Cố Diệu đã từng nghe nói trong hồ nước mặn sẽ không có cá: “Từ Yến Chu, bên cạnh hồ nước có cây cỏ gì không?”

Từ Yến Chu lắc đầu: “Không có, không có gì cả, đường rất xa, không cho đi.”

Càng nghe càng giống hồ nước mặn, Cố Diệu rất muốn đi, nhưng nàng lại nói: “Được được được, ta không đi, không đi.”

Từ Yến Chu rất hận bản thân vô dụng, vạn nhất nếu Cố Diệu đi đến nơi đó phải băng qua hai ngọn núi, không biết sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì: “Trong hồ thật sự không có gì cả, ta nhớ rõ ngọn núi phía trước có một cây đại thụ ăn được quả.”

Vậy thì đến hồ nước xong thuận tiện hái trái cây, nàng vẫn nhiều lần cam đoan tuyệt đối không đến hồ bên kia với Từ Yến Chu: “Huynh yên tâm, ta tuyệt đối không đi đâu.”

Sắc mặt chàng nghiêm nghị: “Không cho đi.”

Cố Diệu gật đầu liên tục: “Không đi! Huynh cố gắng dưỡng thương, ta gọi Yến Nam vào nói chuyện với huynh.”

Nàng vừa ra ngoài liền đi đến nơi mà Từ Yến Chu nói đến, qua hai ngọn núi, nàng đi rất nhanh nên chỉ hơn một canh giờ đã đến.

(1 canh giờ bằng 2 tiếng)

Chiếc hồ màu bích lục mênh mông vô tận, xung quanh hồ không hề có cỏ dại, trên mặt cát lại có nhiều khối đá trong suốt.

Xa hơn một chút, cuối đường chân trời là những dãy núi xanh thẫm uốn lượn.

Cố Diệu không thể định nghĩa được tâm tình của bản thân bây giờ như thế nào, nàng muốn thỏi vàng thỏi bạc nào, có một cái hồ như vậy không phải đủ rồi sao.

Cố Diệu đi đến bên hồ, nâng tay vục một ít nước uống thử, có vị mặn.

Quả đúng là hồ nước mặn.

Có rất nhiều muối thạch trên nền cát ven hồ, nàng hận không thể chuyển những thứ này đem về hết. Một đường lưu đày như vậy, chỉ có thể gặm mấy miếng bánh khô cằn, mãi cho đến khi tới Ngọc Khê Sơn các nàng mới được ăn muối.

Muối là gia vị chính, giống như món thỏ om không có muối thì sao được gọi là thỏ om nữa.

Nếu có muối còn có thể kiếm được tiền, một hồ nước rộng lớn như thế này, màu xanh bích lục tựa như phỉ thúy, nhưng trong mắt Cố Diệu nó lại lấp lánh ánh vàng.

Cố Diệu đã xuyên đến nơi này được hơn một tháng, cũng có một chút hiểu biết về Đại Sở. Ở Đại Sở cấm không cho tư nhân buôn bán muối, hầu hết các ruộng muối đều nằm ở bờ biển tỉnh Giang Nam, việc vận chuyển không có nhiều thay đổi làm cho giá muối cực kỳ cao.

Một đấu muối bốn trăm tiền, một đấu gạo hai trăm tiền.

Muối còn đắt hơn cả gạo.

Muốn ăn muối phải đóng thuế, dân thường không ăn nổi chỉ có thể mua muối lậu, mà muối lậu cũng không hề rẻ chút nào.

Tuy rằng Cố Diệu sẽ không mở ruộng muối nhưng nào có thể nấu muối nha, nhiều thạch muối như này sẽ nấu ra không ít muối.

Trước kia Từ Yến Chu đi qua hồ nước này thấy trong hồ không có cá nên không dám uống, cũng may mắn chàng không uống để Cố Diệu phát hiện ra đây là hồ nước mặn.

Cố Diệu khom lưng nhặt muối thạch.

Từng miếng muối thạch sáng ngời trong suốt, có hình dạng khác nhau, Cố Diệu cảm thấy so với trân bảo nó còn dễ nhìn hơn.

Nhặt đầy sọt, tuy rằng không muốn nhưng chỉ có thể rời đi, tương lai vẫn còn dài, chờ khi dùng hết lại đến nhặt cũng không sao.

Đường núi không dễ đi chút nào, trên lưng lại phải gùi mấy chục cân muối thạch, Cố Diệu đi chậm hơn rất nhiều, nàng lại nhớ ra Từ Yến Chu nhắc đến quả dại.

Tháng mười, trái cây nhất định đã chính mọng, chua chua ngọt ngọt nha.

Lúc ở mạt thế, đừng nói là hoa quả đến quả khô cũng không có lấy một trái.

Đã nhiều năm rồi Cố Diệu không được ăn, trên gùi của nàng còn trống một chỗ, hái quả mang về cho Từ Yến Chu và những người khác ăn.

Trên núi toàn là bụi cây rậm rạp, mà Từ Yến Chu chỉ nói qua cho nên nàng đã phải tìm rất lâu, nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện ra.

Cố Diệu dừng lại lau mồ hồi, uống mấy ngụm nước nghỉ ngơi một lúc, nàng mới tiếp tục tìm kiếm khắp ngọn núi.

Ông trời không phụ lòng người, trên một con dốc thoai thoải phía xa, nàng nhìn thấy một vài cây ăn trái, những quả màu vàng trên nhánh cây lá đỏ, trông giống hệt như chiếc đèn lồng nhỏ.

Đứng ở xa nàng đã ngửi được mùi thơm quả chín. Táo dại ở trên núi không lớn, nhưng các trái đều đã chín mọng, rất đáng yêu.

Cố Diệu hái liên tục bảy tám trái đổ đầy giỏ, trên tay cầm theo một quả, đang định rời đi nàng lại nhìn thấy một tổ ong trên con dốc kia.

Tổ ong rất lớn, có thể thấy được mật vàng óng ánh bên trong. Nàng nghĩ thầm, nếu có thể ăn được một miếng mật ong thì quá ngọt ngào nha.

Mật nhiều như vậy có thể cho Từ Yến Chu uống mỗi ngày một chén nước mật ong, vết thương có lẽ càng nhanh bình phục hơn.

Nàng cực kỳ muốn lấy.

Hóa ra mùi thơm ngọt vừa rồi không phải hương trái cây mà là hương mật ong. Có mật ong sẽ không cần phải mua đường nữa.

Nhưng Cố Diệu chỉ có một cái gùi, nàng tiếc không muốn bỏ muối thạch, cũng tiếc trái cây.

Tổ ong này cũng không chạy được, nàng có thể đợi ngày mai lại đến.

Cố Diệu khắc sâu hình dáng của tổ ong vào trong lòng, nhanh chân đi về căn nhà tranh, về đến nơi đã xế chiều. Lư thị chờ đến lòng như lửa đốt, cũng không biết Cố Diệu đã đi đâu, nhìn thấy nàng trái tim của bà mới quay về đúng vị trí: “Sao mang nhiều đồ trên lưng như vậy, có mệt lắm không?”

Cố Diệu vén sợi tóc đen rơi xuống, tháo gùi: “Không mệt, không nặng chút nào.”

Lư thị nhấc thử, cái giỏ không dịch chuyển được một li: “Thế này còn nói không nặng, con mau vào phòng nghỉ một lát, ta đi hâm nóng cơm.”

Khí lực nàng rất lớn, cõng thêm một gùi trên lưng còn được, Cố Diệu uống một ngụm nước: “Yến Chu tỉnh chưa?”

Lư thị: “Tỉnh rồi.”

Cố Diệu rửa một ít quả dại: “Ta đi xem huynh ấy một chút.”

Nàng hái ít quả dại, Từ Yến Chu nhất định rất vui.

Từ Yến Chu đang dựa vào vách tường, trên người mặc trung y màu trắng, sắc mặt tái nhợt vì bị thương, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Cố Diệu nghĩ thầm một người như Từ Yến Chu hẳn phải sống trong ngôi nhà tường trắng ngói xanh, đọc sách hoặc đánh đàn. Hoặc chăng là ở trên chiến trường Tây Bắc khói lửa thuốc súng, tay cầm trường kiếm đánh kẻ địch lui về ngàn dặm. Chứ không phải ở trong phòng cỏ tranh này, lao đao vì thương tật.

Cố Diệu hít sâu một hơi: “Từ Yến Chu, huynh khá hơn chút nào không, nhìn xem ta hái trái cây mang về này.”

Trái cây không lớn, nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay Cố Diệu, chín mọng đỏ rực.

Từ Yến Chu liếc mấy quả dại một chút, lại nhìn về phía Cố Diệu: “Sao nàng về muộn vậy?”

Cố Diệu: “Ta tìm không thấy nên phải đi khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được, đây chắc là quả dại mà huynh nói, nếm thử xem ngon không.”

Từ Yến Chu: “Nàng chưa ăn à?”

Cố Diệu: “Ta về nhà ăn cũng giống nhau mà.”

Nàng rửa hai trái, một trái cho Từ Yến Chu, một trái khác tự mình cắn một miếng: “Từ Yến Chu, rất ngọt đó, ngon nữa.”

Cắn một miếng, nước táo ngập tràn trong miệng, giòn giòn, chua chua ngọt ngọt.

Cố Diệu cắn thêm một miếng thỏa mãn nheo mắt lại, ngon quá.

Nàng nhìn Từ Yến Chu, chàng vẫn không động: “Huynh ăn đi, rất ngon đó.”

Từ Yến Chu ăn không vào, thật sự nuốt không vào, chàng nghĩ đến việc Cố Diệu một mình trèo đèo lội suối, chỉ vì hái mấy quả dại liền thấy khó chịu, trái tim như bị dao cắt.

Chàng liếc thấy vết thương trên tay Cố Diệu: “Bị thương.”

Có thể trong lúc hái quả dại không cẩn thận cắt phải, Cố Diệu cũng không để ý: “Huynh mau ăn đi.”

Nàng trực tiếp đem quả táo nhỏ đưa tới miệng Từ Yến Chu: “Huynh nếm thử đi, nhất định sẽ thích.”

Từ Yến Chu cắn một miếng: “Ngọt.”

Cố Diệu mỉm cười: “Có mặn không, ta ở trên núi nhặt được rất nhiều muối thạch, có thể nấu ra muối lén đi bán lấy tiền, về sau trong nhà cũng không lo thiếu muối nữa.”

Bột gạo trong nhà cũng không còn nhiều phải mua thêm, nếu có thể sẽ mua ít trứng và, trứng vịt làm trứng muối ăn.

Quan trọng nhất là mua thuốc cho Từ Yến Chu, giúp chàng nhanh chóng khỏe lại.

Hiện giờ có thể ngủ trong căn nhà cỏ tranh, nhưng đến mùa đông sẽ rất lạnh cho nên cần phải cất căn nhà mới sống qua mùa đông, còn phải mua bông làm chăn, cái gì cũng cần đến tiền.

Từ Yến Chu: “Muối thạch? Có phải nàng đến hồ nước không?”

Từ Yến Chu chỉ biết bờ biển sẽ có muối, trên núi lấy đâu ra muối thạch chứ.

Cố Diệu không có gì mà không dám thừa nhận: “Từ Yến Chu huynh đã bỏ lỡ một kho báu đấy, hồ nước kia không có cá căn bản vì nó là hồ nước mặt, còn may là ta phát hiện ra, sau này chúng ta có tiền rồi.”

Từ Yến Chu gật đầu: “Ừm, có tiền.”

Cố Diệu rất phấn khích, hồ nước trên núi có muối, có quả dại, có mật ong, có gà có thỏ, đây quả là một vùng đất địa linh nhân kiệt (tài nguyên dồi dào). Đam Mỹ H Văn

Từ Yến Chu: “Bây giờ ta đã tỉnh lại, cũng có thể làm một số việc trong khả năng của mình.”

Cố Diệu: “Huynh gấp cái gì, chăm sóc thân thể mới là việc quan trọng nhất, ở đâu ra nhiều việc như vậy.”

Sao ai cũng muốn làm việc, Lư thị muốn nhặt củi, Từ Ấu Vi muốn thêu khăn tay, túi thơm. Bây giờ lại thêm Từ Yến Chu cũng muốn làm.

Từ Yến Chu: “Ta đã tốt hơn rất nhiều, có thể làm việc.” Trời càng ngày càng lạnh, khẳng định không thể ở trong phòng cỏ tranh nữa, chàng có thể lên rừng chặt cây phơi gỗ làm xà nhà. Chàng không thể để mọi người trong nhà phải chịu lạnh.

Quan trọng nhất là chàng không muốn để Cố Diệu phải làm lụng vất vả.

Ngày hôm qua Cố Diệu mới đổi thuốc cho Từ Yến Chu, tốt chỗ nào chứ, miệng vết thương còn sâu như vậy. Từ Yến Chu mới tỉnh lại, đã không thể thành thành thật thật dưỡng thương sao.

Cố Diệu: “Từ Yến Chu, huynh bây giờ nhất định phải cố gắng chăm sóc bản thân, nếu huynh nôn ra máu một lần nữa, mẫu thân sẽ không chịu nổi!”

Chàng vẫn không muốn Cố Diệu phải vất vả, trước kia hành quân đánh nhau, bị thương là chuyện bình thường, xử lý qua loa lại có thể lên chiến trường giết địch: “Trong lòng ta biết rõ, không sao.”

Cố Diệu mới không tin: “Từ Yến Chu, mạng của huynh là ta cứu về, phải nghe lời ta.”

Lời này cũng không nói quá, vốn là được làng cứu, Cố Diệu lại nói: “Ta để huynh dưỡng thương thì nhất định phải dưỡng thương cho khỏi.”

Đáy mắt Từ Yến Chu hơi ngưng trọng: “Những việc đơn giản ta có thể làm được chứ.”

Nằm mãi cũng khó chịu, Cố Diệu nói: “Vậy huynh phải hỏi ý ta trước, ta đồng ý mới được làm.”

Từ Yến Chu gật gật đầu: “Vậy nàng cũng nghe lời ta đúng không?”

Cố Diệu trở mặt vô tình: “Đương nhiên không phải, huynh nằm xuống đi, ta đi ăn cơm.”

Lư thị nấu cháo và ít đồ ăn còn dư, Cố Diệu nhanh chóng ăn hết, đến khi trời tối hai người Triệu Nghiễm Minh cuối cùng cũng trở lại.

Triệu Nghiễm Minh mang về năm đấu gạo, ba đấu mì, trứng gà ba văn tiền một cái nên mua tổng cộng sáu mươi cái, còn mua thêm hai mươi cái trứng vịt!

Cố Diệu đổi một bó chỉ vàng được hai lăm lượng bạc, còn mua được vải bông cho Lư thị và châm chỉ thêu cho Từ Ấu Vi.

Lư thị nhìn tấm vải lớn màu đỏ mỉm cười, Từ Yến Chu đã tỉnh lại, thứ gì cũng phải từ từ mua sắm chuẩn bị, đầu tiên phải có giường đỏ uyên ương, áo ngủ bằng gấm.

Mua bông cùng vải đỏ Lư thị đã không còn tiền, nhưng bà lại rất vui, Từ Yến Chu tỉnh lại cùng với Cố Diệu hiếu thuận, so với cái gì cũng không bằng.

Cố Diệu lấy cho Triệu Nghiễm Minh và Tiền Không mỗi người một chén nước: “Hôm nay hai vị vất vả rồi.”

Triệu Nghiễm Minh vội nói không mệt, liếc mắt nhìn Lư thị, nhìn sang Từ Ấu Vi rồi quay về phía Cố Diệu: “Phu nhân, ta phát hiện Vân Thành có người cầm bức họa của lão phu nhân và tiểu thư đi hỏi khắp nơi.”

Tim Cố Diệu chợt hẫng một nhịp.

———–

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Diệu: Lại có người tìm đến cửa, hy vọng bọn họ mang nhiều tiền bạc.