Lục Duyên phản ứng trì độn vài giây, chờ sau khi Thịnh Hành đứng dậy rời đi, hắn nhìn về phía trợ lý nói: "Tôi vì sao phải giúp tên kia truyền đạt lại?"
Trợ lý: "..."
Các người đang nói cái gì tui căn bản nghe không hiểu.
Lục Duyên nghẹn lại, tức muốn hộc máu nói: "Cẩu tâm cơ!"
Trợ lý: "Duyên ca..

Còn ở phim trường."
Lục Duyên ngạo kiều mà hừ một tiếng, rất là tức giận.
Nhưng hắn biết, lời Thịnh Hành nói mới là cái Lục An An muốn nghe.
Hắn suy tư, không cam tâm tình nguyện móc di động ra, gửi tin nhắn cho An An.
Lục Duyên: 【 Em gái.


Năm phút sau, không có trả lời.
Lục Duyên cùng trợ lý mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, thật là thất bại.

Đang nghĩ ngợi tới hay là gọi điện thoại Lục An An thì đạo diễn hô: "A Duyên, tới cảnh tiếp theo."
"Tới."
Lục Duyên đem điện thoại ném cho trợ lý: "Nếu là em gái tôi trả lời, nhớ rõ trước tiên nói cho tôi biết chưa?"
Trợ lý: "Được."
* * *
Thời điểm lần thứ hai Lục Duyên gửi tin nhắn, Lục An An đã ở trong xe ngủ rồi.
Đường các cô trở về chung cư ký túc xá rất xa, ban đầu cô còn rất có tinh thần, nhưng sau đó nhắm mắt lại, vẫn là mệt nhọc, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Thời điểm tỉnh lại, mọi người đã ầm ĩ, đến nơi rồi.
"An An, tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi."
Lục An An cùng các cô ấy cùng nhau xuống xe, trở về ký túc xá.
Mọi người đều mệt mỏi, sớm tắm rửa đi ngủ, Lục An An cũng không xem lại di động, tin nhắn của Lục Duyên, là ngày hôm sau mới thấy.
Mấy ngày kế tiếp, đám người Thường Thiến phát hiện, Lục An An rõ ràng so với trước đó càng nỗ lực.
Nếu nói trước kia một ngày còn ngủ đủ sáu giờ, vậy lúc này đây thi đấu qua đi, cô đã giảm bớt đến còn có bốn năm giờ, không phải ở luyện ca hát chính là đang luyện vũ đạo, các loại thể lực sống lăn lộn chính mình.
Mấy ngày như thế, người cô rõ ràng gầy không ít.
"An An, cậu chú ý thân thể."
Lục An An gật đầu: "Tớ biết, tớ không có việc gì."
Cô cười khẽ: "Thân thể tớ rất khỏe mạnh."
Nhưng rốt cuộc có phải khỏe mạnh thật hay không, đại khái chỉ có cô mới biết.
Thường Thiến lo lắng: "Vậy lần sau cậu đi tập nhảy nhớ kêu tớ, tớ cũng cùng đi."
"Được."
Mọi người đều gia tăng thời gian huấn luyện.
Chờ đợi sân khấu biểu diễn tiếp theo, nhưng trước khi tới buổi công diễn tiếp theo, các cô trước tiên sẽ nghênh đón Tết.
Nhoáng lên, hơn hai tháng liền đi qua.
Sắp ăn Tết.
Bởi vì suy xét đến mong muốn của mọi người là đều muốn về nhà, tổ tiết mục cũng có nhân tính cho phép mọi người nghỉ.

Tuy rằng chỉ có ba ngày, nhưng đối với người thời gian rất lâu không có về nhà mà nói, vẫn là thực đáng vui vẻ.
"An An, tớ đi trước."
"Được, ăn tết xong gặp."
"Trở về liền phải tới một vòng thi đấu mới, về nhà sau cũng đừng lơi lỏng nha."
"Được!"
Mọi người thu thập đồ đạc rời đi.
Lục An An cũng gọi điện thoại cho mẹ Lục, cha Lục và mẹ Lục cùng nhau tới đây đón cô về nhà.
Vừa lên xe, cha Lục liền nhìn cô gật đầu nói: "Gầy."
"Không có."
Lục An An phản bác: "Kỳ thật con béo lên rồi."
Mẹ Lục liếc mắt nhìn cô: "Chỗ nào béo?"
Bà sờ sờ đầu Lục An An: "Rõ ràng là gầy."
Lục An An vô lực phản bác.
Cô nhìn về phía hai người: "Anh trai con đâu?"
Mẹ Lục nghe, chua nói: "An An con thay đổi rồi, con hiện tại đã không tìm chúng ta mà tìm anh trai rồi."
Lục An An dở khóc dở cười, duỗi tay ôm cánh tay mẹ Lục làm nũng: "Nào có, con cũng nhớ mụ mụ."
Mẹ Lục vỗ vỗ cánh tay cô, cười thanh.
"Anh con còn ở phim trường đóng phim, buổi tối mới về nhà."
"Ừm ừm."
Lục An An tròng mắt xoay chuyển, nhỏ giọng hỏi: "Con có thể đi xem anh trai không?"
Mẹ Lục kinh ngạc nhìn cô: "Hiện tại sao?"
"Ừm."
Mẹ Lục cùng cha Lục liếc nhau, ngoài ý muốn lại có chút vui vẻ.
Nói thật trong khoảng thời gian này chuyển biến của Lục An An, làm cho cả nhà bọn họ cực kì kinh ngạc.
Rõ ràng trước kia là một người kháng cự Lục Duyên kháng cự đến đến không được, hiện tại lại..


Thời thời khắc khắc đều tìm Lục Duyên.
Suy tư một lát, mẹ Lục nói: "Chúng ta đưa con đi?"
"Không cần không cần."
Lục An An khóe môi cong cong: "Mẹ, con tự mình đi là được rồi."
"Chúng ta không yên tâm."
"Nhưng đường về nhà cùng đường đến đoàn phim là ngược hướng."
Mẹ Lục: "..."
Bà cùng cha Lục liếc nhau, nghĩ nghĩ nói: "Dù sao ba mẹ hôm nay cũng không có việc gì, liền cố mà đi tiếp anh con cùng về nhà đi."
Lục An An: "..."
Nghe lời này, cô trong lúc nhất thời còn không xác định được có nên đồng tình với Lục Duyên không, quá thảm rồi.
*
Thời điểm ba người đến đoàn phim, Lục An An vừa xuống xe liền chạy không thấy thân ảnh.
"Ba mẹ con đi mua chút đồ."
Hai người hai mặt nhìn nhau, rất là bất đắc dĩ.
"Để con bé đi thôi."
"Ừ."
Lục An An thật ra cũng không chạy xa, chính là đi Starbucks mà thôi.
Bất quá sau khi tiến vào, cô có chút hối hận.
Cà phê cùng Vanilla Frost đều là đồ uống lạnh, bây giờ thời tiết quá lạnh, không thích hợp lắm.
Rối rắm vài giây, Lục An An đi tới tiệm trà sữa cách vách.
Sau khi mua mấy cốc hương vị khác nhau, cô mới đi vòng vèo trở về.
Lục An An trong tay cầm theo hai cái túi, đem mũ áo lông vũ kéo đội lên đầu, lúc này mới đón gió lạnh đi ra ngoài.
Mơi này người địa phương cũng không nhiều lắm, cô quang minh chính đại đi ở trên đường cũng sẽ không có người nhận ra.
Mới từ tiệm trà sữa đi ra ngoài, nghênh diện chính là từng trận từng trận gió lạnh.
Mùa đông ở thành phố B thật sự quá lạnh.
Cái loại lạnh này lạnh đến tận xương, từ lòng bàn chân lan tràn ra tới.
Vừa mới mưa không lâu, mặt đất còn có chút ướt.
Cô thật cẩn thận mà đi, bỗng dưng, bên cạnh truyền đến một thanh âm quen thuộc.
"Lục An An."
Lục An An bước chân dừng lại, hướng tới phương hướng của thanh âm nhìn qua.
Đập vào mắt chính là một nam nhân thân hình tuấn lãng, là người mà cô quen thuộc nhất.
Anh ta một tay cầm một ly cà phê, một cái tay khác cầm ô che mưa màu đen, cán dù là màu đen, cùng tay hắn màu trắng thực tương phản, phá lệ làm người ta chú ý.
Anh ta lúc này mặc cổ trang, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Thậm chí khiến Lục An An có một loại ảo giác..

Phảng phất anh chính là sinh ra đã như vậy.
Hai người không tiếng động đối mắt, Thịnh Hành nhẹ nhàng thở ra: "Thật sự là em."
Lục An An gật gật đầu.
Thịnh Hành nhìn cô: "Sao lại tới đây?"
Lục An An chớp chớp mắt, vừa định nói là cô tới xem Lục Duyên, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Lục Duyên cùng Thịnh Hành, cô nếu nói cô là em gái Lục Duyên, có phải Thịnh Hành về sau đối với fan nhỏ cô đây sẽ không thiên vị hay không?
Nghĩ, Lục An An mặt không đỏ tâm không nhảy nói dối: "Em tới xem Lục lão sư."
"Hửm?"
Thịnh Hành trong mắt hiện lên một tia cười: "Lúc này tới xem Lục lão sư?"
"Đúng vậy."
Lục An An gật đầu: "Cha mẹ em là người hầu nhà Lục lão sư, em từ nhỏ ở Lục gia lớn lên."
Thịnh Hành sắc mặt hơi cứng lại, nhìn cô một lúc lâu, nghi hoặc hỏi: "Phải không?"
"Đương nhiên."
Lục An An trừng lớn mắt nhìn Thịnh Hành: "Chẳng lẽ Thịnh lão sư không tin sao?"
Thịnh Hành cười khẽ, cũng không biết suy nghĩ cái gì, phối hợp nói: "Tin."
Lục An An nhẹ nhàng thở ra, nghĩ lại chính mình trước kia chắc là không có bại lộ cái gì.
Cô giả bộ oán niệm nói: "Bởi vì Lục lão sư không có về nhà ăn tết, cho nên em bị phái tới đây hầu hạ."
Thịnh Hành trong ánh mắt giấu ý cười, thấp giọng hỏi: "Hầu hạ như thế nào?"
"..

Mua trà sữa."
Lục An An nói hươu nói vượn: "Lục lão sư nói trợ lý xin nghỉ, bảo em qua hỗ trợ."
Nghe vậy, Thịnh Hành tin tưởng gật gật đầu.
"Như vậy à."
"Đúng vậy đúng vậy."
Thịnh Hành ánh mắt thâm thúy mà nhìn cô: "Tôi vừa nãy chắc là nhìn lầm rồi."
"Cái gì ạ?"
Thịnh Hành không chút để ý nói: "Lúc vừa nãy đi ra ngoài nhìn thấy trợ lý Lục lão sư ôm một đống đồ ăn trở về đoàn phim."
Lục An An: "..."
Thân mình cô cứng đờ, còn không biết phải trả lời như thế nào, Thịnh Hành liền lầm bầm lầu bầu trước tìm cái lấy cớ cho cô.
"Có thể là Lục lão sư muốn làm khó dễ em?"
"Khẳng định là vậy."
Thịnh Hành nhướng mày.

Lục An An bị anh nhìn đến nỗi ngượng ngùng, vội vàng giơ lên đồ vật trong tay, đôi mắt long lanh mà nhìn anh: "Thịnh lão sư, uống trà sữa không?"
Thịnh Hành ngẩn ra, vừa định nói không cần, Lục An An liền nói: "Không đường, còn nóng."
Cô nhìn cà phê đá trong tay Thịnh Hành, nhỏ giọng nói: "Mùa đông uống đồ lạnh đối với không tốt cho thân thể."
Thịnh Hành cười, cầm lấy: "Được, cảm ơn."
"Lần sau lại mua cho thầy."
"Được."
Trời lại bắt đầu mưa lun phun.
Lục An An không chú ý tới, ô Thịnh Hành che mưa hướng nghiêng qua phía bên cô, hai người không nhanh không chậm đi trở về phim trường.
Đi một hồi, vì phòng bị chụp, Lục An An đem trà sữa nhét trong tay Thịnh Hành liền chạy trước.
Cô phải cùng anh trai phím trước một chút, về chuyện mình nhận là người hầu nhà họ Lục.
Thịnh Hành nhìn bóng dáng cô chạy chậm rồi đi, khóe môi vô ý thức mà hướng lên mỉm cười.
*
Thời điểm Lục An An tìm được Lục Duyên, hắn cùng cha mẹ đúng lúc đang ở phòng nghỉ bên kia nghỉ ngơi.
"Anh trai."
Lục Duyên liếc mắt nhìn cô: "Đi mua trà sữa?"
"Vâng."
Lục An An cười tủm tỉm: "Ba mẹ uống trà sữa không ạ."
Mẹ Lục gật đầu: "Mẹ muốn, ba con không uống."
"Dạ."
"Anh trai muốn không?"
Lục An An chỉ vào nói: "Anh thích uống ngọt, em cố ý bảo nhân viên bỏ đường đó."
Lục Duyên buồn cười nhìn cô: "Uống."
Em gái mua, sao lại có đạo lý không cần chứ.
Lục An An cười hì hì, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Duyên.
Lục Duyên nhấp ngụm, lại luôn cảm thấy ánh mắt cô không thích hợp: "..

Em có chuyện muốn anh giúp?"
Lục An An gật đầu, trực tiếp nói thẳng: "Có."
"..."
Lục Duyên muốn chết lặng, biết ngay cô không phải đặc biệt mua trà sữa cho mình.
"Nói đi."
Lục An An dùng ánh mắt ý bảo lại gần một chút.
Lục Duyên: "Ba mẹ, con đi ra ngoài đóng phim, mọi người ở chỗ này nghỉ ngơi hay là muốn ra ngoài đi dạo?"
Mẹ Lục tò mò: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi, xung quanh có địa phương gì để thăm thú không?"
"Có, con bảo trợ lý mang mọi người đi."
"Được."
Cha Lục mẹ Lục đi rồi, Lục Duyên lười biếng mà nhìn Lục An An đang nịnh nọt: "Nói đi, muốn anh trai giúp cái gì?"
Lục An An một chút cũng không vòng vo, trực tiếp đem việc vừa mới gặp được Thịnh Hành, sau đó việc nói dối nói ra.
Lục Duyên đang uống trà sữa cũng bị sặc.
Anh nhận khăn giấy Lục An An đưa cho lau miệng, kinh ngạc hỏi: "..

Em nói em là con gái của người hầu nhà chúng ta, Thịnh Hành tin?"
"Vì cái gì không tin."
Lục An An ra vẻ đúng tình hợp lý: "Cái này rất bình thường không phải sao?"
Lục Duyên muốn nói lại thôi nhìn cô một lúc lâu, không hé răng.
"Anh trai, anh giúp em bảo mật được chưa?"
"Không được."
"Vì sao?"
Lục Duyên bĩu môi: "Em gạt những người khác anh trai có thể lý giải, đến cả Thịnh Hành cũng phải gạt?"
Lục An An gãi gãi đầu: "Không phải ý đó."
Cô nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là hai người các anh là đối thủ, vạn nhất để Thịnh Hành biết em là em gái anh, hoài nghi em là gián điệp anh phái ra thì phải làm sao bây giờ."
Lục Duyên tức giận nói cô: "Anh trai em có ấu trĩ như vậy sao?"
"Không biết."
Lục Duyên không lời gì để nói.
Nhưng tưởng tượng đến Thịnh Hành vậy mà lại phối hợp với cô diễn kịch, lại cảm thấy thật thần kỳ.
Trầm mặc giây lát, Lục Duyên đau đầu mà nhéo nhéo mi cốt nói: "Chỉ cần Thịnh Hành không hỏi, anh sẽ không chủ động nói, có thể chứ?"
"Có thể có thể, cảm ơn anh trai."
Lục An An nhìn hắn nói: "Anh trai, em không phải ghét bỏ anh, em cực kì vui vì có người anh trai như anh."
Đây là nói thật.
Tuy rằng ban đầu có chút khó có thể tiếp thu, nhưng Lục An An thật sự quá hưởng thụ, chiếm cứ tình yêu của anh trai và cha mẹ nguyên chủ, còn hưởng thụ tất cả mọi thứ của cô ấy.
Tuy rằng này không phải ý muốn của cô, nhưng cô chân chân thật thật hưởng thụ rồi, cô hiện tại phải học được cảm ơn cùng thấy đủ.
Hơn nữa ở chung một đoạn thời gian dài như vậy, nhận thức của cô đối về Lục Duyên hoàn toàn đổi mới.
Có đôi khi những lời nói trên mạng không thể tin được, là thật sự không thể tin, rốt cuộc là người như thế nào, nhất định phải tiếp xúc qua mới biết được.
Lục An An cũng muốn vì mình đã phạm phải sai mà biết lỗi, cho nên cô phải tận lực đền bù.
Cô muốn đối với bọn họ tốt, là chân thành thực cảm.

Đương nhiên, cô thật sự cảm thấy may mắn, chính mình lại có một người anh trai.
Còn là người anh trai luôn che chở cho mình nữa.
Lục An An mắt long lanh mà nhìn Lục Duyên, thâm ý trong ánh mắt kia, làm Lục Duyên bị nhìn đến hoảng hốt vài giây.
Phải được một lúc lâu, Lục Duyên mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Chúng ta là anh em, đừng nói những thứ này, đều là anh trai nên làm."
"Cảm ơn anh trai."
Lục Duyên nhìn nụ cười trên mặt cô, ánh mắt mơ hồ bất định, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Lục An An không chú ý tới, lúc này cô còn bận hưng phấn.
*
Bên kia, Du Nguyên mới từ phòng nghỉ đi ra, liền nhìn thấy bên cạnh Thịnh Hành có hai ly đồ uống.
Một ly cà phê đen đã uống qua, một ly trà sữa khác còn chưa có động qua.
Du Nguyên nhướng mi, hỏi: "Sao lại mua hai ly."
Anh ta vừa động thủ chọc ống trà sữa, vừa nói: "Mua cho tôi à, cảm ơn."
Thịnh Hành gửi tinh nhắn cho người nhà xong, mới nhớ tới câu hỏi nãy của Du Nguyên bèn trả lời.
"Không phải."
Tiếng nói vừa dứt, một viên trân châu đã bị Du Nguyên nuốt xuống.
"Không phải?"
Du Nguyên lại uống thêm một ngụm: "Cậu lại không uống trà sữa, cậu mua cho ai?"
Thịnh Hành sắc mặt thay đổi, anh cắn chặt răng nói: "Đưa đây."
Anh nhìn về phía Du Nguyên, hít sâu một chút nói: "Buông tay."
Du Nguyên: "?" Anh hoài nghi chính mình nghe lầm.
"Cậu nói cái gì?"
Thịnh Hành lạnh mặt nhìn anh ta: "Muốn uống chính mình đi mua."
Du Nguyên vẻ mặt đờ ra, nhìn thấy thần sắc anh thay đổi rõ ràng, nói thầm: "Không đến mức đó chứ, một ly trà sữa thôi mà, chẳng lẽ là người trong lòng đưa cho cậu à?"
Thịnh Hành không hé răng.
Một lúc sau, anh vô lực thở dài: "Thôi."
Du Nguyên vừa định giải thích, Thịnh Hành đã đứng dậy rời đi.
Anh ta nhìn ly trà sữa trân châu cầm trong tay, ngẩn người mất vài phút, quay đầu nhìn về phía trợ lý: "..

Cậu ấy hiện tại keo kiệt như vậy sao?"
Trợ lý lắc đầu: "..

Vừa nãy Thịnh lão sư nói là có người đưa."
"Hả?"
Du Nguyên nghẹn lại, lẩm bẩm: "Xong rồi, không phải là người cậu ấy thích đưa chứ."
Nói xong, anh ta phi phi hai tiếng: "Không có khả năng, Thịnh Hành không có người trong lòng."
Anh ta cùng trợ lý mắt đối mắt vài lần, Du Nguyên đau đầu nói: "Thôi, cô đi mua một ly trà sữa mới về cho Thịnh lão sư."
Trợ lý nhịn cười: "Vâng."
Thịnh Hành ngày thường tính tình thật ra không tồi, tuy rằng ít nói, cũng tương đối lạnh nhạt, nhưng đúng là rất ít khi tức giận với Du Nguyên.
Cho nên lần này, Du Nguyên cũng không rảnh lo nói một ly trà sữa mà thôi, Thịnh Hành vì cái gì tức giận như vậy nhưng mà anh ta đuối lý nên anh ta phải xin lỗi.
Haizz, Du Nguyên anh thật là một người đại diện không có cốt khí.
Thời điểm Lục An An từ phòng nghỉ bên kia đi ra, đúng lúc nhìn thấy Du Nguyên ngồi xổm ở bậc thang uống ly trà sữa quen thuộc, bi thương thở dài.
"Du ca?"
Lục An An gọi.
Du Nguyên quay đầu, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: "An An, em sao lại ở chỗ này?"
Lục An An há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: "Em tới xem Lục lão sư."
"Hả?"
Lục An An cười cười: "Em là người giúp việc nhà Lục lão sư, qua đây tiếp anh ấy."
Du Nguyên sặc, khiếp sợ vài giây: "Phải không."
"Ừm."
Du Nguyên gật gật đầu, giống như là tìm được đồng loại: "Lục Duyên cũng rất khó hầu hạ đi?"
Lục An An: "..

Cũng được?"
Anh trai cô thật ra rất dễ dỗ.
Du Nguyên làm như không nghe thấy, nhỏ giọng oán niệm nói: "Tính tình Thịnh Hành hiện tại là càng lúc càng lớn."
"Sao vậy?"
Du Nguyên lại đột nhiên hút một viên trân châu, nuốt xuống rồi nói: "Anh vừa nãy nhìn thấy bên cạnh cậu ấy có một ly trà sữa và một ly cà phê, tưởng cậu ta rốt cuộc hiểu được săn sóc người đại diện như anh, là mua cho anh uống, nhưng uống lên một ngụm thế mà người này liền tức giận luôn."
Anh nói: "Thật khó hầu hạ."
Lục An An sửng sốt, lúc này mới đem ánh mắt lại lần nữa dừng ở ly trà sữa trong tay anh.
Cô trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: "Du ca, trà sữa này không đường?"
"Đúng vậy."
Du Nguyên nói: "An An em nói câu công bằng xem, Thịnh Hành có phải hơi quá mức không."
Anh nhỏ giọng nói thầm: "Tuy rằng sau đó anh mới biết đây là người khác đưa, nhưng nói một câu là được không phải sao?"
Lục An An không hé răng.
Du Nguyên quay đầu nhìn cô: "An An?"
Lục An An hoàn hồn, buồn bã nói: "Du ca."
"Cái gì?"
"Em cũng giận."
Lục An An nói: "Đây là em đưa cho Thịnh lão sư! Cố ý chọn không đường, em còn mua phát cho nhân viên công tác của các anh nữa."
Du Nguyên: "..."
Hai người nhìn nhau vài giây, Du Nguyên vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, An An, Du ca không biết."
Lục An An thở dài, lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Cô trầm mặc vài giây, nói: "Bên kia có trà sữa có đường còn nóng, Du ca nếu còn muốn uống thì qua bên kia lấy."
Du Nguyên bất đắc dĩ.
Lục An An cười cười, nói: "Không có việc gì, Thịnh lão sư có thể là muốn uống trà sữa nên vậy."
Cô chỉ chỉ bên ngoài nói: "Em lại đi mua một ly là được rồi."
Nói xong, Lục An An cũng không đợi Du Nguyên phản ứng lại, xoay người liền chạy ra bên ngoài.
Du Nguyên nhìn bóng dáng cô một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy này ly trà sữa trân châu "nghẹn ở yết hầu", muốn nuốt cũng nuốt không trôi.
Khó.

Làm một cái người đại diện, hắn thật sự quá khó khăn rồi.
*
Lục Duyên tìm một vòng cũng không tìm được Lục An An.
Anh diễn chụp xong rồi, nhìn về phía Thịnh Hành: "Nhìn thấy An An không?"
Thịnh Hành sắc mặt nặng nề nói: "Không có."
Lục Duyên: "..

Ồ."
Anh nói: "Tiểu nha đầu này lại chạy đi đâu rồi."
Thịnh Hành vừa định nói, Du Nguyên từ bên kia cầm một ly trà sữa trở về: "Thịnh Hành."
Hai người Thịnh Hành quay người qua.
Lục Duyên nói: "Du ca, nhìn thấy Lục An An đâu không?"
"Ở cửa đó."
Du Nguyên nói: "Cô ấy bảo tôi cùng cậu nói một tiếng, bảo trở về nhà thôi."
Lục Duyên dở khóc dở cười: "Được rồi, tôi đi trước."
Hắn quay đầu nhìn về phía nhóm người nhân viên công tác: "Mọi người năm sau gặp."
Suất diễn năm nay của hắn, xem như quay xong rồi.
Nhìn Lục Duyên đi rồi, Thịnh Hành nhìn đồ vật trong tay Du Nguyên.
"Tìm tôi làm gì?"
Du Nguyên nói: "Của cậu, fans nhỏ của cậu lại đi mua một lần nữa đó."
Anh ta oán niệm: "Cậu sớm nói là An An mua, tôi tuyệt đối không uống của cậu."
Anh ta không lời gì để nói: "Cũng không biết một ly trà sữa, có cái gì mà phải tức giận."
Thịnh Hành ngẩn ra, nhìn ly trà sữa ấm áp trong tay này sau một lúc lâu.
Du Nguyên nói: "Chờ có chút lâu, đoàn phim cách vách vừa lúc cũng ở trong tiệm đặt hàng, An An đợi mất một giờ mới đến lượt."
Dù sao cũng phải đợi rất lâu..
Thịnh Hành đôi mắt hơi lóe lên, thấp giọng đáp: "Cảm ơn."
Du Nguyên xua xua tay: "Đừng ném sắc mặt cho tôi là được."
Thịnh Hành liếc mắt nhìn anh ta.
Du Nguyên chột dạ, vội vàng né tránh.
* * *
Sau khi lên xe, Lục Duyên kỳ quái nhìn Lục An An.
"Em vừa nãy sao lại không đi vào trong cùng Thịnh Hành chào hỏi rồi đi?"
Lục An An ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: "Nói dốii anh ấy, chột dạ."
Lục Duyên: "..."
Hắn cười nhạo: "Cùng chúng ta nói dối thì không chột dạ?"
Lục An An: "Em lúc nào thì nói dối mọi người chứ?"
Lục Duyên cũng không làm khó cô.
Lục An An quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhìn mưa phùn nhẹ phớt bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Sắp đến tết rồi."
Lục Duyên "Ừ" một tiếng, quay đầu qua nhìn.
Thời điểm nhìn gương mặt Lục An An, Lục Duyên duỗi tay, sờ sờ đầu cô.
"Một năm mới, An An của chúng ta lại càng ngày càng khỏe mạnh, vui sướng."
Lục An An khóe môi kéo lên, đôi mắt cong cong mà quay đầu lại: "Cảm ơn anh trai, anh cũng vậy."
Cô nghĩ nghĩ nói: "Hy vọng anh trai cùng ba mẹ tân năm mới thân thể khỏe mạnh, càng ngày càng tốt, An An cũng sẽ luôn bên cạnh mọi người."
Lục Duyên nhìn chằm chằm cô giây lát, nặng nề mà đáp: "Ừm."
Bỗng dưng, di động hắn chấn động.
Là điện thoại của Thịnh Hành.
Lục Duyên ngẩn ra.
Lục An An cúi đầu nhìn thấy, đôi mắt đều sáng lên: "Mau tiếp mau tiếp."
Lục Duyên: "..

Không sợ bại lộ chính mình?"
Lục An An đúng tình hợp lý: "Dù sao em hiện tại là người giúp việc nhà Lục lão sư, không sợ."
Lục Duyên liếc mắt nhìn cô, không còn lời gì để nói.
"Alo."
Lục Duyên ngữ khí không tốt lắm hỏi: "Thịnh lão sư, là đóng phim có chuyện gì sao?"
"Không phải."
Thịnh Hành ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.
Cũng không nghe ra thái độ cầu người.
Lục Duyên: "..

Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi, tìm ai?"
"Không phải tìm cậu."
Lục Duyên: "..."
Có tin tôi lập tức cúp điện thoại không hả, nhưng đối với ánh mắt sáng lấp lánh của Lục An An kia, hắn không dám.
"Lục An An ở bên cạnh sao?"
Lục Duyên mặt lạnh: "Cậu muốn cùng em ấy nói cái gì?"
Thịnh Hành: "Làm phiền đem điện thoại cho em ấy một chút."
"Cậu nói trước đã."
Ai biết cậu có phải muốn bắt nạt em gái tôi hay không.
Thịnh Hành dừng một chút, "Làm phiền Lục lão sư mở loa ngoài."
Lục Duyên: "..

Mở rồi."
Lục An An nghe được rõ ràng thanh âm của Thịnh Hành từ điện thoại bên kia truyền tới.
Thanh tuyến của anh vốn trầm thấp, nhưng hiện tại so với trước kia cô nghe được lại càng hay, càng dễ nghe, cũng càng động nhân.
Anh nói: "Lục An An, cảm ơn trà sữa của em."
"Hả?"
Thịnh Hành hơi dừng, cười khẽ nói: "Còn có, chúc mừng năm mới.".