97: Để Em Ra Tay
Sau khi ăn tối xong, Tư Tử Phàm dẫn chủ tịch Park đi dạo một vòng để tham quan nhà mình.
Một ngày làm phiên dịch viên khiến Trình Diệu Vi mệt mỏi, cô trở về phòng trước để nghỉ ngơi.
Nhân lúc không có ai bên cạnh, Trình Diệu Vi mới hỏi hệ thống:
“Nhiệm vụ của tôi còn lại bao nhiêu phần trăm? Đã hoàn thành chưa?”
Khác với những gì cô tưởng tượng, hệ thống trả lời: [Mặc dù bạn đã rất cố gắng trở thành một người vợ tốt nhưng tiếc là nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.]
Nghe hệ thống trả lời, Trình Diệu Vi hụt hẫng ra mặt.
Những tưởng cô có thể vượt qua 50% nhiệm vụ này, hóa ra chỉ là tưởng bở.
Không còn sự lựa chọn nào khác, cô đành dặn cơn giận trong lòng mình lại, cắn răng hỏi hệ thống:
“Phải làm sao mới có thể kết thúc nhiệm vụ khó nhằn này?”
[Nếu tìm ra chai rượu đó, tôi nghĩ bạn có thể hoàn thành nhiệm vụ.]
Nhắc đến chai rượu, Trình Diệu Vi liền cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng có bao nhiêu mảnh vỡ thủy tinh tối hôm đó, Tư Tử Phàm đã đem về xét nghiệm hết rồi, tại sao lại không tìm được một chút manh mối nào.
Cuối cùng, cô nghĩ đến một khả năng:
“Có phải bạn muốn tôi sử dụng túi gấm để xin chỉ dẫn không?”
[Đó chính là điều tôi muốn nói với bạn.]
Không dừng ở đó, hệ thống tiếp tục thuyết phục Trình Diệu Vi: [Tôi muốn bạn sử dụng hết sự trợ giúp của mình, như vậy bạn mới có động lực để kiếm thêm túi gấm.
Chỉ khi bạn tương tác với nam chính đủ nhiều, mục đích của nhiệm vụ mới hoàn thành.]
Do dự một lát, Trình Diệu Vi quyết định hỏi Tư Tử Phàm trước rồi mới tính đến chuyện sử dụng túi gấm cho nhiệm vụ này.
Tuy nhiên, khi màn hình điện thoại bật sáng, Trình Diệu Vi nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ bố.
Vì vậy, cô liên lạc với Trình Thiên Thành trước.
“Alo! Bố gọi con có gì không ạ?”
Sau khi nhấc máy, điều đầu tiên mà cô nhận được chính là lời trách móc của ông Trình Thiên Thành:
“Tại sao con lại làm Diệu Lan bị thương khiến nó phải ngất tại công ty?”
Trình Thiên Thành chưa hỏi cô đầu đuôi câu chuyện diễn ra như thế nào đã sớm buộc tội cô.
Có nghĩ bằng chân Trình Diệu Vi cũng biết do hai mẹ con Lâm Thu Hiền tọc mạch nói xấu cô sau lưng.
“Chứng cứ đâu?” Đang khó chịu trong người, Trình Diệu Vi nói chuyện cộc lốc.
Hiện tại, ông Trình Thiên Thành không có bằng chứng trong tay, tất cả đều nghe theo lời của vợ xúi giục.
“Diệu Lan bị ngất nên phải nhập viện.
Con bé nói con khiến nó thành ra như vậy.”
Cảm nhận được sự ức chế của Trình Diệu Vi trong lời nói, ông Trình Thiên Thành dịu giọng hẳn đi.
Lúc này, cơ thể đã mỏi nhừ, Trình Diệu Vi tóm tắt vụ việc một cách ngắn gọn rồi cúp máy: “Đang nói chuyện với con thì đột nhiên Diệu Lan bị ngất.
Con không biết chuyện gì đang xảy ra nên nhờ người đưa nói tới bệnh viện.”
Ngả lưng xuống giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô thấy bầu trời đen kịt, báo hiệu một cơn mưa to chuẩn bị kéo tới.
Nhìn đồng hồ, Trình Diệu Vi giật mình vì mới đó đã tám giờ tối rồi, cô chỉ còn đúng bốn tiếng nữa để hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu như hôm nay cô không thể hoàn thành phần còn lại của nhiệm vụ khó nhằn này, ngày mai cô lại tiếp tục trở lại với nhiệm vụ đó.
Không được gặp em gái đã nhiều ngày rồi, Trình Diệu Vi vô cùng lo lắng.
Lần cuối cùng cô trò chuyện với nó, vô cùng xót xa trước bệnh tình của em gái.
Trong lúc cô còn đang nghĩ vẩn vơ, Tư Tử Phàm liền gọi đến.
“Tôi vừa nhận được thông tin bên phòng thí nghiệm.
Họ đã kiểm tra rồi, không tìm thấy dấu vân tay của cô với Trình Diệu Lan.”
“Vậy à?”
Trình Diệu Vi nghe xong liền thở dài thất vọng.
Cô chẳng hiểu chai rượu đó làm cách nào có thể bốc hơi khỏi thế gian được.
Nhìn thấu được sự lo lắng trong giọng nói của Trình Diệu Vi, Tư Tử Phàm nói: “Chủ tịch Park vẫn chưa về.
Lát nữa khi đưa ông ấy về khách sạn, tôi sẽ ghé qua quán Rose bar tìm lại một lần nữa.”
“Không cần đâu, anh cứ tiếp đãi chủ tịch Park đi.
Còn chuyện chai rượu, tự tôi sẽ tìm cách.
Khi nào có được những mảnh thủy tinh đó trong tay, tôi sẽ gửi nhờ anh kiểm tra giúp.”
“Làm sao cô có thể tìm được nó?” Tư Tử Phàm tò mò hỏi.
“Tự tôi sẽ có cách.” Trình Diệu Vi hồn nhiên đáp xong cúp điện thoại.
Sau khi trò chuyện với Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi quyết định sử dụng túi gấm, nhìn rõ toàn bộ tình tiết của câu chuyện.
Sáng sớm hôm đó, người phục vụ đã gom những mảnh vỡ trong căn phòng kia cho vào một thùng rác không đậy nắp.
Kế tiếp, nghe được thông tin có một chai rượu quý cần tìm lại, người phục vụ đã sơ ý loại bỏ những mảnh thủy tinh đó ra bên ngoài, hiện tại đã đưa tới trung tâm xử lý rác.
Do đó, trong vòng hai tiếng nữa, nếu Trình Diệu Vi không kịp thời xuất hiện, các mảnh vỡ chứa đựng dấu vân tay của cô và Trình Diệu Lan sẽ tan thành mây khói..
Tư Tử Phàm đã cố gắng hết mức để giúp cô tìm chứng cứ nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như ý muốn. Nếu lần này cô còn không đến kịp để thu thập những mảnh vỡ đó, đồng nghĩa với việc Trình Diệu Vi chấp nhận cho tình địch của mình trở lại công ty làm việc.
Theo sự hướng dẫn của hệ thống, Trình Diệu Vi không chần chừ mà đến bãi rác ở ngoại ô để lục tìm chứng cứ bằng mọi giá. Lần này, cô hạ quyết tâm phải loại trừ Diệu Lan ra khỏi cái ghế trợ lý của Tư Tử Phàm. Trước khi đi, vì quá vội nên cô kịp nói với Tư Tử Phàm và Chủ tịch Park một tiếng khiến họ có phần lo lắng.
Lúc này, tại nhà họ Trình, Lâm Thu Hiền đã đưa con gái về nhà nghỉ ngơi. Sau khi bác sĩ kiểm tra tình trạng của Trình Diệu Lan, bảo cô ta ngất xỉu vì quá căng thẳng nên đề nghị cho cô ta xuất viện. Về đến nhà, Trình Diệu Lan mang theo khuôn mặt u ám đi về phòng, cảm thấy khó chịu vì không đạt được ý muốn.
“Trình Diệu Lan, tại sao cô lại may mắn hết lần này đến lần khác chứ? Rõ ràng là mình đã…”
Từ đầu đến cuối, Trình Diệu Lan đã cố gắng tạo ra nhiều tình huống bất khả kháng khiến tập đoàn Tư thị xử lý không kịp, bắt buộc phải có trợ lý là cô. Tuy nhiên, hiện tại dường như kế hoạch đã bị chệch hướng rồi. Không để yên cho hai người họ hàn gắn tình cảm, Trình Diệu Lan lại bắt đầu tính kế.
Sau khi thay đồ xong, lại có người đến gõ cửa phòng cô:
“Con gái ơi!”
Không ai khác, người mẹ phiền phức lại đến rồi.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
Trình Diệu Lan lớn tiếng nói vọng ra. Thời gian gần đây mọi chuyện diễn ra không như ý muốn, Trình Diệu Lan thường xuyên khó chịu, cáu bẩn.
Mở cửa đi vào, Lâm Thu Hiền kéo Trình Diệu Lan ngồi xuống ghế sofa rồi bắt đầu hỏi. Cho đến lúc này, bà ta còn nhiều thắc mắc chưa thể giải đáp:
“Sau khi con ngất đi tỉnh lại, vì sao con gọi Trình Diệu Vi là chị?”
“Chắc mẹ nghe nhầm rồi. Con không nhớ gì cả.”
Trình Diệu Lan tìm cách né tránh, hoặc có thể cô ta đang giả vờ. Trong ký ức mơ hồ của mình, Trình Diệu Lan chỉ nhớ bản thân đang nói chuyện với Trình Diệu Vi ở hành lang thì lăn ra ngất xỉu, tỉnh dậy đã thấy bố mẹ ở bên cạnh mình.
Tuy vậy, bà Lâm Thu Hiền cảm thấy chẳng thuyết phục nên tiếp tục gặng hỏi: “Khi con tỉnh lại, hành vi và lời nói của con vô cùng kỳ lạ. Con một mực muốn gặp chị Trình Diệu Vi, quên luôn chuyện ta là mẹ con, còn không cho ta đụng vào người. Chuyện này thật là khó tin.”
Nghe vậy, Trình Diệu Lan rùng mình, tưởng tượng ra những cảnh tượng vô cùng quái gỡ: “Mẹ đừng nói nữa! Đáng sợ quá!”
Thấy sắc mặt của Trình Diệu Lan tím tái, Lâm Thu Hiền vội trấn an cô con gái: “Chuyện qua rồi, con đừng suy nghĩ nhiều. Cố gắng nghỉ ngơi cho thật khỏe, bác sĩ đã căn dặn như vậy đó.”
“Con biết rồi.”
Nói xong bà ta nhường lại không gian riêng tư cho Trình Diệu Lan, còn bản thân mình thì đi xuống cầu thang.
***
Trình Diệu Vi phóng như bay đến trung tâm xử lý rác. Nhìn đống rác chất cao như núi ở trước mặt, cô gào lên: “Hệ thống, bạn đang đùa tôi phải không?”
Với một người nhỏ bé như cô, làm sao có thể tìm ra những mảnh thủy tinh ấy trong vòng hai tiếng đồng hồ giữa đống rác lộ thiên này chứ? Giả sử cô có thêm ba đầu sáu tay cũng không thể kịp tiến độ được.
Tuy nhiên, hệ thống cũng ưu ái mà chỉ rõ cho cô: [Mảnh vỡ nằm trong đống rác phía bên tay trái của bạn.]
Dù vậy, Trình Diệu Vi vẫn cảm thấy mọi thứ quá sức đối với mình. Biết mọi chuyện diễn ra như thế này, cô đã chẳng ăn mặc xinh đẹp đến đây làm gì. Nghĩ tới cảnh mình phải xông vào bãi rác để tìm vật chứng, cổ họng cô đã nhộn nhạo khó chịu.
“Như vậy không thể coi là giúp được. Tôi muốn cụ thể hơn.” Trình Diệu Vi bắt đầu mặc cả với hệ thống. Cô nói: “Chỉ cho tôi một vị trí chính xác đi, tôi không muốn lãng phí thời gian với bãi rác này đâu.”
Lúc này, mây đen đã bắt đầu kéo tới, trời sắp mưa. Nghĩ tới viễn cảnh bốc mùi trước mắt, Trình Diệu Vi không còn một chút động lực nào. Mặc cho cô đã “thương lượng” với hệ thống như kết quả không được như ý nguyện:
[Tôi chỉ có thể nói cho bạn biết nó nằm ở góc bên phải của đống rác. Nếu bây giờ bạn bắt tay vào hành động, tôi tin bạn sẽ tìm ra chúng trong vòng một giờ đồng hồ.]
Trình Diệu Vi thở dài một hơi, bắt đầu xắn tay áo lên tìm kiếm. Cô vừa ngồi xuống lục lọi, mùi hôi thối đã xộc lên tận mũi, xuyên qua mấy lớp khẩu trang. Trình Diêu Vi nhăn mặt lại, người hơi rụt về phía sau.
“Tại sao mình phải đi làm những chuyện này chứ? Thật là…”
Trong quá trình tìm kiếm, hệ thống để cô làm mọi thứ, không hỗ trợ thêm nữa. Tình cờ thay, cô tìm được một đôi găng tay, nhìn sơ qua có vẻ khá ổn nên Trình Diệu Vi quyết định mang nó, đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm. Lúc này, cô lại tự trách: “Giá mà mình thông minh hơn một chút, nghĩ đến ngày hôm nay thì đâu phải khổ sở thế này.”
Dù đã nhìn rõ con người của Trình Diệu Lan, cô cảm thấy mình quá ngu ngốc khi lơ là mọi chuyện, để Trình Diệu Lan có cơ hội hãm hại cô. Cách chỗ cô ngồi không xa, một người đàn ông từ từ tiến lại gần.