Trần Văn Ngũ mãi cho đến buổi tối cũng chưa về đội thanh niên trí thức, cho nên đêm đó, toàn bộ đại đội đều náo loạn một trận.
Đại đội trưởng dẫn toàn bộ người trong thôn, như nổi điên mà bắt đầu lục soát khắp nơi tìm người.

Bọn họ lật tung cả thôn Hòa Sơn tìm một lần, sau đó lại đi tìm một vòng qua đại đội lân cận, cuối cùng lúc lên núi liền phát hiện Trần Văn Ngũ bị treo ở trên một thân cây to.
Lúc ấy Trần Văn Ngũ đã hôn mê, cả người vẫn luôn mơ mơ màng màng nói sảng.

Mọi người nhìn cả người hắn đều là bùn, là vết thương, một đám đều nhịn không được len lén phỏng đoán hắn chắc là đắc tội người nào rồi.

Bằng không thì một người đang yên đang lành, sao có thể bị biến thành bộ dáng như bị ma bắt thế này?
Có mấy thành viên trong đội thanh niên trí thức mơ hồ biết tính tình cũng như phẩm hạnh của Trần Văn Ngũ.

Có người nhịn không được hừ lạnh một tiếng, cảm thấy hắn đây là tự làm tự chịu, một chút cũng không thấy tội nghiệp hắn.
Đổng Hiểu Na và Tôn Thái Thái hiện giờ đã đứng hai bên đối lập, rất nhiều lần Đổng Hiểu Na trông thấy Tôn Thái Thái cùng Trần Văn Ngũ thường xuyên đi cùng nhau rất gần gũi.

Hơn nữa ngày hôm qua chuyện Tôn Thái Thái gào thét cầu Trần Văn Ngũ, Đổng Hiểu Na mơ hồ có thể đoán được quan hệ hai người này không bình thường.
Mọi người đều tự mình có một phỏng đoán trong lòng, nhưng tuyệt đối không có ai nghĩ chuyện này là do phụ nữ làm.

Bởi vì thương thế trên người Trần Văn Ngũ đây, vừa thấy liền biết chỉ có thể là đàn ông trưởng thành mới có thể đánh ra được.
Trần Văn Ngũ ngày hôm sau mới tỉnh lại, hắn vừa tỉnh liền phát hiện mình đã được cứu, Trần Văn Ngũ nhất thời liền nhịn không được khóc rống lên.

Nam thanh niên trí thức ở cùng phòng với hắn thấy thế, cũng bị bộ dáng này của hắn doạ sợ.


Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người đàn ông lớn như vậy, lại gào khóc lên như một đứa trẻ?
Nam thanh niên trí thức nhịn không được lo lắng nói: "À mà......!Trần thanh niên trí thức, anh không sao chứ?"
Ngày hôm qua khi Trần Văn Ngũ còn hôn mê, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm nói cái gì đó.

Tuy rằng đứt quãng nghe không quá rõ ràng, nhưng bộ dáng thần thần thao thao đó cũng rất dọa người.
Trần Văn Ngũ cũng không phản ứng lại người kia, hắn ghé vào trên giường khóc lớn trong chốc lát, đột nhiên liền nghĩ tới cái gì, hắn cuống quít từ trên giường nhảy xuống dưới, vội vã đi ra ngoài.
Không được, hắn cần phải đem chuyện này nói cho đại đội trưởng, nói cho tất cả xã viên.

Đại đội bọn họ có con nữ yêu tinh, bọn họ cần phải đưa cô ta đến Cục Công An đi.
Trần Văn Ngũ chưa bao giờ là người có thể ăn thiệt thòi, hắn muốn đem những việc này nói cho ba mẹ hắn, hắn nhất định phải làm cho ả Lý Khanh Khanh đê tiện kia trả giá đắt.
Vì lúc đi quá sốt ruột, Trần Văn Ngũ đã quên trên người mình đều là thương tích, liền làm động tới miệng vết thương trên người, hắn tức khắc đau đến nhe răng trợn mắt một trận.
Cơn tê tái này cũng lập tức làm Trần Văn Ngũ bình tĩnh lại.

Hắn tìm được đại đội trưởng rồi, hắn phải nói như thế nào? Nói Lý Khanh Khanh kỳ thật là yêu tinh, nói Lý Khanh Khanh hành hung hắn một trận? Hay là nói hắn theo dõi Lý Khanh Khanh không thành, cuối cùng bị giáo huấn ngược lại một trận?
Vô luận là nói thế nào, người trong thôn đều không thể tin tưởng lời nói một bên của hắn.

Ai sẽ tin tưởng một người phụ nữ yếu ớt như Lý Khanh Khanh, có thể đánh cho một người đàn ông cao lớn thô kệch như hắn thành như vậy?
Hơn nữa cho dù có người tin hắn nói, bọn họ lấy cái gì lý do gì đưa Lý Khanh Khanh đến công an? Nói Lý Khanh Khanh kỳ thật là một nữ yêu tinh đáng sợ sao?
Hiện tại mấy chuyện mê tín dị đoan cực kỳ nhạy cảm, nếu hắn dám lấy cái lý do này định tội Lý Khanh Khanh, đến cuối cùng thì người có chuyện chính là hắn.

Càng quan trọng hơn chính là, hắn không có bất luận cái chứng cứ gì là những vết thương này đều do Lý Khanh Khanh đánh cả.
Trần Văn Ngũ nghĩ tới nghĩ lui, bước chân bất tri bất giác chậm lại.

Hắn nghĩ đến bộ dáng tà hồ của Lý Khanh Khanh ngày hôm qua, nếu hắn thật sự đi tố giác cô ta, lỡ như Lý Khanh Khanh không bị đưa vào Cục Công An, hắn cảm thấy lấy tính tình của người phụ nữ kia, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Trần Văn Ngũ tưởng tượng đến cảm giác một mình ở trong núi sâu, sắc mặt liền nhịn không được càng thêm tái nhợt.

Hắn nghĩ mà sợ, thân thể run run một chút, trong chốc lát không biết nên làm cái gì bây giờ?
Dương Thành Hách vốn đang đang cùng người khác nói chuyện, đột nhiên thấy Trần Văn Ngũ mất hồn mất vía đứng ở giữa lộ, hắn nhịn không được kéo người nọ tò mò đi tới.
Trong mắt người ngoài, Dương Thành Hách vẫn luôn là một người hiền lành chất phát, hắn thấy bộ dáng Trần Văn Ngũ chật vật, liền lộ ra vẻ mặt quan tâm hỏi: "Trần đại ca, anh đỡ hơn chưa?"
Trần Văn Ngũ đột nhiên nghe được tiếng của Dương Thành Hách, trên khuôn mặt bầm dập lộ ra một mạt hoảng hốt.

Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy quan tâm của Dương Thành Hách, trong lòng nhịn không được bực bội, liếc dài một cái.
Người Trần Văn Ngũ không thích nhất trong các nam thanh niên trí thức chính là Dương Thành Hách, tiếp theo chính là người anh ruột có chút bản lĩnh kia của Dương Thành Hách.

Muốn hỏi giữa hai người bọn họ có từng xảy ra chuyện gì, thì kỳ thật bọn họ thật đúng là chưa từng nói chuyện được mấy câu, mỗi lần gặp mặt cũng chỉ khách khách khí khí lên tiếng chào hỏi mà thôi.
Nhưng mà bọn họ cứ xem đối phương không vừa mắt, cứ cảm thấy đối phương hình như có thể nhìn ra bản tính của mình vậy.

Cái này có thể kêu là, đại khái là đồng loại nhìn ra nhau đi.
Trần Văn Ngũ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn một cái, sau đó ngữ khí nhàn nhạt nói: "Không có gì, chỉ là một ít thương ngoài da mà thôi."
Dương Thành Hách nghe vậy trong lòng nhịn không được cười khẽ, nhưng trên mặt hắn vẫn đầy mặt quan tâm nói: "Không có gì là tốt rồi, cũng không biết người nào lại phát rồ như vậy, thế mà đem Trần đại ca treo lên trên cây? Cũng may đội thanh niên trí thức chúng ta mỗi ngày đều điểm danh, bằng không nói không chừng Trần đại ca đã xảy ra chuyện rồi."
Hắn vừa nói, vẻ mặt lại làm ra bộ dáng nghĩ mà sợ, giống như người bị treo trên cây không phải Trần Văn Ngũ mà là hắn vậy.


Trần Văn Ngũ nhìn hắn giả mù sa mưa, tức khắc nhịn không được thấy ghê tởm một trận, ở trong lòng phun một ngụm nước bọt.
Dương Thành Hách tiếp tục nói: "Vậy Trần đại ca có trông thấy người hành hung kia là ai hay không? Trần đại ca yên tâm, đại đội xảy ra chuyện như vậy, chúng ta nhất định giúp anh bắt người nọ ra."
Lúc này, cái người phát rồ trong miệng Dương Thành Hách đang theo vài người trong thôn đi về phía Trần Văn Ngũ bên này.

Dọc đường đi cô vẫn thản nhiên như không có việc gì, thỉnh thoảng còn cười cười gật đầu với mấy người bên cạnh.
Trần Văn Ngũ vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn kia của Lý Khanh Khanh, lời muốn nói trong miệng tức khắc liền sợ hãi nuốt vào.

Dương Thành Hách thấy sắc mặt của hắn thập phần khó coi, nhịn không được dõi theo tầm mắt hắn nhìn về phía bên kia.
Sau đó hắn liền thấy một đám phụ nữ hay nhiều chuyện đang nhanh chóng đi về phía bọn họ bên này.

Không đợi Dương Thành Hách xoay người rời đi, thì bọn họ đã bị một nhóm các cô các bà miệng lưỡi dữ dội vây quanh lấy.
Mọi người trước sau ồn ào hỏi thăm tình huống Trần Văn Ngũ một chút, có rất ít người thật sự quan tâm đến sức khỏe Trần Văn Ngũ, đại đa số người lại quan tâm là Trần Văn Ngũ có phải đắc tội với ai hay không?
Ngay từ đầu, mọi người quan tâm hỏi thương thế của Trần Văn Ngũ một chút, sau khi xác định không có gì nghiêm trọng, liền bắt đầu dò hỏi lên, hỏi Trần Văn Ngũ có nhìn thấy mặt kẻ xấu hành hung hắn hay không.
Trần Văn Ngũ vừa giả lả đối đáp có lệ với người chung quanh, vừa thỉnh thoảng nhìn lén về phía Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái, rõ ràng kẻ hành hung đang đứng ngay trước mặt hắn, nhưng mà nửa chữ tố cáo hắn cũng không dám nói ra.
Lý Khanh Khanh thấy thế buồn cười, cong cong khóe miệng, thỉnh thoảng cũng hùa theo mọi người biểu đạt chút quan tâm đối với xã viên.
Lý Khanh Khanh còn học theo ngữ khí của Trương Đại Nương nói: "Đồng chí Trần Văn Ngũ, đồng chí không cần phải sợ hãi, cứ nói tên hung phạm phía sau ra đi, công xã chúng ta nhất định sẽ không có chuyện bao che phạm nhân, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh."
Những người khác nghe vậy cũng sôi nổi phụ họa theo, nhưng mà sắc mặt Trần Văn Ngũ lại càng ngày càng trắng, hắn chỉ cảm thấy Lý Khanh Khanh trước mắt là đang uy hiếp hắn.
Lúc này rõ ràng đang là buổi trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt, nhưng Trần Văn Ngũ lại cảm thấy cả người đều lạnh lẽo.

Hắn đầy mặt xấu hổ nói: "Tôi......!Kỳ thật tôi không thấy rõ bộ dáng đối phương, bất quá tôi dám xác định đối phương hẳn là một người nam."
Khi Trần Văn Ngũ nói lời này, còn cố ý nhìn về phía Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái, khi nhìn thấy Lý Khanh Khanh mỉm cười vừa ý, trong lòng hắn miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất khó chịu.
Dương Đại Nguyệt cao giọng hỏi: "Đồng chí Trần này, cậu nói xem thôn Hòa Sơn chúng tôi nhiều năm như vậy cũng chưa từng xảy ra chuyện này, sao đột nhiên cậu mới vừa tới đây, liền có người nhìn cậu không vừa mắt, đánh cậu một trận như vậy chứ?"
Hiện tại không khí tại các đại đội đều rất ôn hòa, mấy chuyện đánh nhau ẩu đả đều rất ít phát sinh.
Mà Trần Văn Ngũ một thân thương hoạn này, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng thầy thuốc trong thôn đã xem qua thương thế, liền phát hiện đối phương cũng không có ý muốn lấy mạng hắn.

Nếu đối phương không có tàn nhẫn hạ sát thủ, như vậy chính là mấy ân oán cá nhân linh tinh mà thôi.
Người trong thôn chỉ quan tâm có phải xuất hiện một phần tử cực đoan nào hay không, cho nên sau khi xác định chỉ là mấy chuyện ân oán cá nhân, trong lòng mọi người lúc này mới nhịn không được thở ra một hơi.
Cuối cùng Trần Văn Ngũ vẫn đi đến chỗ đại đội trưởng, nhưng không dám chỉ ra là Lý Khanh Khanh làm, hắn chỉ có thể đánh rớt răng nuốt máu vào trong thôi.
Bởi vì cho dù hắn có lấy hết can đảm chỉ ra đi chăng nữa, hắn cũng không nhất định có thể kiếm được chỗ tốt nào.

Không nói đến chuyện mọi người có tin hắn hay không, sau lưng Lý Khanh Khanh còn có một chỗ dựa rất lớn là Thẩm Mộ Quân kìa.
Trần Văn Ngũ nhớ tới cảnh tượng ngày đó Thẩm Mộ Quân đi đón Lý Khanh Khanh, cái tên tàn phế kia vậy mà có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến vậy, không thể nghi ngờ là hắn đang tuyên cáo với người khác rằng hắn rất để ý Lý Khanh Khanh.
Bởi vì Trần Văn Ngũ không biết là ai đánh hắn, hơn nữa chính hắn cũng không muốn làm lớn chuyện này, nên cuối cùng chỉ nói cho Thẩm Tu Dương biết tình hình, chứ không đi báo lên Cục Công An như trước kia.
Cùng ngày hôm đó, sau khi cơm chiều xong, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân liền cầm ngải thảo ở nhà đuổi muỗi.
Bên ngoài liền truyền đến một tràng tiếng đập cửa, Lý Khanh Khanh đang muốn đứng dậy đi ra ngoài xem, liền nghe thấy Thẩm Nhạc Hương hô: "Các người tới nhà chúng ta làm cái gì?"
Giọng nói the thé của Tống Thanh Mân liền truyền đến, trong thanh âm lộ ra một mạt không kiên nhẫn, "Cái con nhãi ranh này ăn nói kiểu gì vậy? Mấy ngày không gặp liền không bớt thưa gửi người lớn à?"
Ngay sau đó là giọng Thẩm Hạ Quân, "Được rồi, cô bớt tranh cãi giùm tôi đi."
Sau đó, hắn lại hạ giọng hỏi Thẩm Nhạc Hương: "Nhạc Hương à, cha nương con đâu?"
......
Lý Khanh Khanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, liếc mắt một cái, lại đưa tay qua cầm lấy ngải thải trong tay đối phương, nói: "Đi đi, tìm anh đó."
Thẩm Mộ Quân bị khói xông đến mắt có hơi đỏ lên, cộng với cái bề ngoài đẹp mã này của hắn, vành mắt đỏ lại giống như hắn mới vừa trang điểm vậy.
Hắn nghe Lý Khanh Khanh nói xong cũng không lập tức đi ra ngoài, mà cúi đầu nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Phỏng chừng là tới xin lỗi, chúng ta cùng nhau đi ra đi."
Cái chuyện xin lỗi này, nếu Lý Khanh Khanh không có ở đó thì không còn ý nghĩa.


Hắn nghẹn lâu như vậy, chính là muốn tỏ rõ thái độ của mình cho cô thấy.
Lý Khanh Khanh nghe vậy cũng không làm ra vẻ, xoay người cầm ngải thảo đi ra ngoài trước.

Thẩm Mộ Quân thấy thế liền đẩy xe lăn đi theo sau.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân ra tới, mới phát hiện trong sân viện nhà bọn họ đang có bảy tám người đang đứng.
Làm Lý Khanh Khanh cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lúc này không chỉ có Thẩm Lệ Nghiên tới, ngay cả Dương Từ vẫn luôn chưa lộ mặt cũng tới.
Đây là lần đầu tiên Lý Khanh Khanh đối diện với nam chính, tuy thông qua ký ức mơ hồ của nguyên chủ, cô cũng biết diện mạo nam chính trông như thế nào.

Chính vì tràn ngập lòng hiếu kỳ, nhất thời cô vẫn không nhịn không được nhìn nhiều hắn một cái.
Lý Khanh Khanh không biết chính là, bởi vì nhìn nhiều một cái này của cô, sau mấy ngày nữa sẽ đưa tới không ít phong ba.
Thẩm Mộ Quân khi nhìn thấy ánh mắt Lý Khanh Khanh nhìn Dương Từ, trên khuôn mặt vẫn luôn không có biểu tình gì rốt cuộc lộ ra ra một vết rách.
Hắn bất động thanh sắc liếc Dương Từ một cái, không biết như thế nào liền nhớ tới một sự kiện trước đây rất lâu, trong đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Mộ Quân, nhiệt độ lập tức hạ xuống đỉnh điểm.
Thẩm Lệ Nghiên thấy hai người ra tới, liền mở miệng nói trước: "Anh cả, chị dâu, hôm nay chúng em qua đây để xin lỗi anh chị.

Vốn dĩ đã hẹn trước là ngày hôm qua đến đây, nhưng ngày hôm qua đồng chí Trần Văn Ngũ mất tích, cả nhà đều theo đại đội đi ra ngoài tìm người, cho nên mới trì hoãn thời gian xin lỗi."
Lời này của Thẩm Lệ Nghiên kỳ thật cũng là nửa thật nửa giả, nhà bọn họ ngày hôm qua xác thật đi theo mọi người cùng nhau đi tìm Trần Văn Ngũ, nhưng nếu không có chuyện đó, Thẩm Lệ Nghiên cũng muốn trì hoãn lại, chờ Dương Từ trở về, cùng cô ta đến nhà anh cả.
Thẩm Lệ Nghiên làm như vậy có nguyên nhân, cô ta cũng không lo lắng anh cả và chị dâu có thể làm gì mình, chỉ là muốn mượn cơ hội này, làm Dương Từ hiểu rõ thái độ của Thẩm Mộ Quân hiện tại.
Lý Khanh Khanh biết Thẩm Lệ Nghiên rất thích giở mấy trò ngoài mặt lễ nghĩa này, trong mắt nhịn không được hiện lên một mạt phiền chán.
Thẩm Mộ Quân thấy bộ dáng cô cũng không quá muốn nói chuyện, vì thế mở miệng nói: "Nếu tới xin lỗi, vậy cho chúng tôi xem thành ý của các người đi."
Thẩm Mộ Quân nói xong, nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người một cái, hắn hiện giờ rõ ràng ngồi trên xe lăn, đôi chân cũng tàn phế, nhưng khi hắn nhìn người, lại làm cho mọi người có cảm giác hắn đang nhìn xuống bọn họ.
Trong lòng Thẩm Hiệu Quân hiện lên một mạt không phục, hắn thật sự không rõ anh cả có chỗ nào hơn người mà cứ ra bộ cao nhân nhất đẳng? Vì sao mỗi lần gặp là đều ta dáng trưởng bối nhìn người khác?
Khi Thẩm Hiệu Quân âm thầm chửi trong bụng, đôi mắt đen của Thẩm Mộ Quân đột nhiên dừng ở trên người hắn, "Chú Út, chú nói trước đi."
Đột nhiên bị điểm danh, sắc mặt Thẩm Hiệu Quân trắng nhợt, thấy người chung quanh đều nhìn chằm chằm hắn, chỉ có thể không tình nguyện bước lên trước một bước.
Thẩm Hiệu Quân âm thầm ấp ủ cảm xúc một chút, nói: "Anh cả, chị dâu cả, chuyện tham lam đồ vật lúc trước là chúng em không đúng.

Chúng em không nên vì một chút xíu lợi ích nhỏ nhoi mà không nhớ tình anh em nhiều năm như vậy, em càng không nên dung túng cho Tình Hoa đi lấy đồ đạc của anh chị, lần này em thật sự biết sai rồi.

Xin anh cả và chị dâu tha thứ cho em lần này."
Thẩm Hạ Quân một bên nghe vậy hừ lạnh một tiếng, bởi vì chuyện Thẩm Hiệu Quân tranh thủ đánh hắn một trận, trong khoảng thời gian này, quan hệ của hắn cùng Thẩm Hiệu Quân cũng khá căng thẳng.
Đôi mắt đen của Thẩm Mộ Quân chuyển hướng về phía Thẩm Hạ Quân, Thẩm Hạ Quân tức khắc nhịn không được đứng thẳng lưng lên, vẻ mặt như tiểu binh đang sắp duyệt binh.
Khi tầm mắt của Thẩm Mộ Quân dừng lại ở trên người hắn, Thẩm Hạ Quân cảm thấy sao ánh mắt anh cả có chút kỳ quái.

Cặp mắt đó dường như nhìn thấu hết thảy, phảng phất như đang nhìn xuyên qua hắn, trông thấy cái gì kỳ quái vậy.
Thẩm Hạ Quân bị ý tưởng của mình dọa phát ngốc, hắn nhịn không được mở miệng nói: "Anh cả, anh đang nhìn cái gì vậy?".