Hướng Hi không cần nhìn cũng biết cô ta đang nghĩ gì, cũng không thèm để ý, quan điểm sống không giống nhau, chỉ cần đừng gây phiền toái cho cô là được, dù sao cô thích sống cuộc sống bình yên thoải mái và hạnh phúc.

Tất nhiên, đi l3n đỉnh cao của cuộc sống, cũng là có thể, nhưng việc này không vội vàng được.

“Cao Thịnh, chúng ta đi thôi.

” Hướng Hi cùng Cao Thịnh cùng nhau ra cửa.

Khi cô ra cửa, ở trên đường gặp người trong thôn, đều tò mò hỏi thăm vết thương cô, Hướng Hi trên mặt mang theo tươi cười chào hỏi mọi người, chờ đi lên đường nhỏ, liền cơ hồ không có gì người.

Tuy nhiên, chưa đi được bao xa, Hướng Hi liền thở hồng hộc đi lên.

“Nàng mệt à?” Cao Thịnh dừng lại hỏi nàng, khi anh quay đầu lại liền thấy nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hướng Hi, trông giống như một người đẹp ốm yếu, hắn thấy Hướng Hi thân hình lung lay, vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng, “Đầu khó chịu?”“Quên đi, chúng ta không trở về nhà mẹ đẻ của nàng, chờ nàng tốt lên lại nói.


” Cao Thịnh nói liền phải đưa nàng trở về.

Hướng Hi vội vàng duỗi tay đem người giữ chặt, “Cao Thịnh, anh dìu em đi thôi, nếu em không bị thương ở đầu, như thế nào có thể đem bạc lấy về tới?”Nàng nói hướng Cao Thịnh chớp chớp mắt.

Cao Thịnh không đồng ý, “Thân thể của em quan trọng.

”“Chỉ là em quá yếu.

Kỳ thực thì không có vấn đề gì cả.

Thật đấy, anh không tin thì cho anh sờ mạch của em nha?” Cao Thịnh thể hiện kỹ năng y thuật hời hợt, sờ s0ạng mạch, xác định Hướng Hi quả thực chỉ là hụt hơi vì yếu đuối mà thôi, đi một bước thở ba lần, chỉ có thể rầu rĩ mà đáp ứng rồi.


Hướng Hi tiện thể dựa vào trên cơ ngực của hắn, tâm tình rất là không tồi, một đường đến hạnh hoa thôn, khóe miệng đều là giơ lên.

Bọn họ đi đường nhỏ, hơn nữa hướng nhà dựa vào đỉnh núi bên này, một đường đi qua cũng không gặp bất kỳ người dân nào, nhanh chóng đến trước cửa nhà.

Cao Thịnh giơ tay gõ cửa nhà.

Kỳ thật không cần gõ cửa, Hướng gia nhà nghèo, cũng không giàu có, sân tường vây chính là rào tre tường, chỉ cao hơn một mét một chút, Hướng Hi đứng ở đây có thể nhìn rõ bên trong.

Khom lưng quét rác là một phụ nhân đúng là đại tẩu Hồ Thị.

Hồ thị nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn thấy hai người, có chút kinh ngạc, vội vàng ném chổi xuống, đi tới mở cửa sân, “Nhị muội? Nhị muội phu? Sao các ngươi lại tới đây?”“Bên cạnh nhà ở mới sửa lại?” Hướng Hi không nói chuyện với cô, cô nhìn quanh nhà nói, “Hậu viện cũng sửa chữa? Trong nhà có ăn thịt không?”“Không, không có ăn.

” Hồ thị trả lời câu cuối.

Hướng Hi nhướng mày, chờ giữa trưa thời điểm ăn cơm, liền biết Hồ thị những lời này là có ý tứ gì.

.