Cố Tiêu có thể tới, đáy lòng Thẩm Hi Hòa rất vui vẻ, nhưng hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, giống như lần thay quần áo trước đây vậy, nói ra những lời không nên nói.

Thẩm Hi Hòa hỏi: “…… Vậy muội bây giờ phải đi rồi sao?”Cố Tiêu gật đầu một cái, “Bánh cuốn có bọc bằng giấy dầu, huynh ăn cũng rất thuận tiện, muội trở về ăn cơm đây.

”Thẩm Hi Hòa ngây người một chút, hắn cúi đầu, cầm một cái bánh cuốn đưa cho Cố Tiêu, “Cái này cho muội……”Thẩm Hi Hòa phải đọc sách, hai cái bánh cuốn đều là cho hắn, Cố Tiêu làm sao sẽ lấy, hơn nữa, quầy hàng cách chỗ này cũng không xa.

Thẩm Hi Hòa không đợi Cố Tiêu nói xong, liền nói: “Quá nhiều rồi, một mình ta ăn không hết, muội……”Hắn nhớ rõ mỗi lần đem đồ ăn chia cho Cố Tiêu, nàng đều rất vui vẻ.

Cố Tiêu liếc nhìn Thẩm Hi Hòa, cười nói: “Huynh ăn không hết thì để dành buổi tối ăn tiếp, hoặc là chia cho bạn cùng trường cũng được, huynh từ từ ăn đi, muội đi trước đây.


”Ý cười của Cố Tiêu không chạm tới đáy mắt, lúc xoay người thì đã biến mất không còn một mảnh.

Thẩm Hi Hòa đứng yên tại chỗ, ảo não mà thở dài.

Thật vất vả Cố Tiêu mới tới đây một chuyến, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ, nhưng lại bị mấy câu nói của hắn làm cho mất hứng rồi.

Cơm vẫn phải ăn, bánh cuốn này lớn hơn so với ngày hôm qua, bên trong còn có thịt vụn, nạc mỡ đan xen, thơm mà không ngán.

Ăn xong một cái, Thẩm Hi Hòa không nỡ ăn cái thứ hai.

Ngày mai, chắc là đại oa sẽ tới.

Thẩm Hi Hòa cầm bánh cuốn trở về, bả vai bỗng nhiên bị người ta chạm vào một cái, hắn quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Trần Ninh Viễn.

Trần Ninh Viễn nói: “Vừa rồi giống như đã thấy lệnh muội…… Hi Hòa huynh, giữa trưa hôm nay là lệnh muội tới đưa cơm sao?”Thẩm Hi Hòa gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải,nên đơn giản là không trả lời.

Trần Ninh Viễn cũng không thèm để ý, “Chắc là đúng rồi, nhìn từ xa đã cảm thấy quen mắt.

”Trần Ninh Viễn mi thanh mục tú, khi nhắc tới Cố Tiêu thì trong mắt mang theo ý cười, rất ôn nhu.

Thẩm Hi Hòa nhéo ngón tay, hắn không biết Trần Ninh Viễn có ý gì, chỉ biết rằng mình cực kỳ chán ghét loại cảm giác này, người Cố Tiêu thích chính là hắn, là người của hắn, hắn không muốn từ trong miệng người khác nghe được tên Cố Tiêu.


Cho dù người này là bạn tốt của hắn cũng không được.

“Ngươi làm gì cứ nhắc đến muội ấy?” Thẩm Hi Hòa mặt vô biểu tình, “Nếu ngươi xem ta là bằng hữu, vậy cách…… xá muội xa một chút.

”Trần Ninh Viễn: “……”Thật sự là oan uổng mà, hắn lúc nào cũng nhắc đến chứ, hắn không phải cũng nhắc tới đại oa sao, vì sao lại không thấy Thẩm Hi Hòa tức giận như vậy.

“Bởi vì đó là muội muội huynh nên ta mới nói,huynh với ta là huynh đệ chi giao, lệnh muội lại……”Thẩm Hi Hòa sắc mặt lạnh xuống: “Ngươi còn nói?”Trần Ninh Viễn dùng quạt gõ nhẹ vào khóe miệng, “Là ta hồ đồ, nếu huynh đã không thích nghe,vậy ta sẽ không nói nữa.

”Thẩm Hi Hòa mím môi đi về phía trước, Trần Ninh Viễn vài bước đã đuổi kịp, “Đây là thức ăn gì vậy, chưa thấy huynh ăn qua bao giờ.

”Đây là bánh cuốn Cố Tiêu mang cho hắn.

Thẩm Hi Hòa nói: “Bánh cuốn, mang hơi nhiều nên ăn không hết, giữ lại để buổi tối ăn.

”Trần Ninh Viễn “bá” một tiếng mở quạt ra, cán quạt được đẽo bằng tre, trên mặt quạt có vẽ trúc đen nhìn giống như được sinh ra từ trong đó vậy, “Món này ăn ngon, còn nóng hổi, ăn cũng tiện lợi hơn nhiều.

”Thẩm Hi Hòa trầm mặc một chút, Trần Ninh Viễn nói không sai, bánh cuốn còn nóng, còn tiện lợi, hắn ăn một cái có thể ăn no bảy phần.

Nếu như tới trước cửa thư viện bán, chẳng phải là có thể ngày ngày nhìn thấy hay sao.

Thẩm Hi Hòa cong nhẹ khóe miệng ,lại nhanh chóng buông xuống, “Cảm tạ”Trần Ninh Viễn: “Cảm tạ ta làm gì.


”Thẩm Hi Hòa đưa mắt nhìn bánh cuốn, “Ninh Viễn huynh ngươi nếm thử xem bánh này hương vị như thế nào.

”Trần Ninh Viễn: “Ta?”Thẩm Hi Hòa nói: “Đúng vậy.

”Trần Ninh Viễn gia cảnh tốt, nếu hắn cũng cảm thấy hương vị không tồi, vậy có thể tới cửa thư viện bán rồi.

Đến lúc đó hắn cũng có thể ra hỗ trợ một phen.

Trần Ninh Viễn gật đầu, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.

”Bánh cuốn có vỏ mỏng, nhưng lại có thể đem nhân bọc đến kín mít, bên trong có trứng gà, hương vị thơm nồng.

Trần Ninh Viễn tuy đã ăn cơm xong, nhưng vẫn cảm thấy ăn ngon, “Không tệ.

”.