Hiểu Hiểu viết xuống hết những thứ mà mình nhớ rõ, cuộc sống khôi phục nhịp điệu ban đầu.

Buổi sáng cô theo mẹ và anh năm đến xã, bọn họ một người phải dạy học, một người phải đi học, Hiểu Hiểu ở trong phòng làm việc tự mình đọc sách có tranh, cô đã nhận ra không ít mặt chữ.

Giáo viên tiểu học Công xã đều rất thích Hiểu Hiểu, cô ngồi một mình ở chỗ đó, thỉnh thoảng lại có người hỏi cô có khát hay không, có mệt hay không, hoặc là cho cô vài hạt đậu phộng, đậu nành.

Hiểu Hiểu cũng sẽ chủ động đưa ra yêu cầu.

“Dì Hà, có báo cũ không, con muốn đọc báo.

”Lúc trước cô cũng không quan tâm lắm đến tin thời sự, nhưng bây giờ thì không thể.


“Con muốn đọc báo à, con đọc có hiểu không?” Hà Mãn Doanh cười hỏi, lập tức lấy cho cô mấy tờ báo cũ đã sang tay, nhận được gương mặt tươi cười ngọt ngào của Hiểu Hiểu, cô ta nhịn không được, chọc vào má lúm đồng tiền của cô, sờ sờ bụng mình.

Hiện tại cô ta đang mang thai, lúc trước đã có con trai lẫn con gái, cái thai này nếu là con gái thì hy vọng em bé có thể giống như Hiểu Hiểu, thật là khiến người ta thích không thôi.

Cô cảm thấy cô bé này cười rộ lên ngọt ngào, giống như có thể ngọt ngào đến tận tâm can vậy.

Hiểu Hiểu nghiêm túc nhìn thời sự, lúc trước cô đọc báo, chỉ chú ý nhiều hơn đến chuyện lặt vặt, tình hình quốc tế, còn chuyện về phương diện sản xuất, về các loại chính trị, cô đều nhìn thoáng qua.

Hiện tại không thể như vậy.

Hiểu Hiểu xem rất nghiêm túc, Hà Mãn Doanh ở bên cạnh phê duyệt bài tập về nhà, nhìn tư thế này của cô, không giống như là xem không hiểu, cũng nổi lên hứng thú.


“Hiểu Hiểu, con xem có hiểu không? Từ này là gì? Cô ta chỉ vào chữ mộc hỏi.

Hiểu Hiểu chớp chớp mắt: “Biết, là cây, hai cái cây chính là rừng, còn là họ của con nữa, con mang họ Lâm ạ.

”“Hiểu Hiểu thật lợi hại, đúng, hai cái cây chính là rừng, họ của con, ba cái cây thì sao, con biết không?”“Con biết, một rừng cây, đó là rừng rậm, chữ sâm.

”“Ồ, chữ này con cũng biết, vậy chữ kia con biết không?”“Chữ này ư?”Vệ Hỉ Nhạc dạy xong một tiết trở về văn phòng thì nhìn thấy Hà Mãn Doanh đang ở chỗ ngồi của mình nói chuyện với con gái, nhìn tư thế kia, đang rất hứng thú.

Hai người có thể nói chuyện gì?Vệ Hỉ Nhạc đi qua đó: “Hai người đang nói cái gì vậy?”Hà Mãn Doanh nhìn thấy bà trở về, vẻ mặt hưng phấn: “Chị Vệ, con gái chị thật thông minh, cô bé nhất định là một thiên tài, cô bé mới ba tuổi ư, đã nhận ra rất nhiều chữ, chị xem câu chuyện ngắn này, về cơ bản cô bé đều có thể nhận ra, đây cũng cỡ mấy trăm chữ! ”Vệ Hỷ Lạc nhìn thoáng qua đoạn văn ngắn in trên tờ báo kia, về cơ bản không có quá nhiều nét bút, bà cười cười: “Nào đâu phải thiên tài gì, chỉ là bình thường thấy nhiều, con bé thường cùng anh trai của nó đọc sách.

”Cha mẹ thông thường đều khiêm tốn ứng đối, cho dù trong lòng đã vui vẻ nở hoa, trên mặt vẫn phải nói bình thường, hoặc là như nhau cả mà.

“Điều này không phải nói rõ là thiên tài sao? Chị phải bồi dưỡng thật tốt, sau này để con bé đến xã chúng ta học tiểu học đi, hiện tại chính là không thể thi đại học, nếu không sau này Hiểu Hiểu cũng là một hạt giống tốt rồi!”.