Ngày hôm sau Hà Hiểu Vân và Hứa Lan Hương đón xe đi phiên chợ mua thức ăn.

Bởi vì đi khá sớm nên trên xe còn ghế trống, hai người ngồi cạnh nhau, Ngụy Viễn Hàng và Vương Đức Vinh ngồi trên đùi hai cô.

Xe từ nội thành một đường lái về phía ngoại thành, đường xá chỉnh tề dần dần bị thay thế bằng những ngôi nhà thấp bé và đồng ruộng.

Trên đường đi Hứa Lan Hương nói thay đổi những năm qua cho Hà Hiểu Vân nghe.

Thấy cô có vẻ rất quen thuộc với nơi đây, Hà Hiểu Vân hiếu kỳ hỏi: "Chị theo Vương đại ca đến bộ đội mấy năm rồi?"
Hứa Lan Hương cười nói: "Gọi Vương đại ca cái gì, gọi lão Vương là được rồi.

Năm đó ảnh vừa thăng lên làm đoàn phó thì chị đã tới rồi, hẳn bốn năm năm đi, khi đó Vinh Vinh còn ở trong bụng, tòa nhà này của chúng ta chị xem như nhóm theo quân sớm nhất.

"Đó là rất lâu." Hà Hiểu Vân nói.

"Em thì sao? Chị không sợ em tức giận, thực ra trước đó vẫn có không ít người nghe ngóng chỗ lão Vương nhà chị, muốn giới thiệu đối tượng cho lão Ngụy.


Em xem cậu ấy trẻ tuổi, bề ngoài tốt, còn có tiền đồ ai cũng biết, đi theo cậu ấy sau này chắc chắc có cuộc sống tốt.

Nào nghĩ tới lão Ngụy không một tiếng động liền kết hôn, nếu không phải cậu ấy đánh báo cáo lên bộ đội thì moi người cũng không biết đâu.

Khi đó chị đã nghĩ, người đó phải có bộ dạng tiên nữ thế nào mới có thể mê hoặc lão Ngụy? Kết quả đợi trái đợi phải đến giờ mới đợi được em đến, sao trước đó không đến đâu?
Trước đó đến còn không phải mỗi ngày đánh nhau? Hà Hiểu Vân nghĩ.

Đương nhiên lời này không thể nói, cô đành phải nói qua loa: "Đứa bé còn nhỏ, người lớn trong nhà thấy em còn trẻ nên không quá yên tâm."
Hứa Lan Hương lý giải gật đầu: "Cũng phải, chị thấy em tuổi không lớn, bản thân cũng còn là một tiểu cô nương.

Đúng rồi, năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi hai."
"Cũng thật trẻ, nhỏ hơn chị bảy tám tuổi đâu, em với lão Ngụy quen biết thế nào?
Hà Hiểu Vân tiếp tục kiên trì bịa nói: "Bọn em là cùng một đại đội, từ nhỏ đã quen biết đối phương."
"Nói như vậy còn là thanh mai trúc mã? Khó trách lúc trước cô gái nào lão Ngụy nhìn cũng chướng mắt." Hứa Lan Hương cười nói.

Hà Hiểu Vân cũng cười theo, vội nói sang chuyện khác, "Chị với lão Vương thì sao? Quen biết thế nào?"
"Chị ấy à, chị trước kia làm ở nhà máy chăn bông, chủ nhiệm xưởng là bạn học của cấp trên lão Vương, sau đó xưởng chị và bộ đội tổ chức cái liên hoan hữu nghị."
"Sau đó chị và anh ấy vừa gặp đã yêu?" Hà Hiểu Vân suy đoán.

Hứa Lan Hương bật cười: "Sao có thể chứ? Lúc đó chị cũng không nhìn trúng ảnh.

Em đừng nhìn chị bây giờ như vầy chứ năm đó cũng là một bông hoa của xưởng đó.

Lão Vương tuy nói người nhìn không tệ nhưng là người nông thôn, nhà đông người lại phức tạp.

Chị nghĩ nếu như kết hôn rồi thì ân tình qua lại mệt mỏi bao nhiêu.

Cho nên lúc đầu chị không thèm để ý ảnh, là ảnh mặt dày, mỗi lần bộ đội nghỉ ngơi là chạy tới ngoài xưởng chị đợi.

Cứ tới lui vậy chị cũng không biết sao mơ mơ hồ hồ liền đồng ý mất."
Hà Hiểu Vân cười giỡn nói: "Chị là người thông minh như vậy sao lại mơ mơ hồ hồ đồng ý được, chắc chắn là cam tâm tình nguyện."

"Chị mà thông minh, ngu nhất là chị thì có."
Hai người một đường nói chuyện phiếm, không bao lâu đã đến phiên chợ.

Hứa Lan Hương thuần thục chọn lựa đồ ăn, cò kè mặc cả với người bán rau, Hà Hiểu Vân gần như chỉ đi theo là được.

"Đúng rồi, em định làm món gì?" Hứa Lan Hương hỏi cô.

"Em định nấu giò kho tàu, sườn xào chua ngọt, cá chiên giòn, thêm ba món chay, chị thấy vậy được không?"
"Được quá ấy chứ! Đủ phô trương rồi.

Em chỉ có một cái lò, chắc chắn không đủ dùng, ngày mai dời luôn cái nhà chị qua."
"Vâng, vậy em cảm ơn chị trước."
Hai người mua không ít rau tươi, lại mua cho hai đứa bé mỗi đứa một phần kẹo mạch nha rồi trở về.

Chuyện mời khách buổi sáng lúc ra ngoài Hà Hiểu Vân giao cho Ngụy Kiến Vĩ.

Nhìn bộ dáng anh bất đắc dĩ cô hơi buồn cười, rõ ràng quan hệ với những chiến hữu kia rất tốt, làm sao hễ nghĩ tới muốn mời bọn họ ăn cơm là anh lại không tình nguyện như vậy cơ chứ?
Bởi vì phòng làm việc gần Lâm Nhạc Phi nhất nên Ngụy Kiến Vĩ báo cho anh đầu tiên.

Sau khi Lâm Nhạc Phi nghe thấy thì khoa trương móc móc lỗ tai: "Cái gì? Lão Ngụy cậu nói cái gì? Bảo tôi ngày mai tới nhà cậu ăn cơm?"
Trên mặt Ngụy Kiến Vĩ viết biết rõ còn cố hỏi.

Não Lâm Nhạc Phi xoay một vòng, rất nhanh suy nghĩ rõ ràng, cười nói: "Là em dâu nói, đúng không? Cô ấy bảo cậu mời bọn tôi tới nhà ăn cơm."
Lần này Ngụy Kiến Vĩ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh.

Cố tình Lâm Nhạc Phi lại lên cơn, chạy tới cạnh anh cố ý nói: "Sao tôi nhớ hai ngày trước còn có người nói trong nhà không nấu cơm phần tôi đâu, lão Ngụy cậu nói xem đó là ai?"
Ngụy Kiến Vĩ quay người đi ra ngoài, anh còn đuổi theo, đáng khinh nói: "Lão Ngụy, thái độ này không phải là thái độ mời khách đâu, ít nhất phải có thiệp mời, thiệp mời đâu?"
Thấy Ngụy Kiến Vĩ không để ý tới mình, anh lại cười ha ha nói: "Không có thiệp mời thì cậu ít nhất phải nói câu có chữ mời, ví dụ như: Lão Lâm, mời anh ngày mai tới nhà bọn em ăn cơm., như vậy mới ra dáng."
Ngụy Kiến Vĩ rốt cuộc chịu không nổi nữa, có phản ứng.

Sau khi anh đứng lại thì quay sang nhìn chằm chằm anh, thốt ra một câu: "Tôi biết rồi, ngày mai anh không rảnh, tôi về nói một tiếng để ngày mai bớt làm phần một người lại."
Nói xong anh liền đi.


Lâm Nhạc Phi sững sờ tại chỗ, hơn nữa ngày sau mới ngẫm ra ý của anh, vội la hét đuổi theo: "Ai nói ngày mai tôi không rảnh? Tôi có rảnh! Tôi thật sự rảnh.

Lão Ngụy? Lão Ngụy! Cậu cũng đừng nói em dâu không nấu cơm phần tôi đó! Tôi sai rồi lão Ngụy, đừng hẹp hòi như vậy mà..."
Buổi chiều Ngụy Kiến Vĩ trên bãi tập ngẫu nhiên gặp doanh trưởng doanh một Vương Lập Cường, không đợi anh mở miệng Vương Lập Cường đã nói: "Nghe nói vợ cậu ngày mai muốn mời bọn tôi ăn cơm?"
Ngụy Kiến Vĩ lạnh lùng đáp một tiếng.

Vương Lập Cường vỗ vai của anh cười nói: "Làm gì không vui như thế? Tôi đã nghe chị dâu cậu nói rồi, sau khi em dâu tới thì cậu mỗi ngày dính lấy cô ấy, như vậy sao mà được lão Ngụy, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nhi nữ tình trường?"
"Qủa thực không nên," Ngụy Kiến Vĩ gật đầu đồng ý, sau đó chủ đề rẽ ngoặt, "Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, năm đó đoàn văn công, nữ đồng chí kia...!Anh nói xem chị dâu có biết cổ không?"
Nụ cười trên mặt Vương Lập Cường cứng lại, nhưng rất nhanh lại cười âm trầm phản kích: "Cậu nói tôi cũng nhớ ra, là có một nữ đồng chí đoàn văn công, hẳn là nên cho em dâu quen biết một chút."
Hai người làm trò bí hiểm, kỳ thật cũng không có bí mật gì không thể cho ai biết.

Chẳng qua là mấy năm trước, đoàn văn công tổ chức liên hoan hữu nghị với bộ đội bọn họ, Vương Lập Cường lúc ấy có ý với một nữ đồng chí, mà bạn của đối phương lại coi trọng Ngụy Kiến Vĩ.

Khi đó lãnh đạo có ý tác hợp bốn người họ thành hai đôi, đáng tiếc nữ đồng chí kia không có ý với Vương Lập Cường, Ngụy Kiến Vĩ cũng không có hứng thú với bạn của cô, về sau đều không thành.

Chuyện này đã bị Vương Lập Cường hạ tử lệnh với mọi người, không cho phép nói cho Hứa Lan Hương, ai nói ra anh luyện chết kẻ đó.

Những người khác bị bức ép trước dâm.uy của anh, chỉ có Ngụy Kiến Vĩ không bị uy hiếp, mà lại trước hôm nay anh cũng tự nhận là không có điểm yếu nào ở trong tay đối phương.

Nhưng bây giờ, nghe Vương Lập Cường nhắc lại nữ đồng chí lúc trước thích anh xong, mặc dù anh tự thấy không thẹn với lương tâm nhưng lại vô thức cảm thấy, chuyện này không thể để cho Hà Hiểu Vân biết.

Lúc này, hai tên đàn ông đều nắm chặt bím tóc đối phương, ai cũng đừng nghĩ giễu cợt ai.

Hai người im lặng không nói gì, liếc nhau, trong mắt đều viết: Xem như anh/cậu lợi hại.

Sau đó, đồng thời ghét bỏ xoay người rời đi..