Ngụy Huyên thấy Tưởng Triệt dùng biểu cảm có phải em bị ngu hay không nhìn mình, cố gắng hồi tưởng lại một chút, trong đầu cô dường như quả thực không có kí ức liên quan tới công việc của Tưởng Triệt.

Từ trước tới nay nguyên thân đều tự cho rằng anh là một người trong thành phố, cha là phó xưởng trưởng của xưởng quốc doanh lớn, theo lý anh phải có một công việc có thể diện mới đúng.

Con mẹ nó tự cho rằng ấy hả…Ngụy Huyên lấy lại tinh thần: “Vậy không đi làm, không thu nhập thì chúng ta lấy cái gì sống qua ngày?”Cũng không thể ngửa tay nhận tiền được!“Đây đều là chuyện sau này, tóm lại anh chắc chắn sẽ không để em phải đói bụng, em yên tâm đi.

” Vừa nói Tưởng Triệt vừa kéo Ngụy Huyên tới bên mép giường.

Ngụy Huyên không kịp ngăn cản, cơ thể cũng đã bị anh đẩy ngã xuống giường, áo khoác lỏng ra, nửa tuột xuống nửa treo trên người: “Chờ một chút, chờ một chút, còn chưa tắm đâu.

”“Ôi trời, nào có lắm chuyện rầy rà như vậy, làm việc trước, làm xong rồi tắm.

”Thấy Tưởng Triệt không để ý tới mình, cứ tự làm theo ý của bản thân, Ngụy Huyên bất đắc dĩ chỉ có thể nhấc chân lên đạp anh.

Ngụy Huyên không hợp tác, Tưởng Triệt cũng bó tay, cuối cùng anh chẳng thể làm gì hơn ngoài chấp nhận mang nước vào cho Ngụy Huyên rửa mặt, còn mình thì ra sân bên ngoài tắm rửa.


Tắm xong lên giường, Ngụy Huyên còn muốn kiếm cớ từ chối tiếp nhưng lần này Tưởng Triệt lại không cho cô cơ hội mở miệng, đắp chăn một cái đã lấn người lộn lên trên.

Một đêm không chợp mắt…Ngày thứ hai chắc chắn dậy muộn.

“Đều do anh, nếu không em sẽ chẳng ngủ tới tận bây giờ mới tỉnh, lần này mặt mũi đều mất hết rồi.

”Tối hôm qua Tưởng Triệt thỏa mãn nên hôm nay tâm trạng rất tốt.

Anh không để ý lời oán trách của Ngụy Huyên, ân cần giúp cô cầm quần áo hôm nay muốn mặc.

Chờ hai người Ngụy Huyên hoảng hốt, vội vàng lật đật chỉnh đốn lại đi ra ngoài, trong nhà không có một ai, trong phòng bếp còn để lại điểm tâm cho hai người.

“Cha mẹ và anh chị cả đã đi làm, cháu trai cháu gái cũng đã đi học, anh đã nói là muộn cũng không sao, da mặt em mỏng quá.

”Ngụy Huyên coi thường biểu cảm đắc ý của Tưởng Triệt nhưng trong lòng cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nói dậy hơi muộn nhưng không phải đối mặt trực tiếp với người nhà họ Tưởng thì tốt hơn.


“Cơm nước xong, buổi chiều anh đưa em tới cung văn hóa xem chiếu bóng đi.

”Ngụy Huyên không quá muốn đi, cô muốn trò chuyện rõ ràng với Tưởng Triệt về chuyện công việc, anh có thể thoải mái an tâm chìa tay đòi tiền cha mẹ chồng nhưng cô không thể.

Không có thu nhập là cô cảm thấy không an toàn.

Nhưng cái người tên Tưởng Triệt này nhìn qua không phải là kẻ mặc cho người khác ý kiến, hơn nữa cô vừa mới gả tới còn chưa quen với tình cảnh hiện tại, vì vậy vẫn nên đành hướng anh một cách từ từ!Nghĩ tới đây, Ngụy Huyên đồng ý: “Được, vậy buổi trưa hai người chúng ta có ăn cơm ở nhà không?”“Buổi trưa anh đưa em ra ngoài ăn của nhà giàu.

”Nhà giàu mà Tưởng Triệt nói chính là anh em tốt Ngô Vận của anh.

“Lát nữa thấy anh ta thì đừng khách khí, tên tiểu tử này giảo hoạt có tiền, muốn ăn gì thì gọi nấy.

” Tưởng Triệt vừa đi vừa dặn dò Ngụy Huyên.

Tưởng Triệt còn có người bạn như vậy cơ, Ngụy Huyên nhất thời có chút tò mò: “Anh ta làm công việc gì, hai người quen nhau như thế nào?”“Ha ha.

Chuyện này em đừng có quan tâm, em chỉ cần biết anh ta có tiền là được.

”Được thôi, nhìn anh cười như vậy, Ngụy Huyên cũng biết người bạn này hoặc nên nói tiền của người bạn này kiếm được không phải quang minh chính đại.

.