“Phì!”Nhìn thấy đại ca như gà trống bại trận mà ủ rũ cụp đuôi, Khương Tu Võ không nhịn được cười ra tiếng, hắn biết đại ca không hề quan trọng như vậy.

Nếu không đủ tiền thì hắn sẽ đi vào vết xe đổ của đại ca, nhưng mà hắn sẽ đưa ra yêu cầu là phải bán đi làm con rể tới cửa cho nhà người ta, như vậy còn có thể có nương tử.

Lúc này là Khương Bát Đấu không vui, thổi râu trừng mắt nói: “Lão nhị, nhìn thanh danh của con xem, cả ngày trà trộn bên ngoài, chỉ khiến ta bị mất mặt xấu hổ!”“Cha, ngài nói nhi tử làm gì, chẳng lẽ Khương gia gặp kiếp nạn lần này, không phải là do công lao của ngài sao?”Khương Tu Võ tỏ vẻ không phục, sao lại nói hắn, chuyện bị lưu đày này cũng không phải là do hắn gây ra.

“Nhãi ranh, xem lão tử có đánh chết ngươi không!”Khương Bát Đấu như bị dẫm phải cái đuôi mèo, lập tức nổi trận lôi đình.

Bên trong lao ngục gà bay chó sủa, chỉ có Khương Bảo Châu ngồi vững như Thái sơn, nàng vẫn còn đang tự hỏi nhân sinh.


Trong trí nhớ, thế giới của nguyên chủ rất đơn thuần, mỗi ngày đều là ăn ăn uống uống, bẫy chim vớt cá, vốn dĩ không hề nhọc lòng vì bất cứ chuyện gì.

Thế giới này cũng không có trong lịch sử, còn đang ở thời kỳ vũ khí lạnh, ngoài việc có nhiều chủng loại rau xanh ra thì cũng không có cái gì khác đáng giá để tôn sùng.

“Chuột!”Một con chuột bò qua mặt giày của Khương Bảo Châu, làm nàng không thể không kết thúc suy nghĩ.

Nói chung trong không gian của nàng có đầy đủ các chủng loại đồ vật phục vụ cho việc ăn, mặc, ở, đi lại, số đồ ấy cũng đủ cho cả nhà dùng cả đời, dường như cũng không cần quá ưu sầu, nhưng điều đáng buồn ở đây chính là làm thế nào để nàng có thể danh chính ngôn thuận lấy đồ vật ra.

“Chớ sợ, chớ sợ!”Văn thị theo bản năng mà ôm nữ nhi vào trong ngực, giọng nói nhẹ nhàng mà an ủi nàng, không còn vẻ đanh đá như khi nói chuyện với Khương Tu Văn, giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.


“Nương, con chỉ là bị dọa nhảy dựng.

”Khương Bảo Châu có chút ngượng ngùng, nàng thấy tư thế của Văn thị không quá thích hợp, suy đoán là do đã bị quỳ trong thời gian dài nên bị vẹo, vội vàng bò dậy đến phía sau Văn thị giúp đỡ xoa bóp.

“Phu nhân, tiểu thư đã trưởng thành rồi.

”Khương ma ma ở một bên cảm động nói.

Nhoáng cái đã mười mấy năm, Khương Bảo Châu đã trở thành một đại cô nương, nếu không phải do biến cố lần này, Khương Bát Đấu cùng Văn thị đang định tìm một mối hôn nhân tốt cho Khương Bảo Châu.

“Thôi, nếu như gả cho người ta, Bảo Châu khó tránh khỏi sẽ bị người chê nghèo yêu giàu ghét bỏ, nếu như vậy thì còn không bằng cứ ở lại Khương gia, ta sẽ nuôi nàng cả đời!”Ở trong nhà thì sẽ vĩnh viễn là bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, về sau gả chồng rồi thì động một chút là bị mẹ chồng lập quy củ, vậy thì làm sao còn vui vẻ được nữa?Văn thị chỉ cần nghĩ đến điều này thì đã thấy không nỡ, nữ nhi của bà không thể bị ghét bỏ, tương lai cũng không thể làm tiểu thiếp hay di nương mà đi tranh sủng!Mấy ngày sau, Khương Bảo Châu vẫn luôn ở tại bên trong lao ngục cùng cha mẹ và huynh trưởng, cảm giác bên cạnh có người để dựa vào thật tốt, nhưng mà trong lao ngục không có nhà xí mà phải dùng bô để đi vệ sinh, hôi thối không ngửi được, hơn nữa đi tiểu sẽ phát ra tiếng, thật sự rất xấu hổ.

.