Nhị gia, trong ấn tượng hình như chính là con trai lớn của thím Ngưu.

Suốt ngày không làm chính sự, toàn trộm cắp làm chuyện bất chính.

Trước đó hai ngày, cũng không biết đi nơi nào, bị người đánh xém chết, ném tới trước cửa thôn.

Đi trấn trên chữa bệnh, phỏng chừng sẽ mau trở lại.

"Ta đã biết, vậy nghe Dương sư phó."

Cố Hàn đem cỏ tranh hai ngày trước đã cắt ra, Đường Ninh Ninh phân phó Cố Yên đi qua thím Lạc cách vách mượn cái cây thang.

Thật sự xấu hổ.

Nhà này đến cây thang cũng chả có.

Chờ Dương sư phó lên nóc nhà xong, Đường Ninh Ninh bắt đầu chuẩn bị món kho cho ngày mai.

Ngày mai nàng tính toán bán rong biển kho, rong biển nàng đã ngâm từ trước, đem hương liệu lại bỏ vào nước đã nấu sôi, nấu một lúc rồi đem rong biển cho vào cùng.

Lửa lớn nấu mười lăm phút là được.


Nàng lại tiếp tục nấu đồ ăn cho cả nhà.

Sáng nay mua được khoai tây còn có một ít cải trắng rau hẹ, vậy làm thì làm bánh canh đi, khoai tây cải trắng chua cay,mấy cái rau hẹ thì xào cùng trứng làm nhân bánh bao.

Trong nhà có khách, Đường Ninh Ninh làm càng cẩn thận.

"Nương, ta tới giúp ngươi." Cố Yên hưng phấn chạy vào phòng bếp.

Đường Ninh Ninh thấy có người hỗ trợ "Đem đồ ăn vừa hái được rửa sạch sẽ rồi để trong dĩa."

Chờ hết thảy chuẩn bị tốt.

Cố Yên nhóm lửa, Đường Ninh Ninh đun nước sôi bỏ vào một ít nước la hán quả, lại thả đường vào, nhẹ nhàng khuấy một chút, sau đó ra ngoài viện nhìn người một chút.

Trên nóc nhà.

Dương sư phó còn đang dùng dây thừng bện cỏ tranh đắp lên nóc.

Hôm nay cũng không phải lạnh lắm, nhưng lỗ tai của dương sư phó vẫn đỏ.

Đường Ninh Ninh một tay cầm chén nước, một tay trèo lên cây thang.


"Nha, ngươi như thế nào lại lên đây?"

Nhìn thấy Đường Ninh Ninh, dương sư phó kinh ngạc suýt nữa đem trong tay cỏ tranh ném đi.

" Ta thấy thời tiết có chút lạnh nên đưa cho ngài một chén nước ấm."  Đường Ninh Ninh cười đem chén nước đưa qua.

Vợ lão nhị này, thật đúng là không đanh đá vô lý giống như là trong thôn nói.

Không chỉ có trù nghệ cao siêu, còn thiện lương săn sóc.

Dương sư phó đều có chút ngượng ngùng.

Vội vàng tiếp nhận chén nước, uống một hơi cạn sạch.

"Cảm ơn."

Đường Ninh Ninh cười nói, "Cảm ơn cái gì, ngài là tới giúp ta mà." Nói xong, liền cầm chén đi xuống.

Một chút sau liền nhìn thấy tiểu Ca nhi gắt gao ôm cây thang, sợ nàng rơi xuống.

"Nương."

Đường Ninh Ninh đem người bế lên tới, "Ca nhi của nương càng ngày càng hiểu chuyện."

"Đại ca ngươi cùng Tam ca đâu?"

"Đại ca -- ra -- đi ra ngoài, tam -- tam ca ngủ ngủ --" thanh âm mềm mềm mại mại làm Đường Ninh Ninh nhịn không được hôn một cái.


Bất quá, Cố Chu cái tiểu tử thúi này, ăn ngủ ngủ ăn.

Quá kỳ cục.

"Hảo, Ca nhi cùng tiểu Bạch đi chơi đi, nương muốn đi nấu cơm."

Trong phòng bếp, thanh âm Cố Yên cũng truyền ra tới, "Nương, lửa nhóm tốt rồi."

"Tiểu Bạch Bạch -- đáng yêu --"

Đường Ninh Ninh nhìn tiểu Bạch cắn ống quần của mình không buông, thở dài một cái.

Đem ca nhi buông xuống.

Tiểu bạch mới buông ống quần của nàng ra.

Đường Ninh Ninh trước tiên đem bột nhào rồi để nghỉ, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị nhân bánh bao.

Nếu muốn rau hẹ có mùi hương mỹ vị thì trước tiên phải ngâm trong nước.

Đường Ninh Ninh lại đem trứng gà đánh đều, xào cùng với rau hẹ, thả một chút muối, lại bỏ thêmnước ép la hán quả.

Đem cục bột chia làm những nắm nhỏ bằng nhau, cán mỏng cho nhân vào rồi gói lại.

"Nương, nếp gấp này thật xinh đẹp."
Mẫu thân làm bánh bao không chỉ thơm, ăn ngon, còn đặc biệt đẹp.

Đường Ninh Ninh cười mở miệng, "Về sau, nương sẽ chỉ ngươi nhiều hơn."

"Đúng vậy." Cố Yên cười đến nheo lại mắt.

Chờ bánh bao gói xong và bắt đầu hấp.

Đường Ninh Ninh bắt đầu xào rau.

Món thứ nhất, khoai tây chua cay, món này rất đơn giản, cho dầu vào để nóng thì để hành tỏi, hoa tiêu, lại bỏ thêm một ít thù du.

Xào đến khi có mùi thơm thì để khoai tây đã cắt nhỏ vào.

Thêm vài muỗng giấm.

Lửa lớn phải xào nhanh thì hương mới thơm, khoai mới có độ giòn.

"Nương, cải trắng này làm như thế nào?"

"Làm cải trắng chua cay."

Cố Yên cười, "Nhà chúng ta hôm nay đều là chua cay a."

"Đúng vậy." Đường Ninh Ninh nói, liền đem cải trắng thả vào, cách làm cũng rất đơn giản.

Cố Yên nghe mùi hương, bụng lại đói bụng.

"Nương, còn phải nấu tới khi nào?"
"Nhanh thôi, đại ca ngươi đã trở lại chưa?"

Cố Yên nói, "Hắn nói đi nhặt củi, thực mau sẽ trở về."

Từ sau khi mẫu thân nấu cơm, củi lửa trong nhà càng dùng càng mau hết.

Cách mấy ngày, đại ca phải đi lên núi đốn củi.

Hồi tưởng lại những tháng ngày lúc trước.

Cố Yên càng thêm quý trọng mẫu thân của hiện tại.

Nàng cười ôm lấy cánh tây Đường Ninh Ninh , "Nương, chúng ta ngày mai đi sớm một chút, còn có thể trở về sớm."

"Ngươi cái tiểu đồ lười, có thể ,ngày mai chúng ta đi sớm một chút."

Trong lúc nói chuyện, cải trắng chua cay cũng đều xào xong, Đường Ninh Ninh nghe được âm thanh của Dương sư phó, vội vàng đuổi theo, "Dương sư phó, cơm đều sắp xong, ăn cơm xong lại đi."

Nói xong còn móc ra năm văn tiền đưa cho người.

"Đại muội tử, nhà ngươi hiện tại bán được chút sinh ý, cũng không thiếu tiền, ta liền da mặt dày nhận lấy."
Vào mùa đông, nhà ai cũng đều không có tiền thu vào.

Tức phụ trong nhà có mấy cái trứng gà cũng tiếc không dám ăn.

Hắn cũng không phải người tốt gì.

Bất quá, vợ lão nhị Cố gia này quả thực biết cách đối nhân xử thế.

"Đó là đương nhiên, nhà ai mà làm việc không trả bạc chứ." Đường Ninh Ninh cười, bất quá xác thật, người trong thôn tìm Dương sư phó làm việc đều không cho bạc, ăn một bữa cơm đưa một chút đồ ăn là được.

Nhưng đối với Đường Ninh Ninh mà nói, sau này còn nhờ người làm việc dài dài nên phải để lại chút ân tình.

Lại nói, qua năm nàng cũng đến xây nhà.

Đến lúc đó, còn phải phiền toái người ta.

Lúc này lưu lại cái ấn tượng tốt, có lợi chứ không hại.

"Ngươi người này thật là..." Dương Đại Giang cười đem bạc thu về.

Đi đến cửa nhà chính.

Dưới mái hiên tiểu Bạch lập tức đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm người lạ
"Tiểu Bạch."

Dương sư phó bị dọa cho sợ, Đường Ninh Ninh chạy nhanh tới, rống lên một tiếng.

Tiểu bạch ủy khuất nhìn nàng một cái, quay đầu lao vào vòng tay của Ca nhi.

Ca nhi tuổi còn, thực hiểu chuyện.

Chỉ thấy nàng ôm chặt lấy tiểu Bạch,đôi mắt to ướt dầm dề nhìn về phía Dương Đại Giang, "Dương bá bá đi lên đi, tiểu Bạch không cắn người."