Mục Kinh Trập cảm thấy những gì cô nói rất rõ ràng và lý do rất đầy đủ.

Thiệu Kỳ Hải nghe vậy nhíu mày: "Không được, Kinh Trập, cho dù chúng ta kết hôn vì nguyên nhân khác ngay từ đầu, không phải tự do yêu đương, nhưng hôn nhân không phải trò trẻ con, sao có thể nói vài ba câu thì kết hôn, sau đó nghĩ thông suất lại ly hôn, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn, em vì cái gì lại muốn ly hôn?"

Có phải vì Quý Bất Vọng không? Nếu là vì Quý Bất Vọng thì có thể hiểu được, Thiệu Kỳ Hải đã làm công tác tư tưởng, chật vật muốn xác nhận điều đó, liền nghe Mục Kinh Trập nói.

"Không phải rõ ràng sao? Trong lòng anh có Mục Tuyết, lại không thích tôi? Đương nhiên cuộc hôn nhân này phải nên kết thúc rồi."

Mặc dù Mục Kinh Trập không có nói qua trước với Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, nhưng xem biểu hiện vừa rồi của hai người họ, chắc cũng sẽ không có phản đối gì.

Góa phụ cũng đã làm qua, giờ ly hôn cũng chẳng sao, chỉ cần làm một người phụ nữ đã ly hôn thôi.

Nhưng làm một người phụ nữ đã ly hôn thìc không sao, vấn đề lớn nhất là cô không muốn chia tay đàn con.

Mục Kinh Trập vướng vào suy nghĩ về những đứa trẻ, mà Thiệu Kỳ Hải rất bất lực: "Có cái gì mà đương nhiên, tôi và Mục Tuyết đã kết thúc từ lâu, trước kia cũng không có gì... còn về tự do yêu đương, em cũng đừng nghĩ nhiều."


Những gì Thiệu Kỳ Hải nói là sự thật, mặc dù mọi người đều bắt đầu theo đuổi tình yêu tự do của riêng mình, nhưng so với tình yêu tự do của đời sau còn kém hơn nhiều.

Cái gọi là tình yêu tự do thực chất chỉ là một nam một nữ nhìn mặt nhau trước khi bà mối nói ra mà thôi.

Lúc đầu hắn và Mục Tuyết tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng đều là người cùng thôn, cũng hiểu rõ về nhau, sau khi thu hút lẫn nhau, xác định đôi bên đều có hứng thú, vì vậy hắn trực tiếp đi tìm bà mai mối.

Không giống như những nam nữ ở các thôn khác còn nắm tay nắm chân, thôn Đại Đông có rất ít người, hắn với Mục Tuyết cũng chưa làm gì.

Sau đó vì Thiệu Trung, Mục Tuyết hối hận, Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ ở một bên rục rịch, hắn liền kết hôn với Mục Kinh Trập, mặc dù sự thật là lúc đầu hắn vẫn không thể quên được Mục Tuyết, nhưng trong lòng hắn đã sớm biết bọn họ đã kết thúc.

Sau khi giả chết, thời gian hắn nghĩ đến Mục Tuyết không nhiều, về sau người hắn nghĩ đến nhiều nhất, nói đến nhiều nhất và chú ý nhiều nhất chính là Mục Kinh Trập.

Giữa lúc Giang Phong không ngừng cằn nhằn, hắn vẫn nghĩ sau này sẽ sống thật tốt, dù sao thì chuyện của hắn và Mục Tuyết năm đó Mục Kinh Trập cũng đã biết, nhưng hắn không ngờ rằng Mục Kinh Trập lại đột nhiên để ý đến chuyện đó.

Thiệu Kỳ Hải nghiêm túc giải thích, lúc trước trong lòng hắn từng có Mục Tuyết là sự thật, nhưng Mục Kinh Trập thực sự không sẵn sàng tiếp tục cuộc hôn nhân của mình với một người đàn ông xa lạ.


"...Tất cả cũng không phải vì Mục Tuyết, là do tôi chưa sẵn sàng chung sống với anh."

Thiệu Kỳ Hải nhìn khuôn mặt bối rối của Mục Kinh Trập, không tránh khỏi việc nghĩ đến Quý Bất Vọng. Quý Bất Vọng ưu tú như vậy, lại tốt với cô, cho nên việc Mục Kinh Trập rung động cũng là điều bình thường.

Nói là bình thường, nhưng trong lòng lại khó chịu vô cùng, chính sự khó chịu này làm hắn suy nghĩ khác đi.

Mục Kinh Trập ngay từ đầu đã biết rằng trong lòng hắn còn có Mục Tuyết, cũng khó chịu giống hắn bây giờ, cho nên cô mới đề nghị ly hôn, có phải không?

Nếu vậy, thì Mục Kinh Trập đa đúng, Thiệu Kỳ Hải nhìn Mục Kinh Trập, trong lòng tràn đầy áy náy và chua só: "Lúc trước, thật sự xin lỗi em, Kinh Trập, nhưng hiện tại tôi thật sự đã quên Mục Tuyết, chỉ muốn cùng em sống thật tốt, tôi biết việc tôi giả chết hơn một năm là do tôi sai, em có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa được không? Tạm thời đừng đề cập đến chuyện ly hôn được không?"

Hơn một năm nay, Mục Kinh Trập thay lòng đổi dạ tái giá thì không sao, nhưng đến nước này Thiệu Kỳ Hải muốn tranh thủ thêm một cơ hội nữa, mong cô đừng phán cho hắn một án tử hình là ly hôn.

Mục Kinh Trập nhìn người trước mặt một cái, cũng không quá tin trong lòng hắn thật sự không có Mục Tuyết: "Nếu anh lo lắng ly hôn xong sẽ chịu thiệt, thì anh có thể đại khái yên tâm, sau này cũng sẽ có nhiều người ly hôn hơn, hay là hôn nhân thứ hai..." Nghĩ về lần ly hôn này, Thiệu Kỳ Hải không chỉ là một cuộc hôn nhân thứ hai, Mục Kinh Trập vội vàng thay đổi lời nói của mình: "Kết hôn lần thứ ba cũng không sao. "


Trong khi nói chuyện, giọng điệu của Mục Kinh Trập có chút khó xử. Có lẽ sau lần kết hôn thứ hai thì thật sự không có gì, nhưng lần kết hôn thứ ba quả thực có chút quá đáng. Cho dù là người ở thời hiện đại nghe đến cuộc hôn nhân thứ ba cũng sẽ kiêng kị.

Đại khái là Thiệu Kỳ Hải cũng như vậy, Mục Kinh Trập chỉ có thể quay ngược lại nói: "Thực ra, bất kể anh có ly hôn hay không, bất kể là cuộc hôn nhân thứ hai hay cuộc hôn nhân thứ ba, đều luôn có người bàn tán, nhưng anh không cần quá lo lắng về điều đó, anh có thể sống cuộc sống của chính mình, có hạnh phúc hay không cũng chính mình mới biết được."

"Mục Kinh Trập giơ nắm đấm để tiếp thêm dũng khí cho Thiệu Kỳ Hải: "Cho nên anh không cần phải sợ, anh có thể dũng cảm ly hôn, anh đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, hẳn là cũng nên biết rằng hạnh phúc rất hiếm hoi và cuộc sống thì rất ngắn ngủi. Thay vì quan tâm đến những lời đàm tiếu đó, chi bằng dũng cảm theo đuổi tình yêu còn hơn, để bù đắp những tiếc nuối trước đây."

Lời nói của Mục Kinh Trập đầy ám chỉ.

Thiệu Kỳ Hải bị lời nói của Mục Kinh Trập làm cho choáng váng: "Tiếc nuối gì? Tôi thực sự không muốn ly hôn. "

"Là do Mục Tuyết mà thôi." Thấy Thiệu Kỳ Hải giả vờ, Mục Kinh Trập chỉ có thể bày tỏ: "Ở đây không có ai khác, chúng ta nói thẳng một chút đi, người quang minh chính đại không lén lút nói chuyện, chúng ta tuy là vợ chồng, nhưng cũng không phải là thật, còn không phải là vì anh luôn nhung nhớ đến Mục Tuyết sao?"

"Hai người chúng ta đều không có tình cảm với đối phương, hà tất gì phải miễn cưỡng ở chung một chỗ, chúng ta có thể ly hôn trước, sau đó anh có thể theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, nối lại tình duyên, sinh thêm vài đứa con."

Đây là ý tưởng của Mục Kinh Trập, thầm khuyến khích Thiệu Kỳ Hải dũng cảm, giành lại cuộc sống và tự do sau khi thoát khỏi cõi chết, đồng thời dũng cảm theo đuổi tình yêu, nối lại quan hệ với Mục Tuyết, chẳng phải quá hoàn hảo sao? Bọn họ sẽ sống hạnh phúc như trong tiểu thuyết, mà bọn trẻ sẽ được cô chăm sóc.

Như vậy, sau khi hắn tái hôn với Mục Tuyết và có một đứa con khác, bọn họ cũng không cần lo lắng về việc thiên vị này nọ, Mục Tuyết cũng không phải trải qua hoàn cảnh khó khăn khi làm mẹ kế.


Nói đến đây, thật sự là kỳ diệu, Đường Mặc Linh và Mục Tuyết thất bại, tình tiết sụp đổ thảm hại, sụp đổ hơn nữa chính là Thiệu Kỳ Hải trở về, đây chẳng lẽ ám chỉ Mục Tuyết và Thiệu Kỳ Hải thật sự là định mệnh sao?

Hoàn toàn có khả năng! Mục Tuyết bây giờ rất thê lương, sau đó mối tình đầu đột nhiên từ cõi chết sống lại, từ trên trời rơi xuống, lại trao cho cô ấy tình yêu, cứ như vậy sưởi ấm trái tim cô ấy, nghe mới đẹp làm sao.

Thiệu Kỳ Hải là mối tình đầu của Mục Tuyết, nhưng về sau lại khác.

Mục Kinh Trập càng nghĩ càng cảm thấy đây thật sự là cơ hội tốt nhất: "Thiệu Kỳ Hải, lời tôi nói anh thấy thế nào? Không sao đâu, anh đừng lo..." Cô vừa muốn chỉ ra điểm quan trọng là nên giao mấy đứa trẻ cho cô, thì bị Thiệu Kỳ Hải khó chịu cắt ngang.

"Mục Kinh Trập, đủ rồi, em đừng nói nữa."

Thiệu Kỳ Hải thực sự tức giận, đột nhiên nói muốn ly hôn, hắn có thể hiểu, dù sao trước đây là hắn đã sai, nhưng trước khi ly hôn, cô lại muốn hắn nối lại tình xưa, hai mắt cô sáng lên, ước gì Mục Tuyết có thể lập tức gả cho hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Coi như cô yêu Quý Bất Vọng và muốn kết hôn với anh ta, cũng không cần phải thu xếp cho hắn như thế này, phải không?

Hơn nữa nhìn thấy cô như thế này, giống như không muốn cho hắn hi vọng sống chút nào.

Bị Thiệu Kỳ Hải cắt ngang, Mục Kinh Trập đang kích động cũng phải bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn hắn: "Anh tức giận sao?"