngắn chỉ có mấy phút, rất nhanh liền chiếu xong, Đường Cẩm thở dài một hơi. Cô ta một lần nữa nhìn về phía khách quý lên trao giải, bởi vì lập tức sẽ công bố chủ nhân của giải nữ chính xuất sắc nhất này.
Đường Cẩm lo lắng, tay đều có chút run. Thượng đế phù hộ, cô ta nhất định phải cầm tới giải thưởng này. Bằng không thì, cô ta sẽ có bao nhiêu khó xử. Lúc này, khách quý công bố: "Người đạt giải nữ chính xuất sắc nhất chính là..."
Thanh âm của anh ta rõ ràng cực kỳ: "Triệu Tiêm, trong « Chuyện cũ ở Mặc Thành »."
Đường Cẩm mở to hai mắt nhìn, đáy mắt tràn đầy không dám tin. Cô ta vậy mà không có lấy được giải thưởng này. Trong đầu Đường Cẩm lần nữa hiện lên một cái ý niệm.
Cô ta lại bại bởi Diệp Phạm.
Tức giận, phẫn nộ, hối hận... Đường Cẩm cảm thấy, sớm biết cô ta liền không tới, bằng không thì cũng sẽ không mất mặt như thế.
Ở đây lại vang lên tiếng vỗ tay, để chúc mừng Triệu Tiêm. Đường Cẩm mặc dù tức giận, nhưng cô ta cố gắng nở nụ cười, vỗ tay theo. Nhưng nụ cười của cô ta quả thực có thể dùng từ khó coi để hình dung.
Đằng sau tiếp tục công bố các giải thưởng khác, Hạ Hàn nhận được giải nam chính xuất sắc nhất, giải đạo diễn xuất sắc nhất rơi vào trong tay ban đạo diễn của « Ẩn nấp Bến Thượng Hải ».
Nhưng trong lễ trao giải Bạch Ngọc Lan lần này, đoàn làm phim « Thẩm tướng » có thể nói là thắng lớn nhất. Giải nữ phụ xuất sắc nhất, nam chính xuất sắc nhất, phim truyền hình xuất sắc nhất toàn bộ thuộc về đoàn làm phim « Thẩm tướng », danh tiếng cực cao.
Lễ trao giải kết thúc, các minh tinh đều ra về.
Ngày thứ hai, truyền thông lập tức phát tin tức, bọn họ so sánh biểu hiện của Diệp Phạm cùng Đường Cẩm tại lễ trao giải Bạch Ngọc Lan tối hôm qua. Tin tức tiêu đề là 【 Diệp Phạm thu hoạch được giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất tại lễ trao giải Bạch Ngọc Lan, mà Đường Cẩm lần nữa tay không ra về! 】
Diệp Phạm cùng Đường Cẩm lần nữa bị đặt chung một chỗ so sánh, không hề nghi ngờ, Đường Cẩm lại là người thua cuộc. Diệp Phạm là người ăn mặc đẹp nhất tối đó, hai lần được đề cử, còn lấy được giải thưởng.
Mà Đường Cẩm, cái gì cũng không có. Thua đến triệt triệt để để.
Đêm đó tại lễ trao giải Bạch Ngọc Lan, cư dân mạng cũng nhìn thấy lúc phát ra đoạn phim ngắn trong « Ẩn nấp Bến Thượng Hải », trên mặt Đường Cẩm cũng toàn là lúng túng xấu hổ.
Phần diễn lúc đó của Đường Cẩm kỳ thực đều là do Diệp Phạm quay, Đường Cẩm không chuyên nghiệp, lừa gạt mọi người câu chuyện này một lần nữa đi vào trong tầm mắt của mọi người. Đường Cẩm lại một lần nữa bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió!
Cư dân mạng dồn dập chế giễu Đường Cẩm.
"Nếu như ta là Đường Cẩm, thật đúng là không còn mặt mũi đến lễ trao giải Bạch Ngọc Lan, cô ta sẽ không quên những cảnh có động tác võ trong « Ẩn nấp Bến Thượng Hải » kia tất cả đều là do Diệp Phạm diễn đi."
"Với diễn xuất này của Đường Cẩm, còn muốn cầm đến giải thưởng? Cô ta cũng quá tự cao tự đại rồi, có biết cái gì gọi là không biết lượng sức hay không?"
"Nếu như Đường Cẩm đạt giải nữ chính xuất sắc nhất, đó mới là có hắc liệu đâu, may mắn ánh mắt của mọi người đều sáng như tuyết!"
"Đường Cẩm được đề cử vào giải nữ chính xuất sắc nhất, rõ ràng là công lao của Diệp Phạm, ta nói, Diệp Phạm mới là người nên đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất đi."
Trong khoảng thời gian này, Đường Cẩm giảm bớt có mặt tại các hoạt động, cô ta không muốn bị truyền thông đuổi theo hỏi, lại không đạt được giải thưởng thì có cảm giác gì? Đường Cẩm tức giận đến đóng lại tính năng bình luận trên Weibo, ngay cả điện thoại máy tính đều rất ít mở ra, bất kỳ tin tức gì, bất kỳ bình luận nào, cô ta đều không muốn lại nhìn thấy nữa.
...
Mấy ngày trước, Diệp Lật ngoài ý muốn nghe được Nhiếp Vi Như cùng Trần Duyên trò chuyện, cô biết được Đường Cẩm mới là chị ruột của cô. Từ ngày đó cho tới bây giờ, Diệp Lật đều mất hồn mất vía. Trên bàn ăn, Diệp Lật không động đũa, rõ ràng đang thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Nhiếp Vi Như nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Lật, nhíu nhíu mày: "Đợi chút nữa mẹ muốn ra ngoài một chuyến, con cầm át đũa đi rửa sạch đi."
Diệp Lật lập tức lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng lên tiếng: "Được."
Chân mày của Nhiếp Vi Như nhíu chặt hơn: "Hôm nay làm sao dễ nói chuyện như vậy, con gần đây rất không thích hợp." Trước đó Diệp Lật cho dù có đáp ứng, cũng sẽ từ chối vài câu trước, bây giờ lại sảng khoái như vậy.
Diệp Lật khẽ giật mình, có chút né tránh ánh mắt của Nhiếp Vi Như, sợ mình bị lộ. Nhiếp Vi Như: "Chẳng lẽ là con ở trong trường học gây họa gì, không cùng mẹ nói." Diệp Lật lắc đầu: "Con không có."
Nhiếp Vi Như lại hỏi: "Hay là con muốn tiền tiêu vặt, mẹ nói cho con biết gần đây tình hình kinh tế căng thẳng cực kì, tiền tiêu vặt nghĩ cũng đừng nghĩ."
Diệp Lật tự nhiên biết Nhiếp Vi Như vì sao lại không bỏ ra nổi tiền, khẳng định là bà đem tiền trong nhà đều đưa hết cho người kia. Trong đầu Diệp Lật lóe lên một tia sáng: "Mẹ, mẹ mới vừa rồi cùng con nói muốn ra ngoài sao?"
Nhiếp Vi Như cầm bát bỏ vào trong bồn rửa bát: "Con bây giờ mới nghe thấy ư, mẹ muốn cùng bạn bè ra ngoài chơi mạt chược, con giúp mẹ rửa bát đi."
Diệp Lật nhãn tình sáng lên, cô biết Nhiếp Vi Như chỉ cần đi chơi mạt chược, tuyệt đối sẽ tốn không ít thời gian, vậy cô vừa vặn dễ dàng đem Diệp Phạm gọi về nhà. Diệp Lật so với vừa rồi còn đáp ứng nhanh hơn, cô đợi Nhiếp Vi Như vừa ra khỏi cửa, liền lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phạm mật báo, cô cũng rất tò mò trong tủ bảo hiểm đến cùng ẩn giấu bí mật gì.
"Chị, mẹ ra ngoài rồi, chị mau tranh thủ thời gian tới."
Diệp Phạm vừa tắt điện thoại, liền lập tức từ trong nhà xuất phát, xe của cô rất nhanh liền dừng tại dưới nhà Nhiếp Vi Như. Diệp Phạm hướng phía bên trên nhìn một chút, cô hơi nheo mắt, mắt sắc sâu hơn mấy phần. Diệp Phạm mới vừa lên tầng gõ cửa, cửa chính rất nhanh mở ra, Diệp Lật đem Diệp Phạm nhanh chóng kéo tiến vào gian phòng.
"Mẹ trong thời gian ngắn sẽ không trở về, chúng ta nhanh hành động đi." Diệp Lật không kịp chờ đợi đem Diệp Phạm dẫn tới phòng của Nhiếp Vi Như. Trong phòng có đặt một cái tủ sắt, nhất định phải nhập mật mã mới có thể mở ra.
Ngón tay của Diệp Phạm dừng lại trên tủ sắt một hồi, cô nhìn về phía Diệp Lật: "Sinh nhật của cô là ngày mùng 7 tháng 8 sao?"
Diệp Lật lập tức gật đầu, cô không nghĩ tới Diệp Phạm lại nhớ kỹ sinh nhật của cô. Diệp Phạm ấn sinh nhật của Diệp Lật, không nghĩ tới tủ sắt lại không có mở, biểu thị mật mã sai. Nếu nhập mật mã sai ba lần, liền sẽ bị khóa chặt.
Diệp Phạm có chút nhíu nhíu mày: "Mật mã sai rồi."
Diệp Lật cũng có chút kỳ quái, bình thường mà nói, Nhiếp Vi Như đều sẽ dùng sinh nhật của cô làm mật mã, làm sao lần này lại không được. Diệp Lật nghĩ nghĩ, cô đột nhiên mở miệng nói: "Hay là thử nhập sinh nhật của Đường Cẩm một lần?"
Diệp Lật một mặt chờ mong mật mã có thể chính xác, một mặt lại không muốn thừa nhận tại trong lòng Nhiếp Vi Như, cô không quan trọng bằng Đường Cẩm. Diệp Phạm vừa định hỏi Diệp Lật sinh nhật của Đường Cẩm, Diệp Lật chủ động mở miệng nói ra: "Sinh nhật của Đường Cẩm là ngày 23 tháng 10."
Diệp Lật làm anti-fan của Đường Cẩm nhiều năm như vậy, cô cơ hồ hiểu rõ Đường Cẩm hết thảy. Không nghĩ tới Đường Cẩm lại là chị ruột của cô, đúng là mỉa mai. Diệp Phạm chiếu theo Diệp Lật nói, nhập mật mã vào.
Thanh âm nhắc nhở vang lên, tủ sắt mở.
Diệp Phạm cùng Diệp Lật đồng thời thở dài một hơi, tủ sắt mở ra, bên trong chỉ đặt vào một vật, là một băng ghi âm. Trong lòng Diệp Lật nói không nên lời là tư vị gì, rõ ràng Đường Cẩm căn bản là không có một ngày làm con gái của Nhiếp Vi Như qua, bà ấy lại thời khắc nhớ kỹ Đường Cẩm.
Bằng sự hiểu biết của Diệp Lật đối với Đường Cẩm, cho dù Đường Cẩm biết Nhiếp Vi Như là mẹ ruột của cô ta, cô ta cũng không thể nhận Nhiếp Vi Như.
Diệp Phạm đem băng ghi âm lấy ra, đặt ở trong túi xách của mình, cô nhìn về phía Diệp Lật: "Băng ghi âm là cô cùng tôi lấy ra, cô muốn cùng tôi nghe một chút bên trong là nội dung gì không?"
Diệp Lật do dự vài giây, vẫn như cũ nhẹ gật đầu, ngữ khí của cô kiên định: "Tôi muốn nghe." Cô muốn biết mẹ của cô đến tột cùng đã làm những gì. Lúc này, điện thoại của Diệp Lật đột nhiên vang lên, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên phá vỡ yên tĩnh. Điện thoại của Diệp Lật để ở trên bàn ngoài phòng khách, Diệp Phạm bước nhanh tới.
"Là điện thoại của Nhiếp Vi Như."
Diệp Lật giật mình, vô ý thức hỏi Diệp Phạm: "Vậy làm sao bây giờ?" Giọng điệu của Diệp Lật có chút bối rối, cô sợ Nhiếp Vi Như sẽ phát hiện ra hành động của các cô. Diệp Phạm rất tỉnh táo, cô bảo Diệp Lật trầm tĩnh lại, dùng thái độ bình thường đối đãi với Nhiếp Vi Như, thanh âm của Diệp Phạm thanh lãnh, làm cho cảm xúc của Diệp Lật dần dần ổn định lại.
Diệp Lật tiếp điện thoại: "Mẹ."
Nhiếp Vi Như không nhịn được trách móc, giọng nói thông qua điện thoại di động truyền ra phòng khách: "Con làm sao lâu như thế mới nghe?"
Diệp Lật nhìn thoáng qua Diệp Phạm, tranh thủ thời gian trả lời: "Con vừa rồi ở trong phòng chọn quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài gặp mặt cùng bạn học."
Hóa ra sòng bài bạc mà Nhiếp Vi Như muốn đi vừa vặn ngừng kinh doanh một ngày vào hôm nay, Nhiếp Vi Như không thể hẹn người, đang nổi nóng, mà bà ta hiện tại đang trên đường về nhà.
Diệp Lật tranh thủ thời gian qua loa vài câu, lập tức cúp điện thoại. Diệp Lật một đường cầm lấy áo khoác trên ghế sa lon: "Chúng ta đi mau, mẹ muốn trở về rồi."
Diệp Phạm nhẹ gật đầu, đi theo sau lưng Diệp Lật. Hai người chân trước vừa rời đi, Nhiếp Vi Như chân sau liền trở về trong nhà, bà ta nhìn bát đĩa bẩn ở bên trong bồn rửa bát, lại phàn nàn một trận.
Tuy nhiên Nhiếp Vi Như căn bản không có nghĩ đến, ngay tại nửa giờ trước, Diệp Phạm có tới qua nhà của bà ta. Diệp Phạm tìm một quán cà phê ở phụ cận, thẳng đến khi tiến vào trong, Diệp Lật mới buông lỏng xuống. Diệp Phạm rất cẩn thận, cô đợi sau khi cà phê được đưa lên, mới bắt đầu cùng Diệp Lật nghe phần băng ghi âm kia.
Thanh âm bên trong băng ghi âm vang lên trong quán an tĩnh. Băng ghi âm ghi lại chính là cuộc đối thoại của Trần Duyên cùng một người khác, đối thoại rất rõ ràng chỉ rõ ra một sự thật, năm đó sự cố chữa bệnh kia thật ra là bởi vì Trần Duyên phạm sai lầm mà tạo thành.
Mà Trần Duyên lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho một bác sĩ khác, bác sĩ kia lương tâm hổ thẹn, lựa chọn tự sát. Tất cả hết thảy lại bị Nhiếp Vi Như ngoài ý muốn ghi lại, trở thành thứ mà bà ta dùng để uy hiếp Trần Duyên.
Không khó đoán ra, Trần Duyên làm bác sĩ của Đường gia, bà ta hoàn toàn có thể tìm tới cơ hội đánh tráo Đường Cẩm cùng Diệp Phạm. Qua nhiều năm như vậy, Trần Duyên vì bảo thủ bí mật của mình không bị phát hiện, chỉ có thể tận tâm tận sức giúp đỡ Nhiếp Vi Như, để Đường Cẩm một mực an toàn không sầu lo vượt qua.
Biểu lộ của Diệp Lật có chút khó coi, cô tựa hồ không thể nào tiếp thu được sự thực như vậy. Cô không nghĩ tới Nhiếp Vi Như sẽ làm đến nước này. Bởi vì tư tâm của Nhiếp Vi Như, thân phận của Diệp Phạm cùng Đường Cẩm bị đổi chỗ, bà ấy hành hạ Diệp Phạm nhiều năm như vậy, lại không áy náy chút nào.
Lại bởi vì Nhiếp Vi Như giấu diếm chuyện này mà bác sĩ kia đã tự sát, người xấu chân chính lại ung dung ngoài vòng pháp luật, làm nhiều chuyện xấu hơn. Diệp Lật nhịn không được mở miệng lần nữa, có thể là bởi vì câu nói này quá khó nói ra, thanh âm của cô mang theo tia khàn khàn: "Thật xin lỗi."
Diệp Phạm có thể hiểu rõ ràng tâm tình phức tạp của Diệp Lật lúc này, cô mở miệng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến cô, cô không cần thiết tự trách. Tôi đã tìm người điều tra, chuyện này đích thật là Nhiếp Vi Như một tay lên kế hoạch. Bởi vì Nhiếp Vi Như đã từng được ba ruột của tôi hỗ trợ, cho nên đối với ông ấy sinh ra tình cảm. Lại bởi vì bà ấy mong mà không được, cho nên mới có tâm tư như vậy."
"Mà Đường Cẩm qua nhiều năm như vậy, cũng một mực biết chuyện này, biết cô ta không phải là con gái chân chính của Đường gia."
Diệp Lật bị khiếp sợ bởi hành vi của Đường Cẩm, cô lẩm bẩm vài câu: "Tâm cơ của Đường Cẩm cũng quá sâu, cô ta ở tại nhà không thuộc về cô ta sẽ vui vẻ sao? Tại sao lại muốn chấp nhất những này?"
Diệp Phạm: "Đường Cẩm trước đó một mực không biết là tôi tồn tại, nhưng mà đoạn thời gian trước cô ta dấy lên lòng nghi ngờ, điều tra tôi, cô ta hiện tại hẳn là rõ ràng toàn bộ sự thật."
"Diệp Lật." Diệp Phạm đột nhiên kêu một tiếng Diệp Lật. Diệp Phạm không muốn giấu diếm Diệp Lật chuyện này, cô muốn cùng Diệp Lật thẳng thắn nói ra: "Cô biết, nếu như tôi cầm tới cái băng ghi âm này sẽ có hậu quả gì không a?"
Diệp Lật ngẩn người, nhưng cô vẫn như cũ nhẹ gật đầu.
Thanh âm của Diệp Phạm vang lên: "Cái băng ghi âm này tôi sẽ giao cho cảnh sát, Nhiếp Vi Như sẽ bởi vì hành động của bà ấy mà bị trừng phạt."
Tâm của Diệp Lật co lại, hốc mắt có chút đỏ lên. Diệp Phạm ở trong lòng thở dài một hơi: "Dù cho như vậy, cô cũng nguyện ý để cho tôi lấy đi băng ghi âm này sao?"
Diệp Lật đầu tiên là chần chừ một lát, Nhiếp Vi Như là mẹ của cô, cô đương nhiên sẽ thiên về Nhiếp Vi Như. Nhưng là, chân tướng đã bày tại trước mặt của cô, cô không thể đè ép lương tâm của mình, giấu diếm chuyện này.
Diệp Lật kiên định trả lời: "Phần băng ghi âm này nên để chị cầm, mà mẹ của tôi hoàn toàn đúng là làm chuyện sai."
Diệp Phạm:" Cuộc sống sau này của cô tôi có thể phụ trách. Nếu như cô muốn ra nước ngoài du học, tôi cũng có thể giúp cô."
Thanh âm của Diệp Lật có tia chua chát: "Những loại chuyện này hoàn toàn qua đi rồi thì tôi mới xuất ngoại, tiền đi học về sau tôi sẽ từ từ trả lại cho chị."
Diệp Lật muốn xem kết cục của Nhiếp Vi Như, bằng không thì cô không cách nào yên tâm rời đi. Còn có Đường Cẩm, chị ta đã lấy đi cuộc sống của Diệp Phạm lâu như vậy, Đường Cẩm cũng nên trở lại với cuộc sống vốn là của chị ta rồi.Cùng ngày thường so sánh, cả người Diệp Lật đều trở nên trầm ổn nhiều, giống như liên tiếp đả kích đã để Diệp Lật tại trong vòng vài ngày cấp tốc trưởng thành hơn. Diệp Phạm vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Diệp Lật, thanh âm không nhẹ không nặng vang lên: "Nếu như cô nguyện ý, vẫn có thể coi tôi là thành chị của cô."
Diệp Lật cảm thấy buông lỏng, nước mắt nguyên bản đang đảo quanh hốc mắt rơi xuống. Trong nội tâm của cô thấy may mắn, còn tốt mình vẫn có Diệp Phạm là người nhà, bằng không thì cô khả năng thật sự sẽ sụp đổ.
"Cảm ơn chị."
Sau khi Diệp Phạm rời đi, Diệp Lật ở trong quán cà phê ngồi thật lâu, cô chỉnh lý tốt tâm tình mới về nhà. Diệp Phạm giấu kỹ băng ghi âm, trở lại Ảnh Thị Thành, tiếp tục quay « Sinh như Yên Hỏa ».
Đang trong quá trình quay phim, cô tuyệt đối sẽ không để sự tình khác quấy nhiễu đến tâm thần của mình. Tối hôm đó, sau khi quay xong cảnh đêm đã rất muộn. Diệp Phạm ngồi vào trong xe bảo mẫu, trợ lý đưa di động cho cô, phía trên biểu thị mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Hạ Hàn gọi tới.
Diệp Phạm gọi lại, Hạ Hàn rất nhanh liền tiếp. Trời đông giá rét thời tiết lạnh thấu xương, gió từng trận thổi đến, nghe thấy bên kia có âm thanh gió lạnh đang gào thét.
Hạ Hàn lo lắng hỏi: "Em vừa kết thúc quay phim sao?"
Diệp Phạm lên tiếng: "Vâng."
Sau khi bọn họ hàn huyên vài câu, Diệp Phạm nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay. Nếu bằng chứng Nhiếp Vi Như dùng để uy hiếp Trần Duyên đã bị cô lấy được, như vậy lúc này cũng là thời điểm nên nói cho Hạ Hàn.
Diệp Phạm: "Trong điện thoại nói không rõ ràng, em có việc phải gặp tận mặt để nói cho anh."
Sau khi Diệp Phạm cúp điện thoại, lái xe đem xe quay đầu, không đi khách sạn mà đoàn làm phim đặt trước nữa, mà là lái về nhà Diệp Phạm. Đợi lúc cô về đến nhà, Hạ Hàn đã sớm tới. Khoảng thời gian này, Diệp Phạm ở bên ngoài quay phim, Đô Đô đi Hạ trạch ở, Lý mẹ đương nhiên cũng về nhà mình.
Hiện ở trong phòng chỉ có hai người bọn họ, rất thích hợp nói ra những bí mật. Hạ Hàn nhìn về phía Diệp Phạm: "Em về rồi."
Diệp Phạm tháo xuống khăn quàng cổ cùng khẩu trang, nhìn phong trần mệt mỏi, giống như một thân trải qua gió tuyết. Diệp Phạm đột nhiên mở miệng gọi một tiếng tên của anh: "Hạ Hàn. Anh còn nhớ rõ hồi trước em muốn anh tra giúp một người bác sĩ kia sao?"
Hạ Hàn nhẹ gật đầu, lúc ấy anh không có hỏi nhiều. Diệp Phạm nói qua, sự kiện kia tương đối phức tạp, về sau cô sẽ cùng anh giải thích. Diệp Phạm từ trong tủ bảo hiểm lấy ra một chiếc bút ghi âm, bật cho Hạ Hàn nghe. Đó là đối thoại của Nhiếp Vi Như cùng Trần Duyên, trong miệng của bọn họ, nói rõ ràng rành mạch, Đường Cẩm thật ra là con gái ruột của Nhiếp Vi Như.
Hạ Hàn nhăn nhăn lông mày, anh ngước mắt nhìn Diệp Phạm: "Thân phận chân thật của em ở cái thế giới này là con gái của Đường gia?"
Diệp Phạm gật đầu, cô đem những việc mình làm trong khoảng thời gian này đều nói cho Hạ Hàn. Các chứng cứ đã thu thập đến không sai biệt lắm, sự tình cũng đến đây hẳn là thời điểm để kết thúc tất cả.
Hạ Hàn trầm giọng: "Anh hi vọng ở đây, em có thể có một gia đình hoàn chỉnh."
Ánh mắt Hạ Hàn dần dần sâu, anh nhớ tới Diệp Phạm năm đó mất đi thân nhân. Nếu như ở thế giới này có thể đền bù được cho quá khứ tiếc nuối của cô liền tốt.
"Hạ Hàn." Diệp Phạm đột nhiên cười. Cô nhìn chăm chú vào mắt của Hạ Hàn, thanh âm ôn nhu vang lên: "Có anh cùng Đô Đô, nhà của em đã rất hoàn chỉnh."
Hạ Hàn ngẩn người, cúi người ôm Diệp Phạm, hôn một cái lên tóc của cô. Hô hấp ấm áp nhẹ nhàng theo không khí truyền qua.
"Đúng vậy a." Thanh âm của anh trầm thấp quanh quẩn tại bên tai cô, "Anh cùng Đô Đô, mãi mãi sẽ ở bên cạnh em."
Ủng hộ mỗi một quyết định của em.
~~~