Tình yêu của Chu Minh Phong rất mãnh liệt, không hề có ý muốn che dấu.

May mà chủ nhiệm lớp bọn họ theo hệ Phật, hơn nữa ngày thường Chu Minh Phong đều rất kiên cường, thành tích cũng không có hướng tuột dốc, nên chủ nhiệm lớp dứt khoát nhắm một con mở một con. Chỉ mới có nhiêu đấy tuổi thôi, rõ ràng hơn nữa là mấy chuyện yêu sớm này càng là ảnh hưởng lớn. Người trong cuộc càng hứng thú, nói không chừng còn có một loại cảm giác bi thảm như cả thế giới đang chống lại mình, còn không bằng yên lặng chờ thay đổi, có lẽ cũng không cần đợi đến lúc thi đại học thì hai người đã tự mâu thuẫn cãi vả rồi chia tay.

Chu Diễn cũng xem như là cách Chu Minh Phong gần nhất.

Hai người bàn trước bàn sau, lại ở cùng ký túc xá, đối với những hành vi thế này của Chu Minh Phong, Chu Diễn thấy rõ ràng nhất cũng nhịn không được mà tự cảm thấy rung động.

Mỗi ngày đều xếp hàng lấy nước nóng cho Khương Tân Tân, đó là việc làm cơ bản nhất.

Không chỉ có thế, Chu Minh Phong còn muốn đưa thẻ cơm của mình cho Khương Tân Tân dùng, có một lần Chu Diễn tò mò, đi theo Khương Tân Tân tận mắt nhìn thấy số dư trong thẻ, cũng bị hoảng sợ, ba cậu sẽ không mang tất cả gia sản của bản thân bỏ vào đó chứ??

Đương nhiên cô Khương cũng là một người rất có nguyên tắc của bản thân.

Cô có thể quẹt thẻ của Chu Minh Phong nhưng số tiền quẹt mỗi lần đều rất nhỏ, nếu vượt qua ba đồng thì cô đều sẽ tự dùng thẻ của mình.

Mà bạn học Chu Minh Phong thì sao, mỗi lần nhìn thấy Khương Tân Tân quét thẻ của mình, trên mặt anh tỏa ra một cảm giác thỏa mãn vô cùng kỳ lạ.

Chu Diễn: Đáng sợ.jpg

Sự thật chứng minh là, cho dù có là người ở tuổi nào, thì Chu Minh Phong đối với Khương Tân Tân đều rất tốt, đối với chuyện thích cô đều được anh dùng hành động thực tế để chứng minh, chưa bao giờ làm hỏng cái gì, cũng vì thế làm cho Chu Diễn đang đứng xem cũng khó mà kìm nén được một loại cảm giác kỳ là nổi lên trong lòng.

Trước kia, cậu vẫn nghĩ ba cậu trải qua rất nhiều chuyện sau khi yêu cô Khương.

Ba cậu yêu cô Khương, cũng là thiên thời địa lợi nhân hòa thôi.

Chỉ là bây giờ cậu mới biết, không phải như thế.

Thì ra cho dù là lúc nào, chỉ cần Chu Minh Phong gặp được Khương Tân Tân, thì anh sẽ không nhìn thấy những người khác, anh thích cô yêu cô cũng là một kết quả hiển nhiên. Một khi Khương Tân Tân xuất hiện, anh sẽ không còn lý trí nữa.

Cô Khương là mục tiêu mà ba cậu nhất định phải bắn trúng.

Lúc anh ở tuổi mười bảy mười tám còn ngây thơ non nớt gặp được cô, sẽ thích cô, thì khi anh ở tuổi ba mươi chín chín chắn trưởng thành gặp được cô, thì cũng sẽ yêu cô.

Tâm trạng Chu Diễn có chút suy sụp. Cậu không nói được cái gì, tóm lại, tâm trạng như thời tiết mùa thu, có chút cô đơn.

Sao Khương Tân Tân lại không hiểu tâm trạng của Chu Diễn được.

Lễ Quốc Khánh cấp ba cũng được nghĩ dài hạn, vừa khéo trong khoảng thời gian này, cô cũng thông qua hệ thống mà có được một chút tiền, tối trước kỳ nghỉ, cô nói Chu Diễn thu dọn hành lý đơn giản một chút, hai người đến nhà ga, mua hai vé xe lửa đến thành phố Yến.

Đứng nhìn người đến người đi ở nhà ga, Chu Diễn không biết nên theo ai.

Mãi đến sau khi ngồi lên chiếc ghế da của xe lửa, Chu Diễn mới tìm được cảm giác thật, trong giọng nói còn mang theo chút khó tin: "Hai chúng ta đi đến thành phố Yến à?"

Khương Tân Tân vô cùn thản nhiên gật đầu: "Ừm, tôi muốn xem thử, thế giới này có Khương Tân Tân không."

Nếu như có, thì nguyên chủ bao nhiêu tuổi.

Chắc là một cô bé đáng yêu chưa đến sáu tuổi nhỉ ~

Nếu như không đúng như thế cũng chẳng sao, cô muốn đi xem thành phố Yến mấy năm trước là dáng vẻ gì, muốn nhìn thời thơ ấu trong ký ức mình một chút.

Quan trọng nhất chính là...

Khương Tân Tân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Diễn: "Tôi thấy cậu vẫn luôn lật mấy tờ báo của thành phố Yến."

Chu Diễn im lặng.

Cậu yêu ba, yêu cô Khương, cũng yêu mẹ ruột cho mình sinh mạng này nữa.

Sau khi xuyên qua đây, cậu cũng muốn nhìn mẹ mình khi còn trẻ.

Nhưng mà cậu không nói những lời này cho Khương Tân Tân nghe, sợ cô sẽ ghen, cũng sợ bản thân không cẩn thận tiết lộ cảm xúc của chính bản thân mình, thật ra đôi lúc, cậu cũng sẽ bất bình cho mẹ mình, nếu, nếu như lúc nào ba cậu cũng yêu cô Khương cuồng nhiệt như thế này, thì mẹ cậu làm sao đây?

Khương Tân Tân nhỏ giọng nói: "Tôi cũng muốn nhìn xem Chung Phỉ lúc còn trẻ có bao nhiêu lạnh lùng."

Chu Diễn mím môi: "... Ừm."

Tình hình giao thông thời đại này quả nhiên vẫn chưa phát triển. Hai người ngồi xe lửa hai ngày một đêm mới đến thành phố Yến.

Lúc này thành phố Yến cũng rất náo nhiệt. Bây giờ hai người vẫn còn là trẻ vị thành niên đương nhiên mọi chuyện đều phải cẩn thận, dựa theo trí nhớ, hai người đến trạm dừng chân đầu tiên là nhà nguyên chủ, mà đáng tiếc chính là, giống như Khương Tân Tân nghĩ, trên thế giới này chỉ có một Khương Tân Tân. Cô không nhìn thấy nguyên chủ lúc còn nhỏ, quả thật rất tiếc nuối, cô rất muốn ôm cho nguyên chủ một cái.

Sắc trời dần tối đi, hai người đến nhà họ Chung.

Nhà họ Chung nằm trong con ngỏ nhỏ ở trong con đường cũ, nói cũng khéo thật, khi hai người trên đường đến đó, thì thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Chu Diễn gần nhu là tham lam nhìn cô gái mặc trang phục như con trai, tóc cắt ngắn gọn gàng, vừa trẻ tuổi vừa hoạt bát.

Là Chung Phỉ.

Mà người nam sinh kia có hơi quen, Chu Diễn cẩn thận nhớ lại, thì mới nhìn ra đó là ba dượng của cậu Phương Hoắc.

Phương Hoắc nhỏ hơn Chung Phỉ một tuổi, tóc cắt 1 phân, anh ấy cố chấp giữ lấy Chung Phỉ, tay thì mò mò trong túi, đụng phải một túi kẹo to: "Đồ nhập khẩu. Ăn rất ngon."

Chu Diễn bất đắc dĩ nói: "Tôi không cần. Tôi muốn về học."

Phương Hoắc ừ một tiếng: "Chị muốn thi vào Thanh Hoa?"

Không đợi Chung Phỉ trả lời, anh ấy đã tự giễu: "Tôi thi không tốt, ba tôi để tôi đi bộ đội rèn luyện."

"À."

"Vốn là tôi không muốn đi." Phương Hoắc nói: "Nhưng mà, thành tích tôi không tốt, thì cũng không đậu đại học nào, không bằng đi con đường khác sau này sẽ trở nên nổi bật hơn."

Nhìn Chung Phỉ như không còn kiên hẫn nữa, nhưng cũng không đi, đứng ở dưới đèn đường nghe anh ấy nói.

"Tôi đồng ý rồi. Chung Phỉ, tôi phải đi." Phương Hoắc nói: "Không thể mỗi ngày đi theo phía sau đưa chị về nhà nữa."

Chung Phỉ không chịu được đâm cậu một câu: "Ai muốn cậu đưa."

"Nhưng mà chị yên tâm, tôi có nó với bọn Cường Tử rồi, không ai dám xem thường chị đâu." Phương Hoắc nói liên thuyên một hồi.

Mà Chu Diễn và Khương Tân Tân dừng ở góc đối diện cũng đã run lên.

Hai người ở đối diện cũng rất bất đắc dĩ.

Nhất là Chu Diễn, cậu nhớ ba dượng của mình nói không nhiều lắm... Sao thời trẻ lại nói ra mấy câu vô nghĩa thế này nhỉ?

Cuối cùng Chu Diễn sắp chạy ra thì cuối cùng Phương Hoắc lại nói: "Chị chờ tôi, được không?"

Chung Phỉ nhìn Phương Hoắc: "Không được."

Hình như Phương Hoắc cũng chẳng thấy bất ngờ vì câu trả lời này, cười: "Thế tôi chờ chị."

Chu Diễn ngẩng ra, lén lút nhìn sang, dưới đèn đường hai người kia cũng chưa nhìn thấy hai người họ đang đứng xem.

Trong trí nhớ của Chu Diễn, cậu chưa từng thấy mẹ mình lộ ra vẻ mặt như thế này.

Đột nhiên lúc này, Chu Diễn lại bình thường trở lại.

Trên đường trở về khách sạn với Khương Tân Tân, cậu hỏi một câu: "Thế tôi sinh ra có phải là một sai lầm rồi hay không."

Cậu phát hiện, nếu như không có cậu, thì ba mẹ đều sẽ sống rất tốt.

Ba cậu, Chu Minh Phong sẽ gặp người mình yêu nhất.

Mẹ cậu cũng đã gặp được mục tiêu nhất định trúng của bà ấy từ lâu.

Nếu không có cậu, bọn họ có thể sẽ sống rất tốt, chắc chắn là thế nhỉ?

Khương Tân Tân cười cậu, dưới đèn đường chiếu lên bóng dáng hai người, cô nói: "Sao lại thế được."

"Ba cậu rất yêu cậu, mẹ cậu cũng rất yêu cậu, bởi vì cậu, mà cuộc đời của hai người họ có thể đi qua một cảnh đẹp khác, không phải sao?" Khương Tân Tân nói: "Hai người họ cũng không phải bởi vì cậu mà trói buộc bản thân mình, cho nên không thể nói như thế được."

Quả nhiên Chu Diễn đã được an ủi.

Cậu sinh ra không phải sai lầm.

Điều kiện của khách sạn không tốt lắm nhưng hai người cũng không có mang nhiều tiền để ở khách sạn tốt được. Vì để an toàn hai người thuê chung một phòng ngủ, tuyên bố với bên ngoài là anh em, lúc Chu Diễn đi tắm rửa, Khương Tân Tân xuống lầu khách sạn mua ít đồ, thoáng nhìn thấy buồng điện thoại. Sau này gọi điện đường dài và ngắn thu phí không giống nhau, hôm nay đi ngang qua nhà Chung Phỉ còn có Thanh Hoa, cô lại đưa Chu Diễn dạo một vòng, nghĩ Chu Minh PHong sẽ trải qua chỗ này trong bốn năm, trong lòng cô rất vui vẻ.

Cô cũng chọn thành thật.

Ở buồng gọi điện thoại đường đại xếp hàng chờ rất lâu, cuối cùng cũng đến luột cô.

Cô gọi điện vào số điện thoại nhà riêng của Chu Minh Phong.

Bây giờ Chu Minh Phong đang ở trong nhà cậu mình, đáng tiếc chính là, sau đó thì người dì tốt bụng lại nói rằng Chu Minh Phong không ở nhà.

Khương Tân Tân có chút buồn bực.

Anh đi đâu thế?

Cúp điện thoại cô trả tiền rồi về lại phòng.

Điều kiện trong khách sạn không tốt lắm, trong phòng còn có mùi ẩm mốc, hai người đều không ngủ được.

Cùng lúc đó, Chu Minh Phong đến chỗ cô nhi viện mà Khương Tân Tân và Chu Diễn ở đi bộ bên ngoài rất lâu, cũng không thấy Khương Tân Tân, vừa mới về đến nhà thì chợt nghe mợ nói có bạn học nữ tên Khương Tân Tân gọi điện thoại đến hỏi bài anh.

Tim Chu Minh Phong đập liên hồi.

Nhưng ngoài mặt vẫn còn bình tĩnh, chờ sau khi mợ đi rồi, anh vội vàng nhìn thoáng qua bản lịch sử cuộc gọi trên máy điện thoại bàn.

Vừa thấy số điện thoại ở thành phố Yến, anh ngạc nhiên một chút.

Cô lại đến thành phố Yến sao?

Chẳng lẽ có người thân ở thành phố Yến?

Anh ngồi giữ điện thoại, đợi cô gọi lại, mà cũng nhịn không được đành gọi sang đấy thì bị người khác nói, là một buồng điện thoại công cộng.

Anh cũng không biết mình ngốc như thế nào, ngồi chờ mãi ở điện thoại bàn thế này.

Ngồi tận một tiếng.

Biết rõ xác suất cô gọi lại là vô cùng nhỏ bé, nhưng anh vẫn muốn chờ.

Sau đó mợ lại đến nhìn vài lần

Chu Minh Phong vẫn kiên trì mong ngóng điện thoại bàn lại vang lên.

Khương Tân Tân đang ở trong phòng xem phim với Chu Diễn, liếc mắt nhìn thoáng qua thời gian, nhớ đến gì đấy, cô lại mặc áo khoác đứng dậy.

Chu Diễn đang xem mấy bộ phim võ thuật hay: Không ngờ trước kia phim truyền hình hay như thế! Giống như bị treo lên đánh, không, phim truyền hình sau này nhìn rất nhức mắt!

"Đi đâu thế?" Chu Diễn hỏi.

Khương Tân Tân nói: "Gọi điện thoại."

Chu Diễn không hỏi nữa, dùng đầu ngón chân cũng biết cô đi gọi điện cho ba cậu.

Có chán hay không thế?

Khương Tân Tân ra khỏi phòng, đến lầu một của khách sạn, lại ngồi trước buồng gọi điện đường dài, hít sâu một hơi, gọi đến dãy số điện thoại nhà của anh.

Lúc này, chỉ cần vang lên một tiếng đầu bên kia đã nhận ngay.

Giống như anh ở bên kia đã đợi lâu lắm rồi.

Hai người đều không nói gì, im lặng gần như một phút đồng hồ, Khương Tân Tân mới chủ động mở miệng nói: "Tớ và Chu Diễn đến thành phố Yến, ừm, có chút việc."

Chu Minh Phong ừ một tiếng, tay nắm chặt lấy ống nghe điện thoại đổ đầy mồ hôi.

Khương Tân Tân còn nói: "Tớ còn đến trường học sau này của cậu nữa."

Chu Minh Phong hỏi: "Cái gì?"

"Đại học Thanh Hoa."

Chu Minh Phong cười, hình như cô rất tin tưởng anh, cho rằng anh chắc chắn thi đậu đại học.

"Chỗ này tốt lắm." Khương Tân Tân nói: "Nghe sinh viên nói, điều kiện ký túc xá ở đấy rất tốt, sau đó thì đồ ăn trong căn tin cũng rất ngon, nhất là lẩu chua cay nha."

Chu Minh Phong: "Ừm, sau này đưa cậu đến ăn."

Hai người nói chuyện mãi.

Cho đến khi người xếp hàng phía sau gõ lên cửa sổ, thì Khương Tân Tân mới cúp máy.

*

Sau Quốc Khánh, hai người lại trở về cuộc sống cấp ba buồn tẻ.

Mà Chu Minh Phong mỗi ngày đều rất vui vẻ, mà loại cảm giác vui vẻ này trước nay anh chưa từng có.

Chỉ là đồng thời anh cũng rất mẫn cảm.

Mà hạnh phúc thế này mỗi ngày trôi qua đều như đang đi trên dây.

Tối cuối năm không cần tự học tối, thời tiết đã chuyển lạnh, Chu Minh Phong và Khương Tân Tân đưa Chu Diễn dạo phố, tổ hợp ba người trông rất kỳ lạ cũng rất hài hòa, mọi người trong lớp cũng từ từ quen với cảnh ba người cùng vào cùng ra.

Ba người đi ngang qua một cửa hàng bán mắt kính.

Chu Diễn bỗng nhiên thấy hứng thú, muốn đi đo mắt mình một chút.

Lúc ba người đi vào trong cửa hàng, khi Chu Diễn đang đo mắt, Khương Tân Tân đang đi dạo bên cạnh, đột nhiên thấy mắt kính gọng vàng.

Cũng không giống hệt với cái của Chu Minh Phong sau này, nhưng cô vẫn cầm lên, vừa khéo Chu Minh Phong đang đứng ở bên cạnh, cô cười đeo mắt kính này lên cho anh.

Nhìn thấy Chu Minh Phong đeo mắt kính gọng vàng này lên, Khương Tân Tân có chút ngạc nhiên.

Cô cười, vẻ mặt rất dịu dàng, cùng rất sinh động.

Nhưng mà trong lòng Chu Minh Phong lại rơi thẳng xuống vực.

Anh cảm thấy, hình như cô đang nhìn xuyên qua anh để nhìn thấy một người nào khác.